Rốt cuộc vào một buổi sáng, An Noãn cũng đợi được người cô muốn gặp. Thường Tử Phi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chưa thể lái xe được, do đó tài xế chở anh đến dưới lầu của tập đoàn Phi Vũ. Nhìn gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, NN xúc động rơi lệ, cô rất muốn đến trước mặt anh hỏi anh sức khỏe thế nào rồi nhưng không có dũng khí bước tới. Ở trong mắt Thường Tử Phi, có lẻ cô rất dơ bẩn.
Cô gái làm việc với cô nhìn thấy ánh mắt cô dán về phía tập đoàn Phi Vũ lên tiếng trêu: "Em đã nói mà, chị chạy xe thể thao sao có thể làm công ở quán cà phê, thì ra nguyên nhân là vì anh ta, chị thật là ngốc, sao chị không xin vào làm trong tập đoàn Phi Vũ, nếu làm việc ở đó chị có thể hằng ngày gặp được anh ta rồi.
An Noãn quay sang cô, giải thích: “Chị không biết em đang nói gì.”
“Đừng lừa em, vừa rồi em thấy ánh mắt chị nhìn Thường tổng như muốn khóc. Nói với chị một bí mật nhỏ nha, Thường tổng rất thích uống cà phê ở tiệm chúng ta, nhưng mỗi lần đều là do thư ký của anh ấy tới mua, bởi vậy chị không thể gặp được.”
An Noãn luống cuống tay chân quay qua dọn dẹp đồ trên bàn, thản nhiên nói: “Em hiểu lần rồi, chị không có ý gì với anh ấy.”
“Vậy chị nói cho em biết, sao chị lái xe thể thao lại làm việc ở đây? Nhìn chị không có vẻ thiếu tiền, chị đừng nói đến đây làm giết thời gian nha.”
An Noãn giải thích không được, Tô Tử lại tiếp tục cười nói: “Không giải thích được phải không, chị là vì Thường tổng mà tới đây. Nhưng thực không may, em nghe nói Thường tổng sắp kết hôn , tân nương là Giang Thiến Nhu, là cháu gái mà Giang lão thương yêu nhất.”
An Noãn ánh mắt ảm đạm, cúi đầu hỏi: “Em nghe ai nói ?”
“Em có bạn làm trong tập đoàn Phi Vũ, cô ấy nói cho em biết , tóm lại không phải là tin đồn, chuyện này là thật, nhân viên trong Phi Vũ đều được thiệp mời. Chị cũng đừng đau lòng, kỳ thật trong Phi Vũ còn một ông chủ nữa cũng rất tốt, so với Thường tổng hài hước hơn, chị có thể để ý đến anh ta.”
Trong lòng An Noãn cả ngày đều không yên, thậm chí vài lần làm đổ cà phê lên người khách. Tô Tử tuy rằng nhỏ hơn cô, nhưng rất chiếu cố cô, hảo tâm nói: “Chị về nhà nghỉ ngơi trước đi, nơi này giao cho em.”
Tinh thần của cô đúng là rất kém, sau khi thay quần áo chuẩn bị ra về, đột nhiên hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Giang Thiến Nhu và Thường Tử Hinh bao lớn bao nhỏ tiêu sái bước vào quán cà phê. Nhìn thấy An Noãn, hai người hốt hoảng.
Thường Tử Hinh phản ứng thật lớn, lớn tiếng kêu: “An Noãn, sao cô lại ở đây? Chậc chậc, thật là người phụ nữ xấu xa, anh tôi và Thiến Nhu sắp kết hôn , cô còn chạy đến đây quyến rũ anh ấy, cô rốt cuộc muốn cái gì?”
Trong tiệm lúc này cũng có vài người khác, đều nhìn về phía An Noãn.
Giang Thiến Nhu vỗ nhẹ vai Thường Tử Hinh, ôn nhu nói: “Tử Hinh đừng như vậy, đừng làm cho người ta chế giễu.”
Giang Thiến Nhu nói xong nhìn về phía An Noãn, thập phần khách sáo nói: “An tiểu thư, có thời gian nói vài câu không?”
An Noãn rất muốn thoát đi, mặt không chút thay đổi trả lời: “Thật có lỗi, tôi đã tan ca, không có thời gian.”
“An Noãn, mời cô dừng bước, tôi có món đồ muốn đưa cho cô.”
Thường Tử Hinh kéo An Noãn ngồi xuống, tức giận nói: “Thiến Nhu muốn đưa đồ cho cô, đó là đã nể mặt cô, cô đừng không biết xấu hổ.”
Giang Thiến Nhu và Thường Tử Hinh ngồi đối diện An Noãn, Giang Thiến Nhu lấy thiệp mời đưa tới trước mặt An Noãn: “Tôi cùng Tử Phi cuối tuần ngày 18 tổ chức hôn lễ tại khách sạn lớn nhất Giang thành, hy vọng cô có thể tham gia, nếu Mạc tiên sinh có thể đến, chúng tôi cảm thấy vinh hạnh.”
Hai mắt An Noãn ngấn nước, tay dưới bàn ăn run nhè nhẹ.
“An Noãn, anh tôi cùng Thiến Nhu cũng se kết hôn, trong lòng cô có tính toán gì cũng nên thu hồi đi. Trải qua sinh tử, anh tôi rốt cục cũng phát hiện, người ở bên cạnh anh ấy không rời không bỏ là giang Thiến Nhu. Anh ấy cũng thấy rõ lòng mình, người trong lòng anh ấy yêu là Thiến Nhu. Lúc này, Thường gia và Giang gia chuẩn bị tiệc cưới, dù sao hai nhà ở Giang thành đều là người có tiếng tăm, ngay cả Lương thị trưởng cũng tự mình muốn chứng hôn cho bọn họ. A, đúng rồi, cô biết không? Tôi đã là thư ký của thị trưởng, Lương thị trưởng rất coi trọng tôi, anh ta nói chỉ cần làm việc vài ba năm, tiền đồ của tôi sẽ rất tươi sáng.”
Hai tay An Noãn gắt gao nắm chặt lại, cô cúi đầu nhìn ngón tay của mình cũng trở nên trắng.
Thường Tử Hinh kiêu ngạo nói xong, Giang Thiến Nhu tiếp tục nói: “An Noãn, thật có lỗi, thiệp mời vẫn đặt trong vì của tôi, vốn định cùng Tử Phi cùng nhau đưa cho cô, nhưng gần đây chúng tôi đều rất bận, anh ấy phải chuẩn bị cho hôn lễ, tôi lại phải chuẩn bị đồ kết hôn, thật không nghĩ hôm nay sẽ gặp cô, cho nên sẵn đây tôi đưa thiệp mời cho cô luôn, cô không phiền chứ.”
An Noãn cái gì cũng không nói, thiệp mời cũng không lấy, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thường Tử Hinh lại lớn tiếng: “An Noãn, thái độ của cô như vậy là ý gì, đưa thiệp mời cho cô đó là cho cô mặt mũi rồi, cô cũng biết hôn lễ này toàn là giới thượng lưu trong xã hội tham gia, nể mặt cô là người quen cũ của Thường gia mới đưa thiệp mời cho cô, cô còn không biết mình là loại người thế nào sao.”
An Noãn cước bộ dừng lại, lạnh lùng hừ nói: “Lòng tốt của các người tôi nhận, nhưng tôi không có thời gian tham gia hôn lễ của các người.”
An Noãn nói xong chạy ra khỏi quán cà phê.
Bên ngoài, mưa xuống càng lúc xuống càng lớn, cô giống như một đứa bé bị lạc đường, không có mục đích chạy trong mưa gió, không biết nơi đâu là nhà, không biết tiền phương thông hướng chỗ nào. Thường Tử Phi tìm được người cùng anh bên nhau cả đời, Thường Tử Phi hạnh phúc, nhưng vì sao tim cô rất đau, vì sao lòng rất chua xót.
An Noãn đang chạy bị một chiếc xe điện đụng vào, người gây ra họa hướng về phía cô rống giận: “Cô không có mắt sao, trời mưa chạy cái gì chạy, đâm chết tự cô phụ trách, tôi không biết đâu nha.”
Người gây ra họa đạp xe chuồn mất, có hảo tâm người qua đường chỉ trích một phen, đỡ cô đứng lên: “Tiểu thư, trên đùi cô chảy máu rồi, đi bệnh viện xem đi.”
An Noãn đẩy mọi người ra, khập khiễng đi về phía trước. Toàn thế giới giống như đang chê cười cô, không thể nghi ngờ đây là chuyện buồn cười nhất. Người yêu thương cô nhất đều lần lượt rời khỏi cô, cô lại mỗi ngày ngủ bên cạnh kẻ thù lớn nhất của mình, hầu hạ dưới thân anh ta. Nước mắt hòa nước mưa lẫn lộn chảy xuống, tầm mắt mờ dần, cô vẫn quật cường đi về phía trước, cô rất hy vọng mình có thể đi đến được Thiên Đường.
--
Mạc Trọng Huy vừa nhận được tin liền lái xe ở trên đường tìm kiếm, Trương Húc ở bên tai an ủi anh: “Mạc tiên sinh, An tiểu thư thực kiên cường, cô ấy sẽ không có việc gì, chẳng qua muốn yên tĩnh một chút.”
Anh nói như vậy cũng chính tự an ủi mình, chứ trong lòng vẫn rất bất an. Rốt cuộc, nhìn cô đang khập khiễng bước trên đường, thân thể chật vật, quần bò màu lam cũng bị máu tươi nhiễm đỏ. Xe vẫn chưa dừng hẳn, Mạc Trọng Huy đã xuống xa, kéo mạnh cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô. Thân thể An Noãn gần như đã chịu đựng cực hạn, mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Trên đường về biệt thự, anh đem thân thể gầy yếu của cô gắt gao ôm vào trong ngực, nhưng cho dù vòng tay anh có ấm áp cỡ nào, thân thể của cô cũng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Thẩm Cầm Phong nhận được điện thoại liền tới biệt thự của Mạc Trọng Huy, bọn họ hầu như tới cùng một lúc.
“Mạc tiên sinh, ngài thay quần áo cho cô ấy trước, rồi tôi sẽ khám cho cô ấy.”
Mạc Trọng Huy ôm cô lên lầu, cởi hết quần áo, anh mới nhìn thấy trên đùi cô có vết thương, máu vẫn còn đang chảy. Ngực giống như bị một tảng đá đè nặng, anh cỡ nào hy vọng co thể thay cô thừa nhận sự đau đớn này. Giúp cô tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, Thẩm Cầm Phong mới cầm hòm thuốc đi lên.
“Mạc tiên sinh, vết thương trên đùi An tiểu thư có thể là bị xe đụng phải.”
Trong mắt Mạc Trọng Huy dấy lên một cổ tức giận, Trương Húc nhận được này ánh mắt, nhanh chóng nói: “Chuyện này tôi sẽ đi điều tra.”
“An tiểu thư mất máu quá nhiều, hơn nữa cảm xúc kích động, nên bất tỉnh. Bây giờ tôi truyền dinh dưỡng cho cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ tỉnh lại. Vết thương trên đùi tôi đã tiêu độc xử lý tốt, đúng ngày thay thuốc, tốt nhất nên ăn thức ăn nhẹ chút, bằng không dễ để lại sẹo. Còn có, hôm nay ban đêm phải chú ý, có thể phát sốt, nếu phát sốt phải cho cô ấy uống thuốc hạ sốt liền, tiến hành vật lý hạ nhiệt độ.”
“Hôm nay, cậu ở lại đây, có việc gì tôi sẽ gọi.”
Âm thanh Mạc Trọng Huy lạnh như băng, Thẩm Cầm Phong không muốn. Nhưng Mạc Trọng Huy lên tiếng, anh còn dám nói cái chữ ‘Không’ sao. Rơi vào đường cùng, Thẩm Cầm Phong phải ngồi ở phòng khách một đêm.
Đêm hôm đó, Mạc Trọng Huy ngồi ở đầu giường An Noãn, bàn tay to không ngừng đi chạm vào trán cô, rất sợ cô sẽ phát sốt. Ban đêm, không biết An Noãn nằm mơ thấy gì, khóc rất thương tâm. Mạc Trọng Huy đau lòng gắt gao ôm cô vào trong lòng, cô mới ngừng khóc, bình yên chìm vào giấc ngủ. Vẫn vẫn duy trì này tư thế, cho đến hừng đông.
Lúc Thẩm Cầm Phong lên lầu xem xét tình huống giật mình: “Ngài ôm cô ấy như vậy suốt đêm?”
Rất con mẹ nó vĩ đại , ôm như vậy không nhúc nhích, không phải muốn phế bỏ đôi tay sao.
“Mạc tiên sinh, ngày đặt cô ấy xuống đi.”
Mạc Trọng Huy vẫn là không nhúc nhích.
Thẩm Cầm Phong khụ khụ, lại mở miệng nói tiếp: “Mạc tiên sinh, ngài đặt cô ấy xuống, tôi kiểm tra vết thương cho cô ấy.”
Mạc Trọng Huy lúc này mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sự cẩn thận đó làm cho Thẩm Cầm Phong líu lưỡi.
Đây là Giang thành oai phong một cõi Mạc tiên sinh sao? Rất mẹ nó mở rộng tầm mắt .
“Mạc tiên sinh, tôi muốn thay thuốc cho cô ấy, buổi tối sẽ thay thêm lần nữa.”
Mạc Trọng Huy nhìn An Noãn ngủ say, nhíu mi hỏi: “Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”
“Chắc là do quá mệt mõi, cần nghỉ ngơi cho tốt, ngài yên tâm đi, An tiểu thư không có việc gì .”
Có Thẩm Cầm Phong cam đoan, Mạc Trọng Huy an tâm chút. Trương Húc bận việc suốt đêm, cuối cùng bắt được người gây ra họa, anh tới báo cáo Mạc Trọng Huy, nhìn đến Mạc Trọng Huy thị huyết đôi mắt mị mị.
“Mạc tiên sinh, người tôi đã đưa đến Thiên Đường, phải như thế nào xử lý?”
Mạc Trọng Huy lạnh lùng phân phó Thẩm Cầm Phong: “Cậu ở đây chăm sóc cô ấy, tôi đi chốc lát sẽ về.”
Thẩm Cầm Phong vô lực gật gật đầu, trong lòng cảm khái, có người gặp họa rồi.