Dọc theo đường đi bọn họ đều không có trao đổi gì, không khí trong xe áp lực đến hít thở không thông. Cuối cùng Thường Tử Phi cũng lên tiếng phá vỡ im lặng: “Em tính khi nào rời khỏi anh ta?”
An Noãn giật mình, cúi đầu trả lời: “Bây giờ cũng rất tốt, tôi không tính đến chuyện rời khỏi anh ấy.”
“Fuck!”
Thường Tử Phi dùng sức đập mạnh lên tay lái, nháy mắt cho xe chạy thật nhanh.
An Noãn nhướng mắt, tức giận quát: “Anh mắng chửi ai đó? Chuyện của tôi liên quan gì đến anh?”
Thường Tử Phi không quan tâm cô, vẫn cho xe chạy thật nhanh.
“Muốn chết cũng đừng kéo theo tôi, chậm một chút, tôi muốn ói.”
Thường Tử Phi lúc này mới từ từ giảm tốc độ xe. Cuối cùng xe cũng dừng bên ngoài biệt thự, Thường Tử Phi thật muốn tự ình một cái tát, anh thế nhưng đem cô đưa đến bên cạnh tên súc sinh kia.
“An Noãn, em đang giận dỗi anh kết hôn cùng Giang Thiến Nhu?”
An Noãn tức giận liếc mắt, hừ nói: “Anh kết hôn với ai đâu liên quan gì tới tôi, đó là tự do của anh, anh bớt tự mình đa tình.”
An Noãn mở cửa xe, xuống xe.Thường Tử Phi cũng đuổi theo giữ cô lại.
“An Noãn, em nhìn anh trả lời cho anh biết, em đang ghen đúng không? Trong lòng em vẫn có anh đúng không? Noãn Noãn, anh ly hôn với Giang Thiến Nhu, em cũng rời khỏi Mạc Trọng Huy được không? Anh không muốn tài sản của Giang gia, anh chỉ muốn em, thật sự, anh phát hiện cho dù anh cố gắng hơn nữa, cũng không có cách nào ở bên cạnh Giang Thiến Nhu, nhìn cô ấy, trong đầu của anh chỉ em, tất cả đều là hình ảnh của em.”
An Noãn dùng sức đẩy anh ra mắng: “Thường Tử Phi, anh thật hạ lưu, đừng làm cho tôi ghê tởm được không?”
“Noãn Noãn, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, chúng ta có thể cho rằng tất cả mọi chuyện chưa phát sinh, bắt đầu lại một lần nữa được không?”
Thường Tử Phi mạnh mẽ ôm An Noãn vào lòng, ôm rất nhanh, giống như muốn khảm cô vào thân thể của mình. An Noãn sống chết giãy dụa, nhưng làm sao bằng được sức lực của anh.
“Thường tiên sinh, xin anh buông An tiểu thư ra.”
Giọng lạnh lùng của Trương Húc vang lên, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh không được phép từ chối.
Thường Tử Phi buông lỏng tay, ánh mắt cầu xin nhìn An Noãn: “Theo anh đi được không?”
An Noãn khóe miệng gợn độ cong trào phúng: “Thường Tử Phi, tất cả đã trễ rồi.”
Không lưu tình chút nào nói xong, An Noãn xoay người đi vào biệt thự. Đi vào đại sảnh, An Noãn thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi ở sô pha, gương mặt của anh dưới ánh đèn trắng bệch, trên tay anh còn cầm ly rượu vang, nhẹ nhàng xoay.
An Noãn cũng không muốn giải thích với anh, muốn bước qua anh trực tiếp lên lầu, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên ném mạnh cái ly xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ nghe thật chói tai, anh tiến lên từng bước dùng nắm lấy cổ tay cô.
“Làm gì? Say rượu sao?” An Noãn tức giận đảo cặp mắt trắng dã.
Mạc Trọng Huy nắm cằm cô, âm thanh lạnh như băng làm cho cô rùng mình.
“Chạy tới Thường gia làm cái gì? Còn muốn quay lại với Thường Tử Phi?”
An Noãn gạt tay anh ra: “Đau muốn chết. Tôi đến Thường gia ăn cơm, không được sao?”
“Ăn cơm?” Anh giận quá hóa cười: “Ăn cơm mà ở trước cửa không nỡ xa nhau sao?”
“Anh điên rồi, ai không nỡ xa nhau, con mắt nào của anh thấy được, thực buồn cười.”
An Noãn kêu rên chuẩn bị lên lầu, Mạc Trọng Huy túm cánh tay cô, An Noãn dùng sức bỏ ra, không cẩn thận trượt chân, bàn tay rớt xuống ngay chỡ mãnh vỡ thủy tinh, máu tươi lập tức chảy ra.
“Mạc Trọng Huy, anh vừa lòng chưa, rất đau.” Cô gầm rú.
Vẻ mặt lạnh như băng của Mạc Trọng Huy lập tức được thay bằng đau lòng, anh cui xuống ôm lấy cô, bước nhanh lên lầu.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Mạc Trọng Huy nhanh chóng tìm hòm thuốc, thật cẩn thận từng mãnh thủy tinh nhỏ trên cổ tay cô, thoa thuốc.
“Hiện tại biết đau lòng?” An Noãn nhịn không được tay vuốt lên mi tâm của anh đang nhíu chặt lại. Mạc Trọng Huy mím môi, đau lòng giúp cô thoa dược.
“Được rồi được rồi, kỳ ra cũng không đau lắm, đừng để ở trong lòng.”
An Noãn rút tay ra, xoa xoa đầu anh giống như xoa đầu con chó nhỏ.
Mạc Trọng Huy lập tức rống lên: “Đừng lộn xộn.”
Anh rất khoa trương, lấy băng gạc giúp cô băng bó.
“Không đến mức đó, vết thương nhỏ mà thôi, anh băng lại như vậy, tôi làm gì cũng không tiện.”
Mạc Trọng Huy nghiêm trang trả lời: “Anh tắm cho em, đút em ăn cơm, còn có cái gì em không thể làm, anh làm cho em.”
An Noãn chu miệng cười nói,“Anh cố ý, thật đúng là biến thái.”
Tối hôm đó, Mạc Trọng Huy ôm cô ngủ, trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh từ tính của anh chua chua nói: “Về sau không cho phép gặp Thường Tử Phi.”
"Anh nghĩ rằng tôi muốn gặp anh ấy?”
“Vậy sao em còn chạy tới Thường gia.”
An Noãn chu chu miệng: “Tôi không có cách nào giải thích với anh, tóm lại anh yên tâm, cho dù tôi vẫn còn thương anh ấy, cũng sẽ không ở cùng một chỗ với anh ấy.”
“Không cho phép em thương anh ta.” Anh cường thế nói.
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.
“Ai tôi cũng không yêu, được rồi chứ.”
Mạc Trọng Huy cúi người hôn môi rồi hôn lên má cô: “Không được, em chỉ có thể yêu anh, phải yêu anh.”
Một buổi tối tốt đẹp như vậy, An Noãn cũng không nói gì nữa tránh để anh tức giận. Tâm dường như có chút mệt mỏi.
--
Sáng sớm, An Noãn xuống lầu ăn bữa sáng, thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở nhà ăn, uống sữa, nhàn nhã đọc báo. Cô đi qua, có chút kỳ quái trêu ghẹo: “Ước, cà phê trở thành sữa, đây là chuyện gì nha?”
Mạc Trọng Huy không để ý cô trêu chọc, múc cho cô chén cháo và sữa nóng.
“Này, nhìn anh uống sữa, ta lại cảm thấy là lạ, không phải phát sốt chứ.” An Noãn đưa tay sờ sờ lên trán anh.
“Đừng náo, sữa đã nguội, mau uống.”
An Noãn ăn mấy miếng, người hầu đã đem thuốc Đông y bưng lên.
Cô theo bản năng nhíu mày, hỏi Mạc Trọng Huy: “Thuốc này có thể không uống được không, rất khó uống.”
“Không được!”
“Bữa khác uống được không?”
“Không được!”
An Noãn nhướng mắt, lười cò kè mặc cả với anh, rầm rầm một hơi uống cho xong. Mạc Trọng Huy sờ sờ cái trán của cô giống như khen ngợi.
“Tôi muốn đi ra ngoài một chút, La Hiểu Yến xuất viện.”
Mạc Trọng Huy cũng không có phản đối, chỉ nói: “Kêu Trương trợ lý lái xe đưa em đi.”
An Noãn không có cự tuyệt, tay cô băng thành như vậy, Mạc Trọng Huy chắc không cho phép cô lái xe, mà xe của cô bây giờ còn không biết ở đâu.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được hỏi: “Mạc Trọng Huy, xe của tôi đâu, khi nào thì sửa xong, không có xe rất không tiện.”
“Với kỹ thuật lái xe này của em, sau này đừng lái xe, đi đâu kêu lái xe đưa em đi.”
“Chậc chậc, quả nhiên là đãi ngộ tốt.” An Noãn tự giễu.
--
An Noãn cùng Trương Húc tới bệnh viện, La Hiểu Yến đã thu thập tốt chuẩn bị rời đi, biểu tình của cô ta nhìn qua không mấy vui vẻ.
An Noãn tùy ý hỏi câu: “Phan quản lí đâu?”
La Hiểu Yến giả bộ mỉm cười thản nhiên nói: “Thiên Đường có việc, hôm nay anh ấy không rảnh đến đây, trợ lý của anh ấy làm thủ tục xuất viện cho chị.”
Biểu tình của La Hiểu Yến có chút cô đơn, An Noãn nhẹ nhàng ôm cô an ủi: “Em và Trương trợ lý đưa chị về nhà, đàn ông luôn lấy sự nghiệp làm trọng.”
Trương Húc lái xe đưa La Hiểu Yến về nhà, thời gian dài không ở, nhà trọ lý nơi nơi đều bám bụi. An Noãn tìm chỗ cho La Hiểu Yến ngồi, rổi giúp cô quét dọn vệ sinh.
“Noãn Noãn, xin lỗi, ở nhà Mạc tiên sinh chắc sẽ không cho em làm những việc này.”
An Noãn bĩu môi: “Đừng nghĩ nhiều, em đã kêu Trương Húc đi mua cơm trưa, chị nghỉ ngơi đi lập tức có thể ăn cơm.”
An Noãn mặc dù rất ít làm việc nhà, nhưng cũng làm rất quen tay. Nhà trọ vốn cũng nhỏ, không lâu sau An Noãn cũng đã dọn xong sách sẽ.
“Noãn Noãn, kỳ thật không cần như vậy, rất nhanh chị sẽ không còn ở đây.”
An Noãn đang lau bàn chợt dừng lại.
Chỉ nghe giọng La Hiểu Yến thỏa mãn nói: “Phan Bình nói chờ sau khi chúng tôi kết hôn, sẽ đến nhà của anh ấy ở, nơi này cách Thiên Đường quá xa, chúng tôi đi làm cũng không tiện.”
An Noãn nghĩ đến những lời Phan Bình nói với cô, trong lòng có loại phiền muộn nói không nên lời. Người phụ nữ này, mỗi lần đều toàn tâm toàn ý trả giá, kết quả là lại cái gì cũng không được đến. Vương Gia Dật từ bỏ cô ta, Phan Bình cũng chưa bao giờ yêu cô ta.
An Noãn biết, ngày đó Phan Bình nói nhiều với cô như vậy, mục đích chính là hy vọng An Noãn khuyên nhủ La Hiểu Yến, nhưng An Noãn cũng không muốn làm như vậy, cô biết cảm giác yêu một người, cô không muốn đi khuyên La Hiểu Yến buông tay, không muốn lại nhìn đến cô ta thương tâm khổ sở. Bồi La Hiểu Yến ăn cơm trưa, nhìn cô ta nằm xuống nghỉ ngơi, An Noãn mới rời đi.
Trên đường trở về, An Noãn hỏi Trương Húc: “Trương trợ lý, anh có biết Phan quản lí ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ không?”
Trương Húc ho nhẹ khụ cúi đầu nói: “Không đếm được.”
An Noãn xoa xoa mi tâm, thay La Hiểu Yến không đáng giá.
“An tiểu thư, có câu tôi không biết có nên nói hay không. Kỳ thật, bạn của cô La Hiểu Yến cũng không có đơn thuần như cô tưởng. Cô ta là một người phụ nữ rất có tâm cơ, cùng Phan quản lí ở một chỗ, nam hoan nữ ái gặp dịp thì chơi vốn là rất bình thường, nhưng cô ta lại buộc Phan quản lí, không cho anh ta có phụ nữ khác, mỗi khi Phan quản lí cùng đàn bà khác ái muội một chút, cô ta lại đi náo loạn, đem toàn bộ Thiên Đường làm cho rối tung mù mịt, mọi người ai cũng không thích cô ta.”
“Trương trợ lý, đừng nói nữa.” An Noãn thấp giọng ngắt lời anh: “Nếu có một ngày cô ta gặp được phiền toái, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ cô ta.”
Trương Húc cười trả lời cô: “Cô ta là bạn của An tiểu thư, phàm là những chuyện tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
“An tiểu thư, tôi thiệt tình nói một câu, về sau không cần thiện lương, bằng không người khác sẽ khi dễ cô.”
An Noãn bĩu môi, tự giễu nói: “Tôi thật sự có thiện lương như vậy sao?”
“Đâu chỉ là thiện lương, quả rất là......”
Trương Húc cũng không nói gì đi xuống.
An Noãn thay anh đem nói tiếp: “Quả rất là ngu xuẩn? Trương trợ lý, anh với Mạc tiên sinh của anh thật giống nhau. Lúc trước tôi chính là rất ngu xuẩn, mới có thể thích Mạc Trọng Huy.”
“Kỳ thật Mạc tiên sinh đối với cô rất tốt, chuyện năm đó anh ấy vẫn rất hối hận, rất tự trách, hiện tại đã hết sức bù lại, Mạc tiên sinh thật sự rất yêu của cô.”
“Được rồi được rồi, không cần nói, tôi không muốn nghe.”
An Noãn cùng Trương trợ lý về nhà, người hầu nói Mạc Trọng Huy đang ở hồ bơi. An Noãn nhất thời thấy vui vẻ, chạy đến phòng bếp pha cho Mạc Trọng Huy tách cà phê, nhưng tại phòng bếp lại không tìm thấy cà phê.
Người hầu nói với cô: “Trương trợ lý phân phó, đem cà phê và máy pha cà phê vứt bỏ hết, về sau Mạc tiên sinh không bao giờ nữa uống.”
An Noãn kinh ngạc, rót một ly rượu vang đi tìm Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy đang bơi trong hồ, thấy An Noãn, anh mới lên bờ. Mặc áo tắm vào đi về phía cô.
“Tay thế nào rồi? Còn đau không?”
An Noãn lắc đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ, đừng để ở trong lòng, mời anh uống ly rượu.”
An Noãn đưa ly rượu tới trước mặt anh, Mạc Trọng Huy lại không nhận.
“Sao vậy, không phải ngay cả rượu anh cũng không uống, tối hôm qua anh mới uống nha.”
Mạc Trọng Huy vừa lau tóc vừa thản nhiên nói: “Uống rượu hại thân, về sau không uống.”
An Noãn bĩu môi, trong lòng có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.
--
Nghị lực của Mạc Trọng Huy rất tốt, cay cà phê, cay rượu, ăn uống cũng trở nên chú ý hơn. Cuộc sống của An Noãn vẫn trước sau như một rất đơn điệu, ngẫu nhiên tới quán cà phê một chút, phần lớn thời gian đều bị Mạc Trọng Huy bắt ở trong nhà. Hiện tại, chuyện An Noãn phiền não nhất chính là uống thuốc Đông y, nhưng một ngày tam bận, đều bị Mạc Trọng Huy tự mình giám sát, không bỏ một bữa nào.
Có đôi khi An Noãn cũng sẽ phát hỏa: “Mạc Trọng Huy, tôi hiến máu cũng đã rất nhiều ngày đến giờ vẫn còn cần uống thứ này sao?”
Mạc Trọng Huy lơ đễnh: “Thuốc này chẳng những bổ máu, còn bổ thân thể, uống chỉ có tốt hơn, cũng không có tác hại gì.”
Mỗi khi lúc này, nhóm người hầu nhóm toàn đứng bên Mạc Trọng Huy, thay anh nói: “An tiểu thư, Mạc tiên sinh nói đúng, khoảng thời gian này sắc mặt của cô nhìn hồng hào hơn.”
An Noãn lười phải tranh luận với một đám người bọn họ. Thường Tử Phi vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cô, nhắn tin, cho tới bây giờ An Noãn cũng không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn. Vì phòng ngừa bị Mạc Trọng Huy thấy được, mỗi ngày đều phải lén lút xóa tất cả tin nhắn.
Nghê Tuệ cũng tìm cô vài lần, mỗi lần đều oán giận với cô, phát tiết, nói Giang Thiến Nhu như thế này như thế nọ, cỡ nào chán ghét cô ta. Theo những gì Nghê Tuệ nói có thể thấy được, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đã gần như tan vỡ. An Noãn cũng không vui sướng khi người khác gặp họa, trong lòng cảm khái ngàn vạn.
--
Hà Tư Kỳ biến mất thật lâu, đột nhiên hôm nay lại tới quán cà phê của An Noãn, trong tay cô ta bao lớn bao nhỏ. Một khoảng thời gian không gặp, khí sắc của cô ta rất tốt.
An Noãn kêu Lương Mộ Tình đón tiếp cô ta, Hà Tư Kỳ lại chua nói: “Ước, An Noãn, cô sợ tôi như vậy sao, tốt xấu gì chúng ta cũng lấy cùng một chồng, nếu đang ở cổ đại, cô còn phải kêu tôi một tiếng tỷ tỷ.”
An Noãn cô gắng nhịn xuống cảm giác ghê tởm trong lòng, không ở trước mặt của cô ta ói ra.
“Sau khi hư thai, trong khoảng thời gian này tôi luôn luôn trong nhà dưỡng thân mình, Trọng Huy đưa cho tôi rất nhiều thuốc Đông y bổ dưỡng, tuy rằng khổ, nhưng hiệu quả thật rất tốt.”
An Noãn cắn cắn môi.
Lương Mộ Tình liếc mắt nhìn Hà Tư Kỳ tức giận hừ nói: “Tiểu thư, cà phê của cô, mời cô về chỗ ngồi.”
“Cứ để bên đó trước, tôi muốn tâm sự với bà chủ An của các người vài câu.”
An Noãn cầm túi xách của mình chuẩn bị rời đi, cô không muốn đối mặt với người phụ nữ điên này.
Nhưng Hà Tư Kỳ quyết tâm không cho cô đi, nắm lấy cánh tay cô, âm dương quái khí nói: “Ước, sao lại đi rồi, An Noãn, cô sợ tôi sao? Cô đang sợ cái gì?”
Sự nhẫn nhịn của An Noãn tới cực hạn, cô dùng sức bỏ tay Hà Tư Kỳ ra, tức giận nói: “Hà Tư Kỳ, tôi với cô không có gì để nói.”
“Tôi lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, không ngại ngồi xuống nghe một chút chứ.”
“Thật có lỗi, tôi không thời gian.”
An Noãn lập tức rời đi.
Hà Tư Kỳ ở phía sau cô từ từ mở miệng: “Cô có biết vì sao Mạc Trọng Huy thích cô vì cái gì không?”
Bước chân An Noãn không khống chế được dừng lại.
“Muốn nghe chuyện xưa của anh ấy không, sẽ không mất bao nhiêu thời gian của cô đâu.”
An Noãn ngồi xuống đối diện Hà Tư Kỳ, Lương Mộ Tình mang cho An Noãn một ly Cappuccino.
“Rất nhiều năm trước, Mạc Trọng Huy có một người bạn gái thanh mai trúc mã, bọn họ cùng lớn lên ở Bắc Kinh, cùng ở chung một nhà, phần cảm tình kia có bao nhiêu mãnh liệt không ai có thể tưởng tượng. Cô gái là con gái của quản gia Mạc gia, tình yêu của bọn họ theo tự nhiên bị Mạc gia phản đối, Mạc lão gia tử một lòng tìm cho tôn tử bảo bối tôn một cô gái môn đăng hộ đối. Mặc dù tất cả mọi người phản đối bọn họ, Mạc Trọng Huy lại kiên trì muốn cô gái kia, không tiếc cùng Mạc gia đoạn tuyệt quan hệ. Lão gia tử đem cô gái kia vụng trộm giải quyết, phái người đêm khuya xâm nhập vào nhà cô gái, tính đem cô gái mang đi, vĩnh viễn biến mất. Nhưng chính lão gia tử không nghĩ tới đêm đó Mạc Trọng Huy cũng đang nằm trên giường với cô gái đó, sau đó Mạc Trọng Huy cùng bọn họ đã xảy ra tranh chấp đánh nhau, cô gái đã thay Mạc Trọng Huy đỡ một đao, vĩnh viễn rời khỏi nhân gian. Cô có thể tưởng tượng Mạc Trọng Huy là một người lạnh lùng như vậy, lại ôm thi thể cô gái khóc suốt một đêm là bộ dáng như thế nào sao?”
Lòng bàn tay An Noãn lạnh lẽo, gắt gao nắm chặt tách cà phê, không cảm giác được độ ấm.
“Cô gái kia tên là Hà Tư Nghiên, là chị của tôi. Trước khi chị tôi chết, Mạc Trọng Huy đáp ứng chị ấy sẽ chăm sóc tôi thật tốt, bởi vậy tôi đi theo anh ấy đến Giang thành.”
An Noãn đặt tách cà phê xuống, hai tay để dưới bàn, gắt gao nắm chặt.
“An Noãn, hiện tại cô có biết quán bar vì sao gọi là ‘Thiên Đường’ không, cái kia tên là vì kỷ niệm chị của tôi. Cô hẳn là cũng biết Mạc Trọng Huy thích nhất một mình ngồi trong phòng Vip ở Thiên Đường, phòng Vip kia cũng gọi là ‘Thiên Đường’, tất cả những gì anh ấy có đều có liên quan đến chị của tôi, địa vị của Hà Tư Nghiên ở trong lòng anh ấy không ai có thể thay thế được.”
Hà Tư Kỳ nhìn mặt An Noãn nháy mắt trở nên trắng bệch, cảm thấy rất hả giận.
“Năm ấy, cô hung hăng đâm tôi một dao, ở trong phòng cấp cứu tôi xém chút chết, có lẽ loại cảm giác này làm cho anh ấy nghĩ tới chị của tôi, nghĩ tới tình cảnh của chị ấy khi rời khỏi anh ấy, nghĩ tới chuyện anh ấy từng đáp ứng với chị, bởi vậy anh ấy đưa cô vào ngục giam, cũng gián tiếp giết chết cha cô.”
Móng tay dài của An Noãn hung hăng đâm sâu vào lòng bàn tay.
“An Noãn, tôi vẫn không nghĩ ra, Mạc Trọng Huy sao đột nhiên vứt bỏ tôi, lựa chọn cô. Suy nghĩ thật lâu, hiện tại rốt cục tôi cũng hiểu được, anh ấy ở trên người cô thấy được bóng dáng của chị tôi, tính cách của cô và chị tôi rất giống nhau, các người đều thiện lương, đơn thuần giống nhau, thậm chí ngay cả diện mạo khí chất đều tương tự nhau.”
“Hà Tư Kỳ, cô nói đủ chưa?” Giọng An Noãn run run mở miệng.
Hà Tư Kỳ muốn chính là hiệu quả này, đạm bạc cười nói: “An Noãn, cô muốn biết năm trong lễ đính hôn của các người, rốt cuộc chuyện gì xảy ra sao?”
“Năm đó Mạc Trọng Huy điên rồi, xem cô là Hà Tư Nghiên, muốn cưới cô, ngay lễ đính hôn của hai người tôi mắng cho anh ấy tỉnh, tôi nói với anh ấy, An Noãn là An Noãn, Hà Tư Nghiên là Tư Nghiên, có lẽ là tôi nhắc tới Hà Tư Nghiên, cho nên mới đã xảy ra một màn mà cô thấy. Hiểu chưa? Chỉ có Hà Tư Nghiên mới có thể làm cho anh ấy không khống chế được. Cho dù tôi lái xe thiếu chút nữa đụng chết cô và Thường Tử Phi, nhưng nể tình chị tôi, Mạc Trọng Huy cũng sẽ không làm gì tôi.”
Hà Tư Kỳ uống một ngụm cà phê, lơ đãng nói: “An Noãn, cô cũng giống như chị tôi luôn bênh vực kẻ yếu. Hiện tại tôi nói những chuyện này với cô, là vì thấy cô rất đáng thương, hy vọng cô không giống năm đó, càng lún càng sâu, cuối cùng người tổn thương chỉ là bản thân mình. Đoạn cảm tình này, cô cũng là người vô tội, bị coi như cái bóng của người khác.”
--
An Noãn không biết mình về nhà như thế nào, ngay cả Trương trợ lý tới đón cô cũng nhìn thấy sự khác thường lo lắng hỏi: “An tiểu thư, cô không có việc gì chứ? Khí sắc không tốt lắm!”
“Trương trợ lý, anh theo Mạc Trọng Huy bao lâu rồi?”
“Uhm, có thể tính từ lúc Mạc tiên sinh đến Giang thành phát triển, tôi đã làm việc cho anh ấy.”
“Đối với chuyện của anh ta ở Bắc Kinh anh biết được bao nhiêu?”
Trương Húc sờ sờ đầu, cười nói: “Tôi chỉ biết Mạc gia là gia tộc rất lớn, Mạc lão gia tử trước khi về hưu là cán bộ Trung Ương, cha của Mạc tiên sinh, chú, bác đều là bộ đội ở trung ương, tóm lại quyền lợi ngập trời.”
An Noãn dùng sức đè mi tâm.
Đến nhà, bữa tối đã được chuẩn bị xong, An Noãn lại không có khẩu vị.
“Các người ăn đi, tôi đã ăn ở bên ngoài, hiện tại ăn không vô.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, biểu tình đã muốn tức giận.
Người hầu nhìn thấy, vội vàng đi qua đi khuyên An Noãn: “An tiểu thư, ăn thêm một chút đi, nhà bếp đã làm đồ ăn mà cô thích nhất, nếu cô không ăn, Mạc tiên sinh cũng không ăn, cơm này không phải làm uổng công sao?”
An Noãn bị kéo ngồi xuống ghế. An Noãn cầm lấy đũa ăn chút, Mạc Trọng Huy cũng không ngừng gắp thức ăn cho cô.
“Anh có phiền hay không, đồ ăn anh gắp tôi không thích ăn.” An Noãn rống giận.
Tay Mạc Trọng Huy cầm đũa dừng một chút, cuối cùng đem đồ ăn bỏ vào trong chén của mình. Mọi người nhìn đều sợ hãi, không ai dám ra tiếng. An Noãn còn chưa có ăn xong, người hầu đã muốn đem thuốc Đông y bưng lên. Mạc Trọng Huy một tay cầm chén, một tay lấy thìa, chuẩn bị đút cô uống.
Trong đầu An Noãn hiện lên những lời nói của Hà Tư Kỳ, cô vung tay, đem thuốc Đông y đổ trên mặt đất, còn một ít dính lên áo sơ mi trắng của Mạc Trọng Huy. Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, im lặng ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe được.
Trong không khí lưu động hơi thở nguy hiểm, An Noãn cảm thấy phiền não, đứng dậy chuẩn bị lên lầu, Mạc Trọng Huy lại nắm lấy cổ tay cô, âm thanh trầm thấp nói với người hầu: “Lấy một chén thuốc khác đến đây.”
“Tôi không uống, Mạc Trọng Huy, tôi không uống, không bao giờ uống thứ thuốc chết tiệt này nữa, anh buông tay.”
Mày Mạc Trọng Huy căng thẳng, dùng sức An Noãn ngã ngồi ở trên đùi anh.
“Mạc Trọng Huy, buông tay, anh con mẹ nó buông tay cho tôi.”
Người hầu đem chén thuốc đến, nơm nớp lo sợ đưa đến tay Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy một ta mở miệng cô, mạnh mẽ đổ thuốc vào. An Noãn bị bắt uống, không ngừng giãy dụa.
“Mạc Trọng Huy, anh muốn thì đi đút cho Hà Tư Kỳ uống, cô ta ước gì anh đút cho cô ta.”
Bệnh tâm thần rống xong, An Noãn chạy lên lầu.
--
Đứng dưới dòng nước lạnh như băng, nước mắt cũng theo đó chảy xuống, cô không biết mình đang khổ sở cái gì, giống như áp lực bao nhiêu lâu này hoàn toàn được phát tiết ra. Cho tới bây giờ cô cũng không biết mình chính là một cái bóng của người khác, năm đó, cô tổng thấy vui vẻ nghĩ đến Mạc Trọng Huy đã tiếp nhận cô, chân tướng thật đáng sợ.
Thiên Đường, cái tên thật bi thương, cô vẫn tưởng Thiên Đường chỉ là nơi của những người phóng túng, lại không nghĩ rằng đó là nơi anh dùng để tưởng niệm, khó trách thời gian Mạc Trọng Huy ở Thiên Đường, còn nhiều hơn so với ở Mạc thị.
Năm ấy, cô đau khổ đuổi theo anh ba năm, cơ hồ buông xuống tôn nghiêm và thể diện của một cô gái, cô luôn nói với anh: “Mạc Trọng Huy, cho dù tim của anh làm bằng đá, cũng sẽ bị em làm cho tan chảy.” Hiện tại nghĩ đến, thì ra bởi vì trong lòng anh đã có một người khác, không thể dung nạp kẻ thứ hai.
Nếu sớm biết chân tướng, cô tuyệt sẽ không giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng sẽ không lưu lạc cho tới hôm nay chật vật như vậy. An Noãn chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay gắt gao ôm lấy bản thân mình, trong lòng đè nặng như đá ngàn cân, ép tới cô không thở nổi.
An Noãn không biết ở phòng tắm bao lâu, lấy lại bình tĩnh cô ra đi ra ngoài, Mạc Trọng Huy đang ngồi ở trên giường, tầm mắt mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ.
Trong lòng anh chắc lại suy nghĩ tưởng niệm người phụ nữ kia. An Noãn lắc lắc đầu, đi đến ngồi trước bán trang điểm. Nhìn thấy trong gương mình đã không còn trẻ như năm đó, tâm tính cũng già đi, cả người cũng già đi rất nhiều.
Không biết từ khi nào, Mạc Trọng Huy bước tới trong tay cầm khăn mặt, theo thói quen tính lau tóc cho cô.
An Noãn xoay người đoạt lấy khăn mặt trong tay anh, ném xuống đất thật mạnh, rống giận: “Mạc Trọng Huy, anh đừng đụng đến tôi.”
Anh nhíu mày thật chặt, âm thanh từ tính có chút ẩn nhẫn hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
An Noãn thở dài một hơi: “Mạc Trọng Huy, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh, nhìn thấy anh liền ghê tởm, cách xa tôi một chút, để cho tôi yên lặng một chút được không?”
Mạc Trọng Huy ôm chặt cô từ phía sau, bắt đầu hôn lên cổ cô.
An Noãn nhắm mắt bình tĩnh nói: “Mạc Trọng Huy, anh có thể trả lời tôi mấy vấn đề không?”
Anh vẫn tiếp tục hôn cô không có ngừng lại.
“Thiên Đường vì sao gọi là Thiên Đường? Sau lưng cái tên gọi bi thương này có phải cũng cất giấu một chuyện tình rất đẹp?”
Nháy mắt Mạc Trọng Huy ngừng lại hành động của mình, anh dùng lực xoay người cô lại, nâng cằm cô lên, âm lãnh gằn từng tiếng: “Em đã nghe ai nói cái gì?”
Thân thể An Noãn yếu đuối, giống như tùy lúc đều có thể ngã xuống.
“Mạc Trọng Huy, đến giờ anh còn muốn gạt tôi sao? Hà Tư Kỳ có phải còn một người chị? Tôi và Hà Tư Kỳ có phải đều là cái bóng của người phụ nữ kia? Mạc Trọng Huy, tôi không ngại làm vật thay thế, nhưng vì sao cho tới bây giờ anh cũng không nói thật với tôi, anh làm cho tôi cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc. Nếu anh sớm nói thật với tôi, tôi sẽ không dây dưa với anh, cha tôi cũng sẽ không bởi vì vậy mà chết đi.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy ảm ảm, cúi đầu nói: “Sự tình không phải như em nghĩ.”
Anh lưu lại câu này, buông tay, xoay người rời khỏi phòng ngủ.