Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Mạc Trọng Huy lái xe vào biệt thự của Hà Tư Kỳ, Hà Tư Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt, cô rất muốn nhìn Mạc Trọng Huy có thể làm gì được cô.
Hà Tư Kỳ ngồi ở phòng khách, hai tay ôm cánh tay, không để ý tới Mạc Trọng Huy tức giận, cười nói: “Ước, hôm nay sao anh lại rãnh rỗi đến đây? Em còn nghĩ cả đời này anh cũng sẽ không bước vào nơi này lần nữa.”
Bước chân Mạc Trọng Huy nặng nề đi đến trước mặt cô, âm thanh lạnh như băng gằn từng tiếng: “Cô đã nói gì với An Noãn?”
Hà Tư Kỳ thét lớn một tiếng, quả nhiên không ngoài dự liệu, cô tự giễu cười cười: “Em còn nghĩ anh đột nhiên nhớ em, đến đây thăm em, không nghĩ rằng lại là vì An Noãn, anh Trọng Huy, anh làm em rất thất vọng.”
“Nói, cô đã nói gì với An Noãn?” Giọng Mạc Trọng Huy gần như rít gào.
Hà Tư Kỳ đứng lên, cô liều mạng rống giận: “Cái gì tôi cũng nói với cô ta, tôi nói với cô ta anh có một người yêu là Hà Tư Nghiên, tôi nói với cô ta anh xem cô ta chỉ là cái bóng của Hà Tư Nghiên, tôi nói với cô ta Thiên Đường tại sao được đặt tên là Thiên Đường, tôi còn nói với cô ta, năm ấy, anh vì chị tôi nên mất đi khống chế. Nói như vậy, đủ chưa?”
Tay Mạc Trọng Huy đưa lên bóp cổ cô, sắc mặt dữ tợn. Hà Tư Kỳ quả thực không thể tin được hai mắt của mình, anh thế lại muốn bóp chết cô.
“Chẳng lẽ, anh đã quên, lúc trước anh đã hứa gì với Hà Tư Nghiên.” Cô ấp a ấp úng cố hết sức nói hết câu.
Mạc Trọng Huy trên tay lực đạo không chút nào không có hạ thấp.
“Tư Nghiên tốt đẹp như vậy, cô không xứng là em gái của cô ấy.”
“Xứng hay không xứng tôi đều như vậy.”
Đến khi cô cơ hồ hít thở không thông, Mạc Trọng Huy rốt cục cũng buông tay, Hà Tư Kỳ ngã ngồi lên ghế sô pha, vẻ mặt trắng bệch.
“Em biết anh không có cách nào xuống tay với em, bởi vì anh đã từng đáp ứng với Hà Tư Nghiên, sẽ vĩnh viễn bảo hộ em. Ở trong lòng anh Hà Tư Nghiên vĩnh viễn không ai có thể thay thế.”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy híp lên.
“Như thế nào, chẳng lẽ em nói sai rồi sao? An Noãn chính là cái bóng của chị, cô ta chỉ là một vậy thay thế mà thôi.”
“Không phải!” Anh Cơ hồ dùng hết toàn lực tê rống.
Hà Tư Kỳ cười lạnh: “Mạc Trọng Huy, anh còn nói dối, An Noãn bất luận từ ngoại hình hay tính cách, đều giống nhau như đúc với Hà Tư Kỳ.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên bình tĩnh lại, cúi đầu nói: “Không, hai người họ không giống nhau, hoàn toàn không giống, Tư Nghiên im lặng dịu ngoan, An Noãn lại tùy hứng, quật cường, tính tình hỏa bạo, cô cho rằng hai người giống nhau, là vì cô không đủ hiểu biết cô ấy.”
“Nếu cô ta không tốt như vậy, vì sao anh còn ở cùng một chỗ với cô ta?”
“Bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi có thể bao dung tất cả những gì thuộc về cô ấy, dung túng cho tính tình của cô, ở trong mắt tôi, tất cả những gì của cô ấy đều đáng yêu .”
Gương mặt Hà Tư Kỳ trở nên vặn vẹo, cô không tin những gì Mạc Trọng Huy nói.
“Mạc Trọng Huy, anh nói anh yêu An Noãn, anh có nghĩ tới cảm giác của Hà Tư Nghiên không? Chị ấy đỡ một dao cho anh, một dao này là vô nghĩa sao? Anh làm cho chị ấy ở dưới cửu tuyền chết không được nhắm mắt?”
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi: “Nếu đã nói, chúng ta sẽ nói cho rõ ràng. Tư Nghiên vẫn một cái kết trong lòng tôi, rất nhiều năm qua đi, tôi đều không bỏ xuống được. Năm đó An Noãn đối tốt với tôi như vậy, dần dần tôi phát hiện bị cô hấp dẫn, cô luôn đem Tư Nghiên ra, phủ định tình cảm của tôi. Thương tổn An Noãn, là quyết định sai lầm nhất cả đời tôi, mấy năm trước cho đến hiện tại thậm chí sau này mỗi một ngày, tôi đều vì chuyện này trả giá thật lớn. Ba năm An Noãn ở trong tù, tôi vẫn áp chế tình cảm của mình, mỗi ngày tôi đều nói với chính mình, Tư Nghiên là vì tôi mà chết, tôi không thể phản bội cô ấy, tôi muốn đối với cô như một người thân duy nhất của tôi, sủng ái cô vô hạn. Hà Tư Kỳ, tôi làm cho cô nhiều như vậy, tôi vì cô tổn thương người tôi yêu thương nhất, vì sao cô còn không bỏ qua, nhất định phải bức tôi làm cái gì sao?”
Hai tay Hà Tư Kỳ ôm lỗ tai, không muốn chấp nhận sự thật.
“Mạc Trọng Huy, anh đừng nói nữa, bất luận anh nói cái gì, tôi cũng không tin anh yêu An Noãn, cô ta có cái gì tốt, cô ta đáng giá để anh đối với cô ta như vậy sao?”
Mạc Trọng Huy đè mi tâm, âm thanh hùng hậu mở miệng: “Đôi khi yêu là yêu, ngay cả chính mình cũng nói không ra được nguyên nhân. Đối với chị cô, đó là mối tình đầu tốt đẹp, còn có tôi đối với cô ấy rất áy náy. Đối An Noãn, tôi yêu cô ấy, tôi không biết khi nào thì bắt đầu, chỉ biết là phần tình yêu này đã xâm nhập vào cốt tủy, cô ấy so với sinh mạng của tôi còn quan trọng hơn, đời này trừ phi tôi chết, nếu không tôi cũng sẽ không buông tay cô ấy. Hôm nay tôi tới tìm cô, là muốn nói với cô, từ nay về sau, không cần lấy Tư Nghiên làm bùa hộ mệnh nữa, nếu cô còn làm chuyện tổn thương An Noãn, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cô nữa.”
Hà Tư Kỳ ngồi ở phòng khách, thật lâu cũng không thể bình tĩnh, cô không thể tin được Mạc Trọng Huy nói là sự thật, cô không thể tin được An Noãn có thể thay thế được địa vị của Hà Tư Nghiên ở trong lòng anh. Nhưng chính mắt cô chứng kiến tình yêu của anh và Hà Tư Nghiên, bọn họ yêu nhau rất thâm sâu, thậm chí có thể vì nhau đoạn tuyệt gia đình. Tình yêu của bọn họ đã trải qua rất nhiều trở ngại, đã trải qua sinh tử, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được.
Nhưng Mạc Trọng Huy, thế nhưng đứng ở trước mặt cô, gằn từng tiếng nói anh yêu An Noãn. Cô không tin, cô tuyệt đối không tin.
--
Mạc Trọng Huy biến mất hai ngày, An Noãn biết hai ngày này anh nhất định ở Thiên Đường, tưởng niệm tình nhân cũ của anh. Nếu cô chính là người ngoài, nhất định sẽ bị tình yêu của bọn họ làm cho cảm động. Nhưng cô cũng là người trong cuộc, trong lòng chỉ có thống khổ cùng đau đớn.
Cô tình nguyện Hà Tư Nghiên không chết, hai người yêu thương lẫn nhau có thể hạnh phúc sống bên nhau. Nếu thật sự như thế, cô cũng sẽ không bước ra kia, cuộc sống cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi, vận mệnh cũng sẽ không như ngày hôm nay.
Mạc Trọng Huy không ở nhà hai ngày, mỗi ngày An Noãn đều nhốt mình nhốt trong phòng ngủ, người hầu có kêu cửa như thế nào cô cũng không mở. Trương Húc cùng Mạc Trọng Huy ở Thiên Đường, bên kia An Noãn cái gì cũng không ăn, bên này Mạc tiên sinh cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả người sa sút làm cho người ta đau lòng.
“Mạc tiên sinh, người hầu trong nhà gọi điện thoại tới nói, An Noãn lại không ăn bữa tối, đã hai ngày không ra khỏi phòng ngủ, ai nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không để ý, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ không tốt.”
Mạc Trọng Huy có chút phiền não đè thái dương huyệt, châm một điếu thuốc.
“Mạc tiên sinh, hiện tại anh không thể hút thuốc.” Trương Húc lớn mật nhắc nhở một câu.
Mạc Trọng Huy cười lạnh: “Bây giờ còn trông cậy vào cô ấy sinh đứa nhỏ cho tôi sao?”
Trương Húc giật mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên an ủi như thế nào.
“Mạc tiên sinh, anh vẫn nên trở về xem An tiểu thư đi, thân thể cô ấy vốn là suy yếu, vẫn tiếp tục không ăn uống sẽ không chịu nổi.”
Trương Húc biết, Mạc tiên sinh chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng đối mặt với An tiểu thư, anh tựa hồ như đang trốn tránh.
--
Tối hôm đó, Mạc Trọng Huy trở về nhà, người hầu nhẹ nhàng thở ra: “Mạc tiên sinh đã trở lại, An tiểu thư đã hai ngày không ăn không uống.”
Mạc Trọng Huy cau mày lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, An Noãn đang ngơ ngác ngồi ở trên giường, hai chân co lại, hai tay gắt gao ôm chính mình, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Trái tim Mạc Trọng Huy co rút, một khắc kia, trừ bỏ đau lòng, anh còn có cảm giác bất lực. Đi đến bên người cô ngồi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nước mắt An Noãn rơi càng nhiều hơn, mở miệng, giọng đã khàn khàn: “Mạc Trọng Huy, nể tình tôi từng yêu anh, xin anh thả tôi đi. Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ tới cha tôi, ở bên cạnh anh mỗi một giây đều là một loại dày vò. Anh muốn tìm chính là một vật thay thế, Hà Tư Kỳ so với tôi càng thích hợp hơn, hai người họ có cùng huyết thống, trên người họ chảy cùng một dòng máu.”
Chân mày tuấn mỹ của Mạc Trọng Huy nhướng lên, tay nâng mặt cô lên, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng nói: “An Noãn, nghe cho kỹ, em không phải là cái bóng của bất kỳ kẻ nào, anh yêu em, người anh yêu là An Noãn.”
An Noãn cười lạnh, nhẹ nhàng gạt tay anh, thản nhiên nói: “Đừng gạt tôi, tôi tự mình hiểu. Tôi không muốn so sánh với bất luận kẻ nào, tôi chỉ muốn buông tha tôi, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.”
“Anh buông tha em, ai có thể buông tha anh?”
Mạc Trọng Huy có chút thống khổ nói xong, hung hăng hôn lên môi cô, cơ hồ hôn lên mỗi một tấc da thịt trên mặt cô, nhất là cặp mắt sáng ngời kia.
“Về sau không cần khóc, nhìn thấy em khóc, tim anh rất đau.”
Anh hôn một đường đi xuống, An Noãn lại không có cảm giác gì.
“Mạc Trọng Huy, anh nhất định phải như vậy sao? Cùng một người chết ân ái, loại này tư vị dễ chịu lắm sao?”
Tim đã chết, còn sống cùng đã chết cũng không có gì khác biệt.
Mạc Trọng Huy cũng không bởi vì lời của cô mà ngừng lại, ngược lại càng hôn sâu hơn, như là cố ý làm cô đau, để được cô đáp lại.
“Mạc Trọng Huy, lên giường cùng tôi, trong đầu của anh nghĩ tới người phụ nữ khác sao?”
Anh có chút nổi giận, kêu rên: “Em chính là em, không liên quan tới bất kỳ ai.”
“Mạc Trọng Huy, anh ở trên giường với tôi, không sợ Hà Tư Nghiên biến thành quỷ cũng không buông tha anh sao?”
Mạc Trọng Huy mắng một tiếng: “An Noãn, đủ, đừng nhắc đến cô ấy được không? Anh lặp lại lần nữa, người anh yêu là em, anh yêu em, An Noãn, anh yêu em.”
Anh không ngừng lặp lại, thân thể chen vào giữ hai chân cô, dường như phát điên muốn cô một lần rồi lại một lần. Giống như chỉ có như vậy, mới đủ để chứng minh anh có bao nhiêu yêu cô. Sau khi tất cả qua đi, An Noãn nằm ở góc giường, nước mắt lạch cạch rơi xuống dra giường.
Mạc Trọng Huy tắm xong, lại đi xuống lầu, trong chốc lát bưng lên một chén cháo nóng.
“Người hầu nói hai ngày nay em chưa ăn gì, ngồi dậy ăn chút cháo đi, lấy sinh mạng của mình để phản kháng anh, là không sáng suốt, có bản lĩnh thì em làm cho anh đau, tê tâm liệt phế đau.”
An Noãn nắm chăn thật chặt, cơ hồ muốn xé nát cái chăn. Cô không ăn, Mạc Trọng Huy cũng không có bức cô, an an ổn ổn ngủ thẳng tới giữa trưa. Lúc tỉnh lại, Mạc Trọng Huy vẫn còn ngồi ở trên giường, mặt mày nhăn nhó, bộ dáng thống khổ.
An Noãn xuống giường, bước qua anh, trực tiếp đi vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, trên làn da tuyết trắng đều là dấu vết do anh để lại.
“Có bản lĩnh thì em làm cho anh đau, tê tâm liệt phế đau.”
Giọng Mạc Trọng Huy quanh quẩn bên tai cô, An Noãn quật cường nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay.
Còn Mạc Trọng Huy đang tự hỏi, dùng biện pháp gì bức cô ăn. An Noãn từ phòng tắm đi ra, trang điểm chút ít rồi đi xuống lầu.
Trong nhà người hầu, bao gồm Trương trợ lý, đều đặc biệt kinh ngạc. Bởi vì An Noãn thấp giọng hỏi người hầu: “Dì, có gì ăn hay không?”
“Có, có, cơm trưa đã chuẩn bị xong, đang chờ cô xuống.”
Cơm trưa rất phong phú, người hầu đều biết khẩu vị của cô, tất cả đều là đồ ăn cô thích nhất. Tuy trong lòng Mạc Trọng Huy nghi hoặc, nhưng lại yên tâm không ít, ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ăn cơm.
Mạc Trọng Huy gắp thức ăn đầy chén cô. An Noãn không nói tiếng nào bỏ hết thức ăn anh gắp ra bàn. Mạc Trọng Huy nhíu mày, cũng không kiên trì gắp thức ăn cho cô.
An Noãn cơm nước xong, người hầu chần chờ mang thuốc Đông y đến cho cô, An Noãn ngửa đầu một hơi uống. Giống như Mạc Trọng Huy đã nói, thân thể là của cô, cô không cần lấy sức khỏe của để phản kháng anh, mất nhiều hơn được.
Cơm nước xong, An Noãn kêu lái xe đưa cô đi quán cà phê, lái xe thật cẩn thận nhìn Mạc Trọng Huy, không dám tự tiện đáp ứng, cho đến khi thấy Mạc Trọng Huy gật đầu, anh ta mới mở miệng đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui