“Đáng tiếc tôi không nhớ anh, một lần cũng chưa nghĩ tới.”
Lời nói của An Noãn không ngừng quanh quẩn ở bên tai Mạc Trọng Huy.
Trương Húc thấy từ sau khi An tiểu thư rời đi, Mạc tiên sinh vẫn ngồi im lặng, hình ảnh này vẫn rất thường xảy ra. Mấy năm nay, vô số lần anh thấy Mạc tiên sinh ngồi ngẩn người, ngắn thì một hai giờ, lâu hơn thì nửa ngày một ngày, có đôi khi anh thậm chí nhốt mình trong phòng riêng ở Shine, hai ngày cũng không thấy người, không ăn cơm không uống nước, cứ đắm chìm trong quá khứ.
Sau khi An Noãn trở về, Trương Húc nhiều lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, nhưng Mạc tiên sinh đã đoán trước cảnh cáo anh, không cho phép một mình gặp An Noãn.
Cho đến khi tiếng chuông di động thanh thúy chuông vang lên, Mạc Trọng Huy mới hồi phục tinh thần. Vừa thấy là dãy số của Đường Tĩnh Vi, anh lập tức nhướng mày, hiện tại anh sợ nhất là điện thoại của người trong nhà điện.
Quả nhiên, điện thoại được chuyển, giọng Đường Tĩnh Vi nghẹn ngào vang lên: “Huy nhi, con mau về nhà, gia gia con lại phát sốt.”
Mạc Trọng Huy treo điện thoại, vội vàng chạy về nhà.
Cũng giống như anh vội vàng trở về còn có đại bá Mạc Bình Giang, cha Mạc Bình Sơn, trên mặt mỗi người đều ngưng trọng. Vào biệt thự, đi thẳng đến phòng lão gia tử.
Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh đứng ở bên ngoài lo lắng chờ.
“Lão gia tử sao lại thế này?” Mạc Bình Giang lên tiếng hỏi.
Đường Tĩnh Vi vừa chảy nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Ban ngày lão gia tử còn rất tốt, cơm nước xong còn kêu tôi đi ra ngoài tản bộ với ông, kết quả trở về không bao lâu, khí sắc rất kém, còn ói ra.”
Mạc Bình Sơn lớn tiếng trách mắng: “Bà không biết sức khỏe lão gia tử không tốt sao? Bên ngoài gió rất lớn, bà còn dẫn cha ra ngoài?”
Mạc Bạch Linh liếc mắt nhìn anh mình hừ nói: “Anh, anh đừng mắng nhị tẩu, ăn cơm xong cha kiên trì muốn đi ra ngoài đi, đã lâu cha không hít thở không khí thoáng mát, nhị tẩu cũng không có biện pháp.”
Mạc Bình Sơn mím môi, không nói gì.
Lúc này bác sĩ từ bên trong đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người: “Hiện tại, sức miễn dịch của lão gia tử càng ngày càng kém, các người nên dành nhiều thời gian ở với ông ấy.”
Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh đều nhịn không được bật khóc.
“Lão gia tử đã tỉnh, hiện tại tinh thần rất tốt, lão gia tử nói ông muốn gặp cháu, Trọng Huy vào đi thôi.”
Trên giường lão nhân gia sớm đã không còn sự hăng hái ngày xưa, giờ khắc này, ông chỉ là một ông lão bình thường, thầm nghĩ trước khi đi muốn gặp tôn tử bảo bối của mình nhiều chút. Lúc trước đãlãng phí rất nhiều thời gian, thì ra rất nhiều chuyện đợi trước khi chết mới có thể hiểu được, đáng tiếc hối hận đã không còn kịp.
Lão gia tử kiên trì ngồi dậy cười nói: “Bọn họ đều chạy về, ta lại cho các người lo lắng.”
Hiện tại, mỗi lần lão gia tử cảm mạo phát sốt ngất xĩu, tất cả mọi người sẽ lập tức gấp rút trở về, bởi vì ai cũng không thể cam đoan, mỗi một lần ông ngất đi còn có thể tỉnh lại nữa hay không.
“Gia gia, về sau không có việc gì đừng đi ra ngoài sẽ trúng gió.” Mạc Trọng Huy ngồi ở trước giường, oán giận nói.
Lão gia tử bất đắc dĩ cười cười đáng thương nói: “Ta chỉ muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút, không nghĩ tới thân thể kém như vậy, ngay cả một cơn gió nhỏ cũng chịu không được. Được rồi, về sau đều nghe các người, sẽ không yêu cầu quá đáng nào với mẹ của con, tránh cho các người au cũng đi trách cứ mẹ con.”
“Chúng ta không có.”
“Mẹ con từ khi gả vào Mạc gia, vẫn dốc lòng chăm sóc ta, so với con gái của ta còn thân thiết hơn. Bởi vậy tâm nguyện lớn nhất của gia gia là giúp cháu cưới được một người vợ như vậy, ta cảm thấy chỉ có giàu có, học thức, có tri thức hiểu lễ nghĩa thiên kim đại tiểu thư mới có tố chất và khí chất như mẹ của cháu. Ở trong mắt ta, Hân Như là một cô gái như vậy, thấy các cháu đính hôn, gia gia thật sự rất vui vẻ.”
Mạc Trọng Huy trầm mặc, trong lòng có loại cảm giác đau đớn nói không nên lời.
“Đứa nhỏ, hối hận lớn nhất của gia gia đời này là năm đó phản đối cháu và Tư Nghiên, làm hại cháu rời nhà trốn đi, vừa đi đã bảy năm. Hiện tại với ta mà nói, sống được một ngày là được thêm một ngày, ta đã lãng phí bảy năm thời gian quý giá.”
Lão gia tử nói tới đây liến thấy đau lòng: “Cũng may cháu đã tha thứ cho ta, cũng đã trở lại, hiện tại ta rất sợ, ta sợ cháu rời khỏi nhà, mà bệnh tình của ta có thể ra đi bất cứ lúc nào, có thể ngay cả gặp mắt cháu lần cuối cùng cũng không được.”
“Sẽ không, cháu vẫn ở Bắc Kinh, chỗ nào cũng không đi.”
Lão gia tử vội vàng cầm tay anh: “Cháu của ta đã trưởng thành, hiện tại cho dù gia gia có chết, cũng sẽ không lo lắng cho cháu. Kỳ thật có chuyện, ta vẫn không nói với cháu, năm đó ta không có phái người đi ám sát Tư Nghiên, cho dù ta phản đối các cháu, cũng sẽ không làm loại chuyện này. Lúc ấy ta nghĩ, nhất định là kẻ thù của ta đã làm. Mấy năm nay đại bá và cha cháu luôn điều tra chuyện năm đó, chỉ tiếc kẻ thù kia vẫn không xuất hiện. Mấy ngày gần đây, ta đột nhiên hiểu, cũng không phải là kẻ thù gì mà là Tư Kỳ làm. Tiểu cô nương kia trời sinh ghen tị, luôn ghen tị với Tư Nghiên xinh đẹp hơn, được sủng ái hơn cô ta, sau khi lớn lên hai chị em lại cùng lúc thích một người, đáng tiếc người cháu yêu là Tư Nghiên, có lẽ tất cả đều là Tư Kỳ làm.”
Biểu tình trên mặt Mạc Trọng Huy cũng không có bao nhiêu biến hóa, thản nhiên nói: “Gia gia, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, cũng không quan trọng.”
“Đúng vậy, hiện tại sự thật như thế nào đều không quan trọng nữa, chỉ cần người một nhà hạnh phúc là tốt rồi. Hân Như đến đây vài ngày rồi đi, hai người không cãi nhau chứ?”
Mạc Trọng Huy mím môi cúi đầu trả lời: “Không có, cô ấy về Hong Kong có việc, vài ngày nữa sẽ trở lại thăm ông.”
“Đứa nhỏ này ta càng nhìn càng thích, người có tiền ở bên cạnh cháu sẽ không vì tiền của cháu, mà là nhân phẩm của cháu. Còn người không có tiền thì không rõ, có lẽ chỉ chú ý đến tiền của cháu, mới trăm phương nghìn kế lấy lòng cháu. Gia gia nhìn người nhìn hơn nữa đời người, là dạng người gì ta liếc mắt một cái có thể thấy rõ, Hân Như là đứa nhỏ đơn thuần lại tốt đẹp, đối xử thật tốt với con bé.”
“Cháu sẽ.”
--
Hạng mục hợp tác cũng tập đoàn Mạc thị tập hoàn công, An Noãn rốt cục được nghĩ ngơi hai ngày, cùng Lâm Dịch Xuyên đi chơi vài ngày, tay trong tay đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Bắc Kinh.
Hứa Vĩ Thần gần đây thân thể cũng đã khõe lại, trở lại công ty tiếp tục nhậm chức. Mỗi ngày anh ở công ty bận tối mày tối mặt, chốc lát bay đến Thượng Hải họp, trong chốc lát lại chạy tới Hong Kong. Hai người kia thì tốt rồi, mỗi ngày nắm tay du ngoạn, trong lòng anh càng ngày càng bất bình.
Tối nay, anh ở công ty tăng ca đến khuya mới về khách sạn, đi gõ cửa phòng bọn họ, hai người kia cư nhiên hẹn hò còn chưa về. Anh liền đứng chờ ở cửa phòng bọn họ, đợi cho đến rạng sáng, hai người mới ân ái trở về.
An Noãn nghi hoặc hỏi anh: “Đã trễ như vậy anh đứng ở chỗ này làm gì? Ngày mai không cần đi làm sao?”
Hứa Vĩ Thần hoàn toàn bạo phát: “Tôi muốn từ chức, hiện tại trong lòng tôi cực độ vặn vẹo, dựa vào cái gì tôi mệt chết mệt sống, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, hai người lại ngày ngày ở bên ngoài ân ái.”
An Noãn xì cười ra tiếng giải thích: “Nào có khoa trương như anh nói, hôm nay chúng tôi đi ngắm mưa sao băng, bởi vậy về trễ.”
“Tôi mặc kệ, tóm lại hoặc là triệu hồi tôi tổng bộ, hoặc là tôi từ chức.”
Lâm Dịch Xuyên mở cửa, đẩy mạnh An Noãn vào phòng, trực tiếp không quan tâm Hứa Vĩ Thần.
“Này, không phải chứ, tôi nói tôi từ chức, cậu cũng không giữ lại.”
Lâm Dịch Xuyên bình tĩnh nói: “Đem đơn từ chức cho tôi.”
Hứa Vĩ Thần tức giận đến mắng một câu thô tục, xám xịt bỏ đi.
Cùng Lâm Dịch Xuyên đi chơi nhiều ngày, An Noãn cũng biết không thể tiếp tục phóng túng. Hai ngày này, Lâm Dịch Xuyên thần thần bí bí nghe vài cú điện thoại, có mấy lần còn mắng vào trong điện thoại. Bất tri bất giác, Lâm Dịch Xuyên về đây với đã cô lâu như vậy.
“Rừng già, khi nào anh về Luân Đôn?” An Noãn rót cho anh ly nước không chút để ý hỏi.
Lâm Dịch Xuyên nhíu mày, trầm giọng hỏi lại: “Chẳng lẽ chúng ta không cùng nhau về Luân Đôn?”
An Noãn quả thật rất muốn trở về, mỗi ngày tối tối đều ôm hình của Sớm ngủ.
Cô đặt tay lên vai anh làm nũng: “Em có cái thỉnh cầu, anh đáp ứng em được không?”
Anh ôm eo cô tâm tình rất tốt: “Nói nghe xem.”
“Cho em một năm thời gian, để em ở lại Bắc Kinh, thăng em làm thiết kế sư, em nhất định làm thành công hai hạng mục lớn, đến lúc đó về tổng bộ, anh thăng em làm chủ nhiệm thiết kế sư.”
Lâm Dịch Xuyên nhíu nhíu mày.
An Noãn tiếp tục thuyết phục: “Em biết một năm thời gian rất dài, anh có thể thường xuyên đến Bắc Kinh thăm em, em có thời gian liền bay đi Luân Đôn tìm anh, được không?”
“Em có thể theo anh về tổng bộ, anh có thể trực tiếp thăng em làm chủ nhiệm thiết kế sư.”
An Noãn bĩu môi: “Không được, trong ban quản trị, mấy ông lão này người người đều nhìn vị trí của anh như hổ rình mồi, hận không thể thu nắm đầu được anh, năm đó để cho em được vào công ty, anh đã mất không ít sức lực, hiện tại anh kêu em về tổng bộ, đừng nói chủ nhiệm thiết kế sư, ngay cả thiết kế sư cũng sẽ không cho em làm. Chỉ có khi em làm ra thành tích cho bọn họ thấy, bọn họ mới không có ý kiến. Lâm Dịch Xuyên, anh nhẫn nại chút đi, một năm rất nhanh sẽ đi qua, em nhất định làm ra thành tích cho anh xem.”
An Noãn ngẫm lại nói thêm một câu: “Sau một năm, nếu em thành công, sẽ gả cho anh.”
Đôi mắt Lâm Dịch Xuyên sáng lên nhướng mày hỏi: “Thật sự?”
An Noãn thành thật gật gật đầu: “Em cam đoan.”
“Tốt, anh đáp ứng em, trước tiên làm thiết kế sư của công ty, anh tin tưởng năng lực của em.”
An Noãn cho anh một cái kiss thật to, ôm anh kích động: “Em rất hâm mộ anh và Hứa Vĩ Thần, bất luận đi đến chỗ nào, mọi người thấy các người ánh mắt đều sùng bái tôn kính, em cũng vẫn kỳ vọng mình có thể có một ngày như vậy, lần này hạng mục hợp tác cùng Mạc thị, đã cho em nhiều kinh nghiệm, em cảm thấy em có thể làm được, em có thể.”
Lâm Dịch Xuyên rất là bất đắc dĩ cười cười.
Mấy năm nay, cố gắng của cô anh đều nhìn thấy. anh cũng biết giấc mộng của cô là làm một thiết kế sư, bởi vậy anh luôn luôn cho cô cơ hội, cổ vũ cô tham dự thiết kế, thậm chí kêu cô độc lập hoàn thành nhiệm vụ. Có cơ hội, có chăm chỉ, cô tiến bộ rất nhiều.
Một năm thời gian có lẽ rất dài rất lâu, dù sao cũng đợi đã nhiều năm, thêm một năm nữa cũng không sao.
“Lâm Dịch Xuyên, anh tài giỏi như vậy, em biết em cố gắng như thế nào cũng không đạt được thành tựu của anh, nhưng em nghĩ mình cố gắng rút ngắn khoảng cách với anh chút, gần chút nữa, càng ngày càng gần. Em không muốn có một ngày trong hôn lễ của chúng ta, tất cả mọi người thì thầm sau lưng, cô bé lọ lem này không xứng với Aaron.”
Lâm Dịch Xuyên xoa xoa tóc cô sủng nịch nói: “Đứa ngốc, Lâm Dịch Xuyên anh muốn phụ nữ, ai dám nói không.”
Bởi vì yêu cô, bởi vậy tôn trọng cô, cho cô tất cả những gì cô muốn.
“Rừng già, ngày mai có thể đi với em một ngày nữa không? Em muốn đưa anh đến một nơi.”
Lâm Dịch Xuyên nhéo nhéo má cô: “Đừng nói một ngày, cả đời đều được.”
--
Ngày hôm sau, An Noãn đưa Lâm Dịch Xuyên đến Giang thành, ở trên máy bay, Lâm Dịch Xuyên liền hỏi: “Quê nhà của em?”
An Noãn gật gật đầu: “Đưa anh đi gặp cha mẹ em.”
Đến mộ, hai người vẫn mười ngón đan xen.
“Mẹ em bởi vì khó sinh nên qua đời, cha em cũng chết khi em hai mươi hai tuổi.”
Lâm Dịch Xuyên không tự giác nắm chặt tay cô. Hai người quỳ trước mộ An Hồng Minh.
“Cha, đây là người còn đã nói với cha, Lâm Dịch Xuyên, không nghĩ nhanh như vậy đã đưa anh ấy đến gặp.”
Lâm Dịch Xuyên cũng đối với mộ bia nghiêm trang nói chuyện: “Cha, mẹ......”
An Noãn đánh anh một cái oán giận: “Cái gì cha mẹ, bây giờ còn không phải, kêu bác trai bác gái.”
Lâm Dịch Xuyên lơ đễnh, ôm vai cô thâm tình nói: “Sớm muộn gì cũng phải kêu, hiện tại không gọi cha mẹ, về sau khó sửa miệng.”
An Noãn bĩu môi, lười quan tâm anh nữa.
“Cha, mẹ, cảm ơn hai người đã đưa An Noãn đến thế giới này, đem cô ấy giao cho con, xin hai người yên tâm, con sẽ nắm tay cô ấy, vĩnh viễn không buông, cả đời đều thương cô ấy, yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy.”
“Nói làm gì những lời thật buồn nôn nha!” Hốc mắt An Noãn cay cay.
Lâm Dịch Xuyên nắm tay cô đặt trước ngực mình: “Mỗi một câu anh nói đều thật tình, An Noãn, anh yêu em.”
An Noãn kìm lòng không được ôm lấy anh, giọng khàn khàn nói: “Cám ơn anh, không những yêu em, còn tôn trọng em.”
--
Sau đó, Lâm Dịch Xuyên muốn cùng An Noãn ở Giang thành chơi hai ngày, anh muốn hiểu rõ thành thị mà cô đã sống từ nhỏ đến lớn.
An Noãn đưa anh đến trường tiểu học, trung học, đại học của cô.
Ở trong vườn của trường đại học, bề ngoài của Lâm Dịch Xuyên dẫn tới mấy cô gái liên tục nhìn về phía bọn họ, còn bàn luận sôi nổi.
An Noãn thực không thoải mái, Lâm Dịch Xuyên lại rất bình tĩnh.
“Em có thể nói cho anh biết, vì sao em không tốt nghiệp đại học?”
An Noãn xấu hổ nhíu nhíu mày: “Anh xác định anh muốn biết?”
“Anh muốn biết tất cả về em.”
“Được rồi, em nói anh biết, nhưng em sợ khi anh biết, sẽ không cần em nữa.”
Lâm Dịch Xuyên xì cười ra tiếng, càng phát ra hảo cảm.
“Trước kia em rất xấu, em dùng đao đâm bị thương một người, đại học không tốt nghiệp vì ngồi tù.”
“Đâm bị thương một người? Đàn ông? Phụ nữ?”
“Một người phụ nữ.”
Lâm Dịch Xuyên nhíu mày thật chặt: “Vì tình phạm tội?”
An Noãn thành thật gật gật đầu.
Lâm Dịch Xuyên thét lớn một tiếng: “Tốt nhất đừng để anh gặp người đàn ông kia, nếu không anh nhất định sẽ giết anh ta.”
“Anh không chán ghét em?”
“Chán ghét, anh chán ghét trong lòng em từng có người khác.”
Rất nhiều năm không tới trường học, trường học thay đổi làm cho An Noãn giật mình, cô đã hoàn toàn không nhận ra. Căn tin, lớp học, ký túc xá, tất cả đều thay đổi. Trong đó làm người ta chú ý nhất chính là một kiến trúc hùng vĩ, đồ thư quán.
Ngay cả thiết kế sư nổi tiếng như Lâm Dịch Xuyên cũng không tự giác gật đầu khen: “Đồ thư quán này thiết kế rất tốt.”
“Chậc chậc, không đơn giản, có thể được anh khen, thật đúng là không phải kiến trúc bình thường.”
“Đồ thư quán này thiết kế mất không ít tâm tư. Cũng tốn rất nhiều tiền. Trường học của các người thật là có tiền.”
“Ừ, phỏng chừng là có người quyên tặng, trường học nào có nhiều tiền như vậy.”
Lâm Dịch Xuyên đột nhiên có một ý tưởng: “Nếu không anh cũng quyên cho trường học cũ của em cái gì, sân vận động thế nào?”
“Biết anh nhiều tiền, giữ lại mai mốt mua nhẫn kim cương cho em đi.”
Lâm Dịch Xuyên ha ha cười ra tiếng, tiếng cười rất là sang sảng, sát có chuyện lạ nói: “Nhẫn kim cương đã sớm mua, người nào đó lúc trước không chịu muốn.”
“Em là bị anh hù dọa, đâu có ai chưa có thời gian yêu đương, trực tiếp cầu hôn.”
Lâm Dịch Xuyên nhướng mày thật cao: “Chúng ta ở bên cạnh nhau cũng nhiều năm chẳng lẽ không tính là yêu đương, như thế nào mới tính?”
“Hẹn hò, nắm tay, hôn môi, như vậy gọi là yêu đương.”
Lâm Dịch Xuyên đột nhiên kéo vai cô xấu xa nói nhỏ vào tai cô: “Có phải còn có makelove?”
“Cút!” An Noãn một cước đá anh.
--
Giang thành là một địa phương nhỏ, An Noãn không nghĩ tới sẽ ở đây gặp lại La Hiểu Yến.
Cô và Lâm Dịch Xuyên đến một quán cơm nhỏ ăn cơm, anh nói muốn nếm thử khẩu vị của Giang thành, trùng hợp là, La Hiểu Yến là phục vụ ở đây.
Khi cô đến bàn An Noãn, hai người đều giật mình.
“An...... Noãn......”
An Noãn mím môi trả lời: “Chị Hiểu Yến, thật đúng lúc.”
“Giang thành lớn như vậy, ở đâu đều có thể gặp lại, sao cô lại về đây, vị này là?”
La Hiểu Yến nhìn Lâm Dịch Xuyên hỏi An Noãn.
An Noãn cười giới thiệu: “Đây là bạn trai tôi Lâm Dịch Xuyên.”
“Xin chào.” Lâm Dịch Xuyên rất lịch sự chào hỏi La Hiểu Yến.
“Các người quen nhau bao lâu rồi? Sắp kết hôn?”
Bao lâu, An Noãn trong khoảng thời gian tính không được.
Lâm Dịch Xuyên ôm vai cô cười trả lời: “Đã nhiều năm, vốn đã phải kết hôn nhưng tiểu thư này còn muốn khảo nghiệm tôi một năm nữa.”
“Thật tốt. Các người từ từ ăn, bữa cơm này tôi mời.”
“Điều này sao không biết xấu hổ.”
“An Noãn, nếu còn coi tôi là bạn đừng từ chối.”
Cuối cùng, ăn xong bữa cơm, An Noãn vẫn thanh toán tiền. Rất nhiều thời điểm, phân rõ một chút cũng tốt.
Lúc bọn họ rời đi, La Hiểu Yến ở bên tai cô ý vị thâm trường nói một câu: “An Noãn, tôi chỉ muốn nói, mạng cô thật tốt.”
Ở khách sạn Giang thành một đêm, ngày hôm sau, Lâm Dịch Xuyên trực tiếp bay đi Luân Đôn, An Noãn về Bắc Kinh.
Mới đầu Lâm Dịch Xuyên kiên trì muốn đưa cô về Bắc Kinh, An Noãn chết sống không chịu.
“Em ghét cảnh ly biệt, chúng ta ai cũng không đưa ai, đều tự mình đi.”
Cuối cùng hai người ở sân bay hung hăng hôn đối phương, tự mình lên máy bay.
---o0o---
Bonus một đoạn của chương nào đó sắp tớiyeahyeah:
Anh nhớ cô, nhớ đến sắp điên rồi.
Vừa hôn xong, An Noãn còn đang cố gắng hít thở, Mạc Trọng Huy lại kích động nói: “An Noãn, em còn cảm giác với anh.”
An Noãn hừ lạnh: “Đúng vậy, tôi đối với anh quả thật còn cảm giác, một loại cảm giác chán ghét.”
Cô nói xong vươn tay: “Nhìn thấy không, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Lâm Dịch Xuyên rồi.”
Hai tròng mắt Mạc Trọng Huy trong phút chốc trở nên đỏ tươi, hai tay gắt gao nắm thành quyền.
“Về sau đừng dây dưa với tôi nữa được không? Tôi chịu đủ rồi.”
“Đem nhẫn ném đi, anh mua cho em cái lớn hơn.”
An Noãn thật muốn cười to ra tiếng: “Tình yêu không phải dùng kim cương lớn nhỏ để cân nhắc, Mạc Trọng Huy, anh vĩnh viễn cũng không hiểu thế nào là dụng tâm yêu một người. Anh và Lí Hân Như rất xứng đôi, hai người ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Không dụng tâm đi yêu một người, vì sao tim còn có thể có tan nát đau đớn?” Giọng anh thản nhiên: “Em nếm thử một đêm không ngủ chưa, cảm giác thương nhớ một người ra sao không? Em có từng dùng dao nhỏ cắt thịt, để đau đớn kia giảm bớt một phần vạn nỗi đau trong lòng cảm giác ra sao không? An Noãn, như thế nào mới được gọi là yêu một người? Có phải chết đi mới được gọi là nghiêm túc yêu.”