Địa phận mua bán nô lệ, căn bản là mặt trái của xã hội.
Nơi thế giới ngầm tiếp tay thay nhau làm việc và hoạt động.
Sống như cái cách nhiều kẻ vẫn ham muốn.
Tên cầm đầu dắt theo nô lệ, khi này tất cả đều đã thay được một bộ đồ đàng hoàng, gương mặt trông sạch sẽ.
Chỉ duy đứa trông thấp bé nhất giữa dàn người là nét mặt bị thương hằn rõ.
Tất cả đều rõ do đêm qua nó chạy trốn nên đã bị bắt lại rồi chỉnh đốn.
Toà thành Frazi, căn bản là địa điểm tọa lạc chính nơi đây.
Thiết kế theo kiểu phong cách cổ đại Hy Lạp.
Cũng là nơi trung tâm quản lý toàn bộ địa phận của thế giới ngầm.
Những người muốn vào không hề dễ.
Địa vị chức vụ cao và có tầm mới có khả năng.
Tên cầm đầu đến đưa một tấm thẻ.
Bọn chúng buôn bán cũng đã lâu.
Phi vụ làm ăn phi pháp gì nơi đây đều rõ.
Thân phận không lớn, nhưng cũng được giao tới tấm thẻ thông hành để tiện bề diện kiến người các quan chức cấp cao khi họ cần.
“Dắt vào.”
Tên cầm đầu châm điếu thuốc mà ra lệnh.
Lũ người còn lại kéo theo dàn nô lệ dắt vào, tất cả đều là nam nhân.
Khi này, tại khu vực đang diễn ra buổi dự nghị mua bán.
Lượng người tham gia đông đủ, phần lớn hầu hết đều là những quan chức lớn.
Dàn nô lệ theo lũ người kéo vào.
Đứa trẻ trông thấp bé nhất, ánh mắt lại không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Mang theo hy vọng nhỏ nhoi muốn trốn thoát.
Cuộc sống vốn tăm tối không lối thoát.
Nhưng chung quy, đã vì bản thân mà cố gắng nỗ lực sống đến tận bây giờ.
Chỉ biết rằng, hy vọng sống của nó rất mãnh liệt.
Bản thân vẫn mang trong mình niềm tin, chấp niệm với sự tự do khó đạt được.
Cho dù bị đánh đến trăm lần, nó vẫn liều mạng mà chạy thoát cho bằng được.
Tên đằng sau canh gác không ngừng hối thúc.
Nhưng ngay thời khắc buổi dự nghị bắt đầu.
Toàn bộ đèn trong sảnh lập tức đều ngấm hết.
Đứa trẻ cuối đàn chỉ đợi thời cơ.
Lập tức chạy vọt xen vào biển người mà chạy.
Đằng sau liền vang vọng tiếng thanh âm lũ người kia.
“Mẹ kiếp! Lại thằng ranh hôm qua chạy.
Chỉ một thằng nhóc mà mày giữ cũng không được là sao?”
Tên đàn em của thổ phỉ sợ bị trách phạt, xen lẫn vào dàn người.
Dần dần bọn chúng tăng thêm ba đến bốn tên.
Xông thẳng vào.
Định thần sẽ bắt nó cho bằng được.
Đứa trẻ chạy trong vô lực, vừa ngoảnh đầu đã thấy bọn chúng chen chúc vào hàng người chạy theo.
Lại bất thình lình, nó đâm sầm vào thân hình cao lớn mà ngả ngửa ra sau.
Vì sự gián đoạn, bốn tên lập tức đã bắt kịp.
Nhưng khi chứng kiến người đàn ông trước mặt, bốn tên đều vội vàng mà quỳ xuống theo phép tắc.
“Chào ngài Trác.“
Đứa trẻ thấy bốn tên đều quỳ xuống trước người đàn ông trước mặt.
Chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vừa hay chạm vào đôi mắt âm trầm đen nhánh của hắn.
Đường nét góc cạnh gương mặt hoàn hảo vô cùng.
Nó lại nhận ra đây là người hôm qua trên thuyền.
Ngay lập tức quỳ xuống trước người đàn ông.
Giọng nói khẩn thiết van xin.
“Ngài… thu mua tôi được không?”
Dàn người đi sau người đàn ông hắng giọng.
Hiển nhiên đoán được lão đại của họ làm gì đặt một thằng nhóc không ra gì vào mắt.
Chỉ là, câu nói lạnh lùng thốt ra ngay sau đó khiến đám đàn em theo sau đều im bặt.
“Lý do để ta phải thu mua ngươi?”
Đứa trẻ như nắm bắt lấy cơ hội, vội quỳ rạp.
“Chỉ cần ngài thu nhận, tôi nguyện sẽ làm đôi mắt trung thành của ngài.
Thay ngài nhìn ngắm thế giới này.”
Dàn vệ sĩ ngây người khi thấy thằng nhóc này vậy mà lớn gan nói một câu như thế.
Làm đôi mắt, khác nào đang gián tiếp bảo chủ nhân bị mù.
Người đàn ông cầm cây gậy, hắn hơi nhếch môi.
Ánh mắt vẫn cao cao tự đại nhìn về phía trước.
Khoảnh khắc im lặng khiến đứa trẻ còn tưởng sẽ mất dần hy vọng.
Cho đến khi hắn lại lần nữa lên tiếng.
“Bán bao nhiêu.”
Đám đàn em thoáng ngây người.
Không nghĩ người thân phận to lớn như vậy mà thu mua một thằng nhóc không ra gì.
Khi này, tên cầm đầu đã vội đuổi kịp.
Cho đến khi diện kiến người đàn ông.
Lập tức liền quỳ xuống.
“Hân hạnh được diện kiến ngài Trác.”
Đám đàn em khẽ huých tay tên cầm đầu ra hiệu.
Vội nhỏ giọng nói về việc người đàn ông dự định sẽ mua đứa trẻ kia.
Tên thổ phỉ cũng ngạc nhiên quay sang nhìn thằng nhóc yếu ớt nhất đàn.
Liền rơi vào suy nghĩ, rất lâu sau mới lên tiếng.
“Dù gì cũng chỉ là một thằng nhóc yếu ớt không ra gì.
Nếu ngài Trác đã thích.
Chúng tôi tặng ngài.
Tuy yếu ớt nhưng chắc chắn nó sẽ được việc.
Hơn nữa nó cũng chỉ mới 17 mà thôi.”
Người đàn ông đảo mắt nhìn xuống đứa trẻ, bộ dáng có vẻ run rẩy.
Loáng thoáng thấy vết thương.
Để rồi hắn lại ngẩng đầu.
“Đưa tiền.”
Dàn người theo sau không dám trái lệnh.
Vội cầm cả xấp thùng tiền đến trước mặt.
Số tiền lớn khiến tên thổ phỉ choáng váng vội vàng quỳ lạy cảm ơn.
Vốn còn cho rằng, thằng nhóc yếu ớt này bán ra cũng sẽ giá thấp nhất.
Vậy mà giờ số tiền còn ngang hàng với tổng lũ trẻ tên thổ phỉ dự định bán.
Bọn chúng định thần rời đi.
Người đàn ông đã quay qua nói với người thân cận bên cạnh.
Ngay tức khắc người đó liền lớn giọng, nhắc lại với lũ người kia.
“Một nửa số tiền là ông chủ mua lại tên nô lệ này.
Còn một nửa còn lại.
Chính là mua lại vết thương trên người nô lệ.
Bị bao nhiêu vết thương, các người phải thay chịu cho bằng hết!”