Cuồng Yêu Sự Mê Luyến Độc Nhất

Chìm trong giấc ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau. Ngay trên chính biệt thự, truyền đến loạt tín hiệu báo động đỏ inh ỏi. Đây căn bản là tin khẩn cấp thông báo việc có kẻ lớn gan xâm nhập vào lãnh thổ của hắn.

Cũng tương đối lâu rồi, người đàn ông mới thấy lại sự việc này.

Mặc dù đang ôm thân thể mềm mại trong lòng, nhưng rồi người đàn ông cũng buông ra mà rời khỏi. Thân ảnh cao lớn bước đến phía tấm kính trong suốt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng phát ra tia báo động vang cả một vùng trời đêm.

Nhìn người con gái nhỏ rơi vào giấc ngủ, Trác Duẫn lập tức cúi người hôn nhẹ lên vầng trán mềm. Sau cùng liền mặt áo vào, tức tốc rời khỏi căn phòng ngay lập tức.

Chỉ là, ngay khi bóng người đàn ông rời. Trác Mân ngay sau đó liền tỉnh lại. Cũng thân ảnh nhỏ, hướng nhìn ra phía cửa kính trong suốt. Hàng loạt tia pháo sáng tím lạc vào giữa tia báo động đỏ, cứ thế bay lên bầu trời ngay trong đêm. Trong ánh mắt nhỏ, dần tĩnh lặng hẳn.

“Nhớ cho kĩ trong đầu, mục tiêu của cô chính là người đàn ông đó. Thời gian 8 tháng chính là tối thiểu. Đừng quên nhiệm vụ.”


Cô gái nhỏ như tỉnh ngộ sau cơn mê.

Bàn tay nhỏ bất lực, dựa vào thành cửa kính.

“Muốn tiếp cận được người đàn ông đó, trước tiên phải khiến hắn buông bỏ sự phòng bị. Mang trong bản thân tâm thái và sự trong sạch của một đứa trẻ. Tôi nói có hiểu hay không, Nguyên Sở?”

Vừa nói, trên tay lão già liền đưa đến một viên thuốc.

“Nó sẽ khiến cô tạm thời quên đi bản thân là ai, với tư cách là một sát thủ chuyên nghiệp của tổ chức. Tôi nghĩ chỉ cần 8 tháng sẽ đủ để cô tỉnh ngộ!”

Đây chính là thứ thuật thôi miên. Viên thuốc thứ có thể triệt tiêu toàn bộ mọi ký ức hiện tại. Đưa bản thân về trạng thái mà trước đó đã mong muốn là tên nô lệ để tiếp cận. Khoảnh khắc nhận nhiệm vụ này, bản thân cô đã cho rằng sẽ tự có thể mà thoát khỏi khống chế.

Mọi ký ức của viên thuốc tạo ra, tất cả đều là giả. Từ bị bắt, đem bán, những lần bị hành hạ. Là giả, nhưng lại chân thật chẳng thể nhận ra.

Chỉ là, khi rơi vào nó. Vậy mà bản thân lại dần mất đề phòng khi được cảm thụ sự dịu dàng của Trác Duẫn dành cho cô. Khiến cô chẳng hề muốn tỉnh, cứ thế bị chìm dần vào hố sâu của thứ thuốc mang tới.

Nhưng mà có những việc, không phải cứ chìm vào cơn mơ là đã xong. Nó, thực chất chỉ là cơn mơ, và căn bản cô cần phải tỉnh lại.

Cô gái nhỏ vội vàng mặc lại chiếc váy di chuyển xuống phía bên dưới. Lập tức, đi theo lối mòn ban sáng. Lũ trẻ khi ở ngoài lễ hội, chính là tổ chức đã gửi đến để nhắc nhở cô thức tỉnh. Cô thật không nghĩ, chỉ vì khiến cô tỉnh khỏi cơn mê. Liền hy sinh cả đống mạng người như vậy.


Nhưng rồi, cô như khựng lại. Trước kia, chỉ là một sinh mạng, bản thân đã ra tay chẳng hề thương tiếc. Từ khi nào, cô lại thay đổi đến mức như vậy?

Cô hướng đến phía trung tâm khu rừng, nhưng lại mất đề phòng. Cứ thế bước vào chính bẫy của người Trác Duẫn giăng ra. Lập tức bản thân đau điếng khi chính mình chạm vào bẫy thú, thứ gông cùm ngay tức khắc siết chặt đôi chân nhỏ khiến cô ngã quỵ xuống nền cỏ.

Cũng chính khi này, toàn bộ âm thanh báo động ồn ào ngay chỗ cô phát lên, gây rúng động cả một khu biệt thự lớn đến mức kinh hoàng.

Tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, toàn bộ lượng vệ sĩ đã vây kín chỗ cô đứng. Dàn vệ sĩ, cứ thế quây lại ngay một chỗ. Nhìn cô như thể vừa phát hiện được một tiêu. Nhưng bọn họ cũng không dám ra tay, bởi vì nhận ra cô là ai.

Từ trong dàn người, một thân ảnh cao lớn cứ thế xuất hiện ở trung tâm. Đi thẳng về hướng cô.

Trác Duẫn nhìn về cô gái nhỏ, ban đầu ánh mắt vốn mang một màu lạnh lẽo. Nhưng rồi khi dời xuống đôi chân nhỏ bị thứ gông cùm kia kìm lại, máu cứ thế lênh láng, tầm mắt dần thay đổi.

Trác Mân ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt ngập nước, đỏ dần lên. Cô biết, khoảnh khắc rơi vào bẫy cũng chính là khi bản thân mất đề phòng. Thứ tia báo động ban nãy, chính là người của tổ chức liều mình cài vào phát lên bầu trời. Bắt cô tỉnh lại.


Mà sự việc bản thân chạy ra ngoài khu rừng, cũng chính là theo bản năng. Bản năng này, vốn là một cái bẫy.

Nhưng Trác Mân lại đánh cược, ngẩng mặt nhìn người đàn ông, nhỏ giọng run rẩy đến yếu ớt. Vẫn cứ giương đôi mắt trong veo lên nhìn hắn.

“Ông chủ… tôi đau.”

Dàn vệ sĩ nhìn cô, như cũng đứng lặng. Bởi đây căn bản rõ ràng chính là mưu kế được dựng sẵn. Chỉ có kẻ chột dạ mới bước ra khỏi rừng thời điểm này, và cũng kẻ đó mới ngu ngốc tự sa bẫy. Rõ ràng ở đây, bọn họ đã thật sự bắt được kẻ gian được cài vào.

Đáy mắt Trác Duẫn một màu âm u, không một ai có thể dám phán đoán tâm trạng người đàn ông. Nhưng rồi chỉ chăm chú nhìn vào đôi chân đang bị thương, hắn lẳng lặng lại gần. Tự dùng lực tay, gỡ vết xích cứa vào chân một cách nhẹ nhàng nhất. Cứ thế bồng cô lên.

Lần này, Trác Mân thật sự đã cược thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận