Cuồng Yêu Sự Mê Luyến Độc Nhất

Nơi góc khuất, Kiến Mục đưa tay rít điếu thuốc. Nhìn về sự rời đi của hai nhân vật lớn. Trong đầu lão, dần dần hình thành sự suy tính chẳng thể rõ ràng.

Phía bên cạnh là Trác Hạo - anh trai của Trác Duẫn, cũng không khỏi ngạc nhiên vì sự thay đổi đến đột ngột này. Vốn còn cho rằng, đứa em trai này suy cho cùng cũng chỉ là một vật máu lạnh không hơn không kém. Vậy mà giờ lại có thể vì một nữ nhân bày ra những điều mà anh không ngờ được.

“Thế ngài Kiến Mục đây, khi nào định sẽ thực thi giăng cái bẫy lớn đó?”

Trác Hạo nhấp rượu, đáy mắt lạnh nhạt. Trước kia việc có người đột nhập lẻn vào kho vũ khí của Trác Duẫn, chung quy đều do anh ra tay. Chỉ là, đến giờ Trác Duẫn vẫn chẳng hề manh động hay đoái hoài. Kết quả không lâu sau, đã có một kẻ khác đứng ra thế tội nhận là kẻ làm náo loạn trật tự nơi kho vũ khí.

Chẳng thể hiểu nổi trong đầu Trác Hạo suy tính gì.

Ghét Trác Duẫn cùng cực, nhưng đều chung dòng máu.

Kiến Mục cũng biết rõ, Trác Hạo từ lâu đã có thù với Trác Duẫn. Nhưng như thế nào có cản được lão tiến đến các bước cần làm. Dù gì, việc mà xem anh em ruột tương tàn, cũng thật thích mắt.

Đem người đưa qua Trác Hạo, nhờ cài vào phía Trác Duẫn. Rồi để rối loạn cục bộ phía bên trong. Nhưng chẳng hay, mọi thứ đã rối tung đến mức nào rồi.

“Mong ngài Trác Hạo đừng mềm lòng.”

Trác Hạo cười khẩy.


“Sẽ không có việc đó.”

Đáy mắt lắng đọng xuống, chẳng lẽ phải đến cái mức hai anh em chung dòng máu vì nhau mà làm đến mức muốn giết nhau sao?

Thực chất Kiến Mục biết, Trác Duẫn sẽ chẳng để tâm đến ai ngoại trừ Nguyên Sở. Nếu như Nguyên Sở đã là điểm yếu, thế thì chỉ việc đem ra dụ dỗ là xong.

Chẳng qua chỉ là một vấn đề.



Nhìn cô gái nhỏ ngủ vào say giấc trên xe, bởi vì xuất hiện cùng Trác Duẫn từ xẩm chiều. Nên giờ tối muộn cũng phần nào mệt mỏi.

Nhẹ nhàng đem cô về phòng, rồi đắp chăn. Nhìn cô gái nhỏ yên ổn ngủ, sau cùng mới dám rời đi.

Ánh mắt dành cho Nguyên Sở ôn nhu đến mức nào, nhưng đến khi trở ra, rõ ràng đã thay đổi thâm hiểm hẳn. Người đàn ông trở xuống dưới căn phòng biệt lập, nơi vẫn thường diễn ra các cuộc họp.

Nhìn Lục Thẩm Ngôn đã đợi sẵn thì mới nhíu mày, hàng xấp tài liệu đẩy đến trước mặt.

Các minh chứng, ảnh và video cho thấy kẻ mà lẻn vào đều do người của Trác Hạo cài vào. Sau một thời gian đặt bẫy, đều bị biết hết. Nếu không phải Trác Hạo, còn có thể là kẻ nào.

Trác Duẫn biết rõ, chẳng qua người đàn ông cố chấp không muốn chấp nhận sự thật. Rằng chính anh trai của hắn làm ra những việc này.

Người đàn ông cẩn thận nhìn vào chứng cứ, siết chặt rất lâu. Sau đó mới ném xuống.

Lục Thẩm Ngôn biết người đàn ông vẫn chưa đối diện, nếu không đào quá sâu. Nói lái sang vấn đề khác.

“Dạo gần đây, thật sự lão Kiến đang có rục rịch.”

Thực chất để mà nói, việc đơn giản lão Kiến Mục đem ra Nguyên Sở rồi đổi vũ khí. Cho đến những dự định sâu xa hơn. Không thể nào mà chỉ dừng ở đó được. Trác Duẫn biết, chẳng qua người đàn ông vẫn để ngoài mặt không thể hiện. Để chính bọn họ trở nên mất đề phòng.

“Để xem bọn chúng có thể làm được gì.”

Chỉ duy việc có lượng vũ khí, cũng đủ để Kiến Mục trở nên kiêu ngạo với những gì lão đạt được.


Người đàn ông không quá hay, cũng như không quan tâm sự việc tiếp theo xảy ra. Bởi trước mắt, toàn lực đều dành cho cô gái nhỏ.

Đến khi trở về phòng, Nguyên Sở vẫn yên tĩnh rơi vào giấc ngủ. Nhưng chỉ được một chốc lát, lại giật mình tỉnh dậy. Nhìn căn phòng trống vắng, cô vội vàng trở xuống giường, không có lấy bóng dáng ai.

Cô gái nhỏ rơi vào trạng thái hoảng hốt mà chẳng hề che giấu được, đều hiện rõ trên gương mặt. Cứ thế liền sốt ruột chạy ra ngoài ban công.

Trác Duẫn đâu rồi?

Không hiểu sao, dạo gần đây tâm tình Nguyên Sở càng lúc càng lo lắng. Cô phần nào cảm nhận được Trác Duẫn sắp xảy ra việc không ổn.

Mà cô thì sợ hãi điều đó.

Đáy mắt dần tuôn lệ.

Nhưng vừa bước ra ngoài, đã chạm vào bóng dạng quen thuộc. Trông thấy người mình mong ngóng, lập tức Nguyên Sở nhào vào lòng hắn.

Người đàn ông ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhìn tấm lưng gầy gò không khỏi run rẩy nhẹ đặt bàn tay lên. Nhưng vừa buông ra, đã đối diên với gương mặt nhỏ ấm ức vô cùng.

“Ngài đi đâu thế?”

Ngài không biết tôi lo lắng sao?


Nguyên Sở thật sự rất lo lắng. Có thể nói, cô chính là được người đàn ông nuông chiều đến mức hư hỏng rồi.

Trác Duẫn nhìn đôi mắt nhỏ rướm nước mặt, liền đưa tay lau đi. Cúi người hôn lên đôi mắt nhỏ, ôn nhu nói.

“Nhớ tôi sao?”

Nguyên Sở nghe đến đó, hậm hực quay đầu. Lập tức đã bị người đàn ông nhấc bổng lên, rồi ôm vào lòng. Hắn nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng mà trước đây chưa bao giờ nói.

“Ngoan, nói em nhớ tôi xem.”

Ngay thời điểm này, hắn chắc chắn rằng. Chỉ cần cô nói ra, mạng của hắn, cũng sẽ vì cô mà tồn tại.

Nguyên Sở biết rõ, người đàn ông chính là dụ dỗ mình. Nhưng rồi cũng chẳng thể kháng cự, vùi đầu vào bả vai rộng lớn của hắn.

“Nhớ, tôi nhớ ngài.”

Nghe được câu cần nghe, gương mặt người đàn ông vui hơn hẳn. Cẩn trọng đặt cô gái nhỏ lên giường, ôm chặt vào lòng.

Đêm đó, như thể chỉ có cả hai. Chôn vùi vào nhau, dùng sự ấm áp của chính họ để sưởi ấm dần trái tim sớm lạnh nhạt của đối phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận