5 năm sau
“Chuyến bay số… đã hạ cánh..”
10 h trưa. Sân bay thật đông đúc.
Một cô gái người Trung Quốc bước ra từ máy bay, mái tóc dài màu đen của cô buông thả xuống vai, trên mặt là một chiếc kính đen choán hết cả nhưng vẫn không thế giấu đi nét xinh đẹp quý phái. Đi bên cô là một người đàn ông người Mỹ, cỡ 50- 60 tuổi nói bằng giọng Trung lơ lớ
- Cô Hạ, đến giờ tôi vẫn không tin được cô sẽ bỏ việc nghiên cứu để về nước. Tôi rất là tiếc khi nghe tin này, cô thật sự là một tài năng và cô sẽ tiến xa hơn nữa.
- Thưa giáo sư Jame, việc nghiên cứu là một đam mê của tôi… Nhưng..- Hạ Tiểu Khiết nở một nụ cười- Tôi thật sự phải về nước để tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình.
Giáo sư Jame lắc đầu nuối tiếc
- Không thể chuyển cho người khác, anh hoặc em cô chẳng hạn?
- Tôi là con một, thưa giáo sư, mà bố tôi cũng đã già rồi nên trước sau gì tôi cũng phải thừa kế công ty của ông…
Cả hai đang nói chuyện rôm rả một hồi, vừa bước ra khỏi vạch chắn bỗng có tiếng hét reo vui mừng.
- Tiểu Khiết!
- Vũ Lâm!
Một cô gái với mái tóc ngắn chạy lại ôm chầm lấy Hạ Tiểu Khiết, người bạn 5 năm không gặp lại.
- Ui, tớ nhớ cậu lắm! Hôn một cái nào! Vũ Lâm bắt đầu khóc
- Ghê quá! Hun gì mà nước mắt nước mũi nước miếng chảy đầy ra, mất vệ sinh quá đi mất!
Châu Vũ Lâm nhìn người đàn ông người Tây đi bên cạnh Tiểu Khiết, có lẽ nào là…
- Thưa giáo sư, đây là Châu Vũ Lâm, bạn thân của tôi mà tôi đã nhiểu lần kể với giáo sư, còn đây là giáo sư James, trưởng khoa hoá học của đại học Harvart.
Vũ Lâm âm thầm nuốt nước bọt, cúi đầu chào, Tiểu Khiết đúng là Tiểu Khiết, chẳng những được trường Harvart mời vào mà còn kết thân cả với một vị giáo sư hết sức danh tiếng.
Đợi giáo sư kia đi khuất, Vũ Lâm liền ré lên cười
- Tưởng là bồ của cậu chứ, ai ngờ là thầy…
- Đồ con quỷ- Tiểu Khiết búng vào mũi cậu ta một cái- Sao? Cuối năm này kết hôn?
- Có thể sớm hơn một tí- Vũ Lâm cười hạnh phúc- Cậu không biết chú rể là ai đâu
- Ai?
- Đường Huy.
Cái tên đó gợi ra cho Tiểu Khiết một cái gì đó trong quá khứ nhưng cô không thể nhớ ra nổi. Thấy vẻ mặt cô nhăn lại, Vũ Lâm bổ sung thêm
- là em trai của Đường Mẫn, cậu nhớ rồi chứ.
Đường Mẫn? Một mớ kí ức chạy xẹt qua óc của Tiểu Khiết, một khoảng thời gian phải nói là không vui vẻ lắm đối với cô. Và khuôn mặt đẹp trai luôn mỉm cười kia lại hiện lên trong đầu của cô, làm vết thương trong lòng lại tái phát đau đớn.
- Đường Huy là cái kẻ bợp cho cậu 2 cái bạt tai? Tiểu Khiết cố gắng mỉm cười
- Ừ, chính là hắn đấy- Vũ Lâm cười khúc khích- Hắn mà làm điều gì sai là tớ lại lôi hai cái bợp tai đó ra, cũng thú vị ra phết!
Nhớ lại thời đó Đường Huy nổi máu anh hùng bảo vệ chị mình đến bợp cho con “ hồ ly tinh” hai cái, ai ngờ lại tát nhầm người.
Nhớ lại khoảng thời gian kia, trái tim cô đau nhói.
- Còn cậu thì sao? Vẫn cô đơn?
- Ừ, suốt ngày bù đầu vào sách vở, lấy thời gian đâu mà yêu với cả đương
- Trương Hàn vẫn còn độc thân đấy- Vũ Lâm nói một câu thật ngụ ý và liếc nhìn Hạ Tiểu Khiết
- Ừ, tớ biết- Tiểu Khiết hiểu cái ngụ ý đó, bất đắc dĩ đáp.
- Tớ mới gặp hắn hôm qua, trông vẫn đẹp trai phong độ à. Mà nghe hắn nói 5 năm nay hắn vẫn giữ liên lạc với cậu, đúng không?
- Đúng, điều đó làm tớ khó xử
Tiểu Khiết lại thở dài một cái, tuy đã 5 năm nhưng cô vẫn chưa biết được mình đã thật sự quên hẳn người kia chưa, cũng không biết tình cảm của cô đối với Trương Hàn như thế nào. Có lẽ lần về nước này sẽ rõ ràng tất cả. Có lẽ vậy.
- Thôi, bồ về nghỉ ngơi sớm đi. Tối mình tụ tập ở quán bar cũ nhá, ôn lại kỉ niêm nhá?
- Ok thui.
Hạ Tiểu Khiết đã quên một điều, chính ngày này 5 năm trước cô và hắn đã đến với nhau thì cũng có thể đưa hai người gặp nhau thêm lần nữa
Lưu ý một tẹo, đã 5 năm sau thì không phải tuổi teen nưa, nên không thê không có những cảnh… Tính cách nhân vật cũng đổi khác nên đừng ném đá mình nhe
- Trương Hàn, anh đang ở đâu thế?
- Anh đang ở trong phòng 406, em lên đây một tí rồi anh ra liền đây
Phòng 403…phòng 404… phòng 405…
Hạ Tiểu Khiết lẩm nhẩm trong đầu, trong lòng có chút háo hức vì sắp gặp lại Trương Hàn, trước đây cô với anh vỗn không thân nhau cho lắm, nhưng kể từ cái lần mưa tuyết đó, cô thật sự cảm ơn anh rất nhiểu.
Chết tiệt, lại nhớ đến tên kia rồi
Phòng 406 đây rồi.
Tiểu Khiết gõ gõ cửa nhưng chẳng ai đáp lại, cô gõ thêm một chập nữa mới có người cáu kỉnh ở trong đáp:
- Ai thế?
Không phải giọng của Trương Hàn nhưng hình như cô đã nghe ở đâu rồi, rất quen.
Cảnh cửa được mở ra, đập vào mắt cô là một người đần ông chỉ mặc mỗi cái…quần đùi, để ngực trần hết sức sexy.
Đặc biệt là khuôn mặt của hắn làm cô như cứng đờ người ra, khuôn mặt vô cùng đẹp trai dù đã tăng thêm phần chín chắn…, trên đó, tất nhiên, không còn có nụ cười baby nữa.
Trái tim của cô như thắt lại, đau đớn. Chính là khuôn mặt làm cô nhức nhối một thời gian rất dài…
Cô chỉ biết đứng nhìn hắn, hắn cũng mở to mắt nhìn cô
Bỗng nhiên có giọng con gái thật õng ẹo ở phía trong
- Y Tử à, ai vậy anh?
Một người nam + một người nữ cùng ở một phòng, người nam chỉ mặc mỗi cáci quần đùi đủ biết chuyện gì đang xảy ra. Mặt Tiểu Khiết bỗng chốc đỏ rực lên nóng bừng
- Xin… Xin lỗi… Tôi… Tôi nhầm phòg…
Nói xong, cô liền chạy đi.
Trịnh Y Tử căn bản đứng đơ ra đó như đồng hồ hết pin.
Hắn không thể nhầm được, người con gái đã khiến hắn mới gặp đã yêu…
- Tiểu Khiết!
Quơ lấy chiếc áo sơ mi treo gần đó khoác vội vào, Trịnh Y Tử quáng quàng đuổi theo, bỏ qua lời gọi í ới của cô gái kia.
- Tiểu Khiết!
Cô gái trước mặt hắn vẫn bước đi thật nhanh, giày cao gót nện lên sàn, mái tóc dài ngang vai bay bay.
- Hạ Tiểu Khiết!
Không kịp nữa rồi, cô đã vào được thang máy, vội vã bấm tầng nào cũng không biết nữa…
Cánh cửa thang máy từ từ khép lại, hai cặp mắt chỉ biết nhìn nhau trân trối như có điều gì muốn nói.
Trịnh Y Tử vội chạy lại cầu thang bộ, vội vã lên những bậc thang dài mặc cho những ánh mắt nhìn thật ngạc nhiên( anh mặc chỉ mỗi cái quần, áo sơ mi mới gài được mấy nút thì em cũng phải….)
Hắn không biết mệt, chạy một mạch từ tầng 4 lên tầng 8, nhưng khi đến nơi thì người ở trong thang máy đã bước ra ngoài từ lâu, chỉ còn hành lang trống vắng.
...Quá muộn cho anh và cho bạch mã...nắm lấy em...
Có lẽ luôn như vậy.
Hắn thất thểu bước ngắn bước dài, trái tim dường như đã tan nát.
Nhìn theo bóng hắn, Hạ Tiểu Khiết đột nhiên bật khóc, những giọt nước mắt mặn đắng chảy ra từ mắt, dường như đang thấm vào vết thương chưa kịp lành, nhức nhối. Đây chẳng biết lần thứ mấy cô khóc vì hắn nữa đây
Chuông điện thoại reo lên, trên đó sáng lên hai chữ “ Trương Hàn”, cô vội quẹt nước mắt cố giữ giọng bình thường.
- Em nghe đây
- Em đang ở đâu, anh tìm em mà không thấy- Trương Hàn lo lắng
- Em… đang ở…- Tiểu Khiết ngước lên nhìn, lúc nãy vội quá bấm nhào cũng chẳng biết mình đến đâu-… Tầng 8.
- Xin lỗi, lúc nãy anh nói lộn, 306 chứ không phải 406. nhưng mà tụi mình gặp nhau ở quán cà phê tầng 1 được không? Anh đang đợi em ở đấy
- Chớ em một chút, em xuống ngay đây.
Hạ Tiểu Khiết lau khô nước mắt, chỉnh sửa lại đầu tóc.
Cái gì đã là quá khứ thì cho nó qua đi, chìm đắm chỉ thêm đau khổ mà thôi.
- Tiểu Khiết! Anh ở đây!
Trương Hàn vội vàng kêu lên khi thấy bóng cô thấp thoáng ở đằng kia. Tuy 5 năm nhưng hắn vẫn không khác là mấy, vẫn đẹp trai khiến người khác phải nghẹt thở.
- Thật lâu lắm mới gặp lại em! Trương Hàn cười nói, không quên ôm cô một cái.
- Xạo à, mấy ngày trước mới chat qua webcam mà
- Chuyện đó lại khác, mà anh thấy em xinh hơn trong ảnh đấy nha
Từ dạo kia, cả hai luôn giữ liên lạc, Trương Hàn dần dần phát hiện ra mình đối với Hạ Tiểu Khiết đơn giản không chỉ là cướp bạn gái. Hắn cũng rất sợ… rất sợ sự thật 5 năm trước sẽ được…
Không khí có chút không thoải mái, bởi vì mục đích cuộc hẹn không phải để gặp nhau bình thường.
Tiểu Khiết nắm chặt hai bàn tai, vặn vẹo một cách thật khổ sở, sau đó mới ấp úng nói:
- Trương Hàn à, cái chuyện … cái chuyện mấy ngày trước anh nói vơí em.. Em thật sự…
- Hôm nay em đã hẹn với anh- Trương Hàn ngắt lời
- Em biết nhưng mà… Em thật sự…
- Chưa có câu trả lời? Em chỉ nói có hay không thôi, anh đã chờ câu trả lời, em biết đấy, 5 năm rồi.
Có lẽ người ta trong tình huống này sẽ nói một chữ “ có”, bởi vì Trương Hàn thật sự đối với cô rất tốt( Tốt??? Gớm)
- Em nghĩ vẫn chưa thông- Tiểu Khiết gượng cười- Bài toán anh cho em thật sự rất khó, em nghĩ mãi mà không ra đáp số.
Trương Hàn cảm giác mình như bị rớt xuống vực sâu không có đáy.
Cả hai im lặng, cái im lặng bao giờ cũng nghẹt thở.
- Em không kiếm được đáp số? Hay là có một đáp số khác cạnh anh mà em không biết cái nào là đúng?
Tiểu Khiết ngước mắt lên nhìn hắn, khổ sở nói tiếp
- Em không biết, em chỉ không muốn anh đau khổ…
- Bởi vì vốn dĩ em không có anh, chỉ có hắn mà thôi- Trương Hàn lại ngắt lời.
Bị nói trúng, trái tim của Tiểu Khiết chợt run rẩy.
Quên hắn ư?
Đã quên hắn chưa?
Cô đã tự hỏi mình hằng trăm lần những lần nào cũng chẳng có câu trả lời.
- Có thể em không còn yêu hắn…- Cô nói- nhưng mà em thật sự không quên nổi hắn. Em biết, em thật ngốc.
Vì sự ngốc nghếch đó của cô nhẫn tâm kéo cả Trương Hàn vào làm cho anh và cô đều đau khổ.
Trương Hàn cười khan
- Đúng là em thật ngốc, vì ngốc nên em đã quên hắn đã đối xử với em thế nào, cũng đã quên em đã chịu tổn thương vì hắn ra sao
- Anh đừng nói nữa! Em thật sự không muốn nghe!
Hạ Tiểu Khiết đưa tay lên che tai mình lại, nước mắt lại chực trào ra thêm lần nữa.
- Và cả chuyện hắn cho em leo cây mấy tiếng đồng hồ chỉ vì đi chơi với bạn gái khác!- Trương Hàn nói thêm
Đàu óc cô chợt trở nên trống rỗng.
- Em đã nói với anh là anh đừng nói nữa- Cô đột nhiên đứng dậy- Em nhớ hết, nhớ rất rõ là đằng khác, khỏi cần anh phải nhắc. Và anh cũng không phải mất công cho em biết Trịnh Y Tử bây giờ như thế nào! Chào anh!
Cô quơ lấy túi xách trên bàn và đi thẳng.
5 năm rồi mà Trương Hàn vẫn không khác xưa mấy.
Vẫn toàn khiến cô phải đau lòng.