- Mấy hôm nay em có gặp hắn không?
Hạ Tiểu Khiết thẫn thờ khuấy khuấy li cà phê, nhỏ giọng
- Không. Em việc gì mà phải gặp hắn. Hắn cũng đau muốn gặp em.
- Em biết vậy là tốt, đàn bà xung quanh hắn nhiểu vô kể.
Cô mỉm cười:
- Trương Hàn, anh kêu em ra đây không chỉ để nói chuyện đó chứ?
Trương Hàn hơi ấp úng nhưng cũng lấy ra từ trong túi áo một cái hộp nhỏ cầu kì.
Tiểu Khiết nheo mắt nhìn cái hộp đó, tay run run mở nó ra.
Nắp hộp bật mở, trong đó là một chiếc nhẫn rất đẹp.
- Anh…- Cô ngước lên nhìn Trương Hàn bối rối.
- Em không cần phải vội, cứ từ từ suy nghĩ, nhưng mà sớm trả lời anh. Khoảng 1 tuần hay cỡ đó.
- Anh làm em thấy khó xử quá.
- Trước sau gì em cũng phải quyết định chuyện này thôi, em hãy suy nghĩ cái gì thật sự cần cho em nhất.
Cái em cần nhất ư?
Cô lặng người nhìn chiếc nhẫn kia, trong lòng rối bời.
Sáng nay, dù muốn hay không, Tiểu Khiết cũng phải bước chân đến công ty Trịnh Âu để thảo luận việc hợp đồng với Trịnh Y Tử, trên tư cách là người chuẩn bị tiếp quản Hạ Thị.
Vả lại, hình như cô có liên quan đến việc này, Trịnh Y Tử vẫn đùa giỡn cô chưa chán ư?
- Cho tôi gặp tổng giám đốc, cứ nói có cô Hạ Tiểu Khiết bên Hạ Thị cần gặp
- Vâng, xin cô chờ một tí.
Hạ Tiểu Khiết tựa người bên bàn, liếc mắt nhìn công ty Trịnh Âu đồ sộ. Nghe nói mấy năm nay Trịnh chủ tịch đau ốm luôn, Trịnh Âu được như hôm nay đều do một tay Trịnh Y Tử gây dựng. Mới 23 tuổi nhưng hắn ta được rất nhiều người nể phục bởi tài kinh doanh nhạy bén của mình.
Bỗng nhiên…
- Cô nghĩ mình là ai? Tổng tài phu nhân chắc?
- Cái đó không liên quan đến chị, chị tránh ra cho tôi. Chị cũng nghĩ cái ghế phu nhân nắm trong tay rồi chắc?
- Tất nhiên, cái đó cần phải nói.
Hai cô gái, nhìn hết sức trẻ trung xinh đẹp khoác trên người bộ đồng phục của Trịnh Âu, không cần quan tâm đến mình đang ở ngay giữa đại sảnh và có cả đống người đang nhìn mắng mở nhau.
- chị đừng có mơ!- cô gái tóc đen khinh bỉ
- Người nằm mơ ban ngày phải là chị!- Cô kia vặc lại
Cô tiếp tân kia bắt gặp cái nhìn của Tiểu Khiết liền nhún vai một cái đầy ý nghĩa, ý bảo quen thuộc với những chuyện như thế này rồi.
- Chị là đồ…
- Đồ gì? Hả?
Vừa lúc đang hay ho kịch tính, một cô nhân viên xinh đẹp khác, trên tay là một tập hồ sơ tiến lại gần
- Các cô đang làm gì ở đây?
- Trưởng phòng Vương, chúng tôi…- Hai cô kia ấp úng cúi đầu
- Công ty trả lương cho các cô để các cô cãi nhau chắc?- Trưởng phòng Vương kia vênh mặt- Có cần tôi nói với tổng giám đốc đuổi việc các cô không?
- Vâng, chúng tôi đi làm việc ngay đây
Hai cô kia lại sợ hãi nói, nhưng sau khi trưởng phòng Vương kia uyển chuyển rời đi không hẹn mà thốt lên
- Đúng là đồ hồ ly tinh!
Chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối, Hạ Tiểu Khiết không khỏi bật cười.
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó thay.
- Cô Hạ, tổng giám đốc mời cô lên phòng nói chuyện!
- Vâng, cám ơn cô.
Viên tiếp tân kia liếc nhìn xung quanh xem có ai không, khẽ thì thầm vào tai cô:
- Cô Hạ này, cô phải đặc biệt cẩn thận với tổng giám đốc Trịnh, ngài ấy là một tay sát gái chính hiệu đấy. Cô xinh đẹp như thế này…
- Tôi đã nghe nói về chuyện đó.
Không phải là nghe nói mà là đã thưởng thức từ lâu rồi.
- Cộc.. cộc…
Tiểu Khiết bỗng cảm thấy căng thẳng, không khỏi nhớ lại mấy ngày trước, phải công nhận hắn cởi trần hết sức là… quyến rũ.
- Mời vào.
Cô đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là một cảnh cấm…thiếu nhi.
Hai người nam và nữ môi kề môi nhau hết sức tình cảm.
Cô đứng trơ mắt ra đó chẳng biết làm gì hơn.
Thấy có người đi vào, cô gái vội vã rời khỏi người kia, sửa sang lại đầu tóc còn Trịnh Y Tử cứ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra( Mình có hơi… quá đáng với anh này không ta, ẹc ẹc, đừng ghét anh ấy nha, tội nghiệp)
- Tổng tài, tôi xin phép!
- Nói phục vụ pha cho tôi hai cốc cà phê rồi mang vào đây.
Cô nhân viên chạy ra làm mùi son phấn nồng nặc xộc vào mũi Tiểu Khiết, cô ta còn đóng cửa một cái rầm.
Nghe tiếng kia, cô không khỏi sởn gai ốc, thật tình không thoải mái khi ở trong phòng cùng tên Trịnh Y Tử kia.
- Mời cô ngồi
Hắn nhã nhặn lịch sự chỉ vào một cái ghế trống, trong khi một chân vẫn hết sức thoải mái đặt lên trên bàn.
- Cám ơn.
- Chẳng hay cô Hạ hôm nay đến thăm Trịnh Âu có việc gì không?
Hắn nói với giọng có chút chế giễu trong đó. Trịnh Y Tử, dĩ nhiên là biết vì chính hắn bày ra trò này mà.
- Tôi đến đây để thảo luận về việc cung cấp nguyên liệu của Trịnh Âu.
- Tôi đã nói vấn đề này xong xuôi với ba cô, Hạ chủ tịch rồi mà, cơ bản chẳng có gì để thảo luận hết.
- Lí do? Hạ Thị có thể biết lí do vì sao không? Quan hệ giữa hai tập đoàn vốn dĩ rất tốt mà.
- Đó là trước kia, còn bây giờ thì không.
Trịnh Y Tử phì phò châm điếu thuốc, phả khói thuốc vào không khí.
Tiểu Khiết bỗng hốt hoảng, lẽ nào cô thật sự liên quan đến việc này? Hắn căm thù cô chỉ vì cô dám bay sang Mỹ khi hắn vẫn chưa đùa giỡn đủ?
Cô vẫn bình tĩnh nói:
- Từ trước đến nay, nguyên liệu của Hạ Thị đều do Trịnh Âu cung cấp, chẳng lẽ Giám đốc Trịnh không thấy quá đáng.
Trịnh Y Tử cười phá lên:
- Quá đáng? Cô Hạ đã học tập ở Mỹ 5 năm mà không hiểu được thương trường là chiến trường, muốn có tiền người ta phải quá đáng như vậy
- Hạ Thị đều trả tiền đầy đủ đúng hạn, chẳng phải cũng đem lại lợi nhuận cho Trịnh Âu sao?
- Nếu tôi nói có một đối tác trả giá cao hơn Hạ Thị?
- Chúng tôi sẽ trả cao hơn đối tác kia.
- Họ lại trả cao hơn nữa?
Đúng là chèn ép người ta quá đáng mà, Tiểu Khiết uất ức nghĩ, đối tác cái gì chứ, đối tác ma thì có.
Qua 5 năm không gặp, Trịnh Y Tử đã thủ đoạn hơn rất nhiều.
- Được, cứ cho có đối tác trả cao hơn chúng tôi mấy lần.- Cô quật cường nhìn hắn- Nhưng từ nay Hạ Thi sẽ không làm ăn với Trịnh Âu nữa, anh chẳng phải sẽ mất một món lợi lớn
Trịnh Y Tử cơ bản chẳng để ý gì đến lời doạ dẫm này, hắn đứng dậy và bâng quơ nói
- Tôi sẵn sàng chịu cái giá thấp hơn so với cô Hạ đưa ra, tất nhiên sẽ lỗ một khoản tiền nhỏ, nhưng mà… ái chà, tôi không thể tượng tượng Hạ Thi sẽ ra sao nếu thiếu nguyên liệu
Cuối cùng cũng đã lộ mặt chuột ra rồi.
Hạ Tiểu Khiết giận dữ đập bàn đứng dậy.
- Rốt cuộc anh muốn gì?
- Tôi chẳng hiểu cô Hạ nói gì hết- hắn làm mặt ngây thơ
- Nói. Nói ra mục đích của anh.- Cô nghiến răng kèn kẹt- Anh biết rõ tôi không thích vòng vo
Trịnh Y Tử tiến lại gần phía cô, chậm rãi thì thầm vào tai cô hết sức mờ ám
- Nếu tôi nói là tôi… muốn cô…
Cái gì cơ?
Hạ Tiểu Khiết thất kinh, cả thân hình run lên một cái.
- Anh… Anh…
- Ý tôi nói là nếu cô chấp nhận làm một trong những người đàn bà của tôi, mọi việc sẽ được giải quyết ổn thoả
Trịnh Y Tử phả hơi nóng vào cổ cô, Tiểu Khiết hoảng sợ lùi lại y như một con mồi non trước mặt hổ dữ.
- Đừng nói những câu vô liêm sỉ vậy
Hắn tiến thêm một bước, cô lại lùi lại một bước, cuối cùng đụng cả bức tường lạnh lẽo sau lưng. Đôi mắt của hắn nhìn vào cô, đủ sắc thái biểu cảm.
- Cô tất nhiên không còn đủ tư cách làm vị hôn thê của tôi nữa, nhưng tôi vẫn còn hứng thú với cô, cách này là tốt nhất
- Đừng nằm mơ, đừng hòng…- Cô la lên
- Chỉ cần cô đồng ý, Hạ Thị chẳng những có đủ nguyên liệu mà tôi sẽ bán với giá rẻ, rất là rẻ, còn nếu không…
Khuôn mặt đẹp trai tà ác của Trịnh Y Tử chỉ cách cô cỡ 15 cm, cô run run giơ một tay lên nhưng hắn đã túm lấy cánh tay trắng trẻo đó.
Và không hề báo trước…
Hắn hôn cô…
Thô bạo và tàn nhẫn…
( hôn rồi! Hura!)
Đôi môi của hắn mắc sức chà đạp đôi môi cánh hoa của cô, làm nó suýt bật cả máu…
Nụ hôn đầu đời thế là bị cướp mất…
Một tay hắn rê xuống phía dưới sờ soạng…
Môi hắn vừa rời ra, Tiểu Khiết đã dồn sức tát một tát.
“ Bốp”
5 ngón tay của cô đỏ rực trên má hắn.
- Anh là đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ! Tôi hận anh!
Cô vội vã vùng chạy, quên gài cả cúc áo trên đã bị mở toang ra.
Trịnh Y Tử thẫn thờ buông mình xuống ghế, kinh hoàng.
Cứ ngỡ làm cô bị tổn thương thì người đau đớn nhất lại là hắn.