- Chúng ta sẽ ghé qua quầy bán hàng lưu niệm, rồi đến cửa hàng váy cưới, rồi… Tiểu Khiết! đầu óc em đang trôi đi đâu vậy?
- Đâu có- Cô cười hì hì
Trương Hàn vội đưa tay lên trán cô quan tâm
- Có làm sao không?
- Anh này… Anh không biết hả? Đây là triệu chứng của con gái sắp đi lấy chồng, phải xa rời người thân nên thường lo lắng, ủ dột.
Nghe mớ lí thuyết kia cũng lọt tai nên Trương Hàn không thắc mắc gì thêm, nhưng thật ra cô lại không hề nghĩ đến chuyện đó, lấy chồng đơn giản như chuyển phòng trọ mà thôi.
Nghe lời trái tim mách bảo…
Cô đã lắng nghe rất nhiểu lần nhưng không lúc nào có câu trả lời, chỉ nghĩ đến hắn là cô lại nhức nhối.
- Anh có việc phải đi đây tí xíu, em vào thử váy trước anh sẽ qua liền
- Vâng, anh đi đi.
Nhìn theo bóng dáng của Trương Hàn, Hạ Tiểu Khiết chợt nhẹ nhõm một cách lạ lùng.
Tiệm váy cưới này nổi tiếng nên khách hàng rất đông đúc, đâu đâu cũng là những tiếng nói cười vui vẻ , những cô dâu mặc váy trắng, mỉm cười thật hạnh phúc trước mặt chồng sắp cưới của mình. Cô cảm thấy thật lạc lõng và trống rỗng.
- Cô Hạ, váy của cô đã được may xong, cô có muốn thử luôn không?
Chị bán hàng niềm nở đưa ra một chiếc váy. Đẹp thật đấy! Bàn tay của Tiểu Khiết sờ những chi tiết thật tinh xảo trên đó, chợt run lên.
Ngó mặt cô buồn buồn nên chị bán hàng lại lo lắng hỏi
- Sao ạ? Cô có gì không hài lòng?
- Không, đây là chiếc váy đẹp nhất tôi từng thấy- Cô gượng cười- Đợi chồng chưa cưới của tôi chút nữa rồi tôi sẽ vào thử.
Bỗng nhiên có tiếng ai reo lên:
- Wow! Mẫn à, trong em như một nàng tiên vậy!
Tiểu Khiết quay người lại nhìn, trước mặt là một cô dâu đang rạng rỡ trong bộ váy cưới. Cô ta thật là đẹp khiến gần như toàn bộ mọi người đều ngoái lại nhìn, ngẩn ngơ. Ngó cô ta hết sức quen…
- Đường Mẫn?
Cô lẩm bẩm. Lúc đó cô dâu kia cũng trợn tròn mắt nhận ra cô
- Hạ Tiểu Khiết?
- Cô về nước lâu chưa? Có định ở lại không?
- Cũng khoảng 1 tháng rồi, tôi sẽ về hẳn đây luôn. Trông cô vẫn đẹp như vậy, Đường Mẫn nhỉ?
Đường Mẫn bật cười xao xuyến
- Cô cũng vậy mà, nghe Đường Huy nói cô cũng sắp lấy chồng, xin chúc mừng!
- Đúng, một tuần nữa
- Chú rể là ai? Đường Mẫn khoấy khoấy ly nước chanh đá với vẻ suy tư
- Người đó có lẽ cô cũng biết. Trương Hàn.
Những ngón tay của Đường Mẫn chợt trắng bệch, ly nước gần trượt khỏi tay nhưng cô ta đã che giấu sự bối rối của mình bằng cách hớp một ngụm nước.
- cô.. Cô có.. hạnh phúc? Cô ta nhìn Tiểu Khiết đăm đăm
- Thì cũng bình… bình thường…
Cô nói nhưng vẻ mặt buồn buồn đã tố cáo tất cả, cho dù đều là cô dâu nhưng cả hai thật khác nhau.
- Nói chung cuộc sống của tôi cũng tạm ổn- Tiểu Khiết lại gượng cười- Trương Hàn rất tốt với tôi.
- Vậy thì được- Vẻ mặt của Đường Mẫn chợt giãn ra- Cô dã gặp Trịnh Y Tử chưa? Nghe nói anh ta lên nắm quyền của Trịnh Âu, mà cũng bồ bịch lăng nhăng lắm, cũng khác với anh ta hồi xưa.
Lại nhắc đên hắn rồi. Cô lại cảm thấy đau lòng.
- Khác? Anh ta lúc nào chẳng lăng nhăng?
Cô cười một cách chua xót.
- Đó là trước khi gặp cô thôi- Đường Mẫn dòm cô một cái hết sức ý nghĩa
- Gặp hay không gặp cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cô nói không thoải mái, sau khi quen cô, hắn vẫn có n bạn gái đấy thôi, chẳng phải Đường Mẫn biết rõ điều đó sao? Lại còn Tiểu Nhã, rồi Vũ Băng gì gì đó nữa.
Đường Mẫn chợt vặn vẹo hai bàn tay vào nhau thật khổ sở, lời nói cứ ứ lại tromg cổ họng nhưng cuối cùng cũng hạ được quyết tâm
- Tiểu Khiết này, tôi thật sự nợ cô một lời xin lỗi
- Xin lỗi?
- À thì…- Cô ta lại hớp thêm một ngụm nước- Cô cũng đã sắp kết hôn rồi, có một số điều nên biết. Vì chuyện cô bay sang Mỹ khiến tôi áy náy ân hận không thoải mái 5 năm liền.
Tiểu Khiết thở dài não ruột, cứ nhắc đến quá khứ thì cô lại…
- Nếu cô muỗn xin lỗi vì cú điện thoại đó thì thôi khỏi, tôi quên lâu rồi.
Đường Mẫn lắc lắc đầu, khổ sở nói tiếp
- Không phải chuyện đó. Thôi tôi cứ nói thẳng ra cho nhanh gọn, cô vẫn nhớ cuộc hẹn giữa cô và Trịnh Y Tử 5 năm về trước?
Cổ họng Tiểu Khiết như nghẹn đắng lại. Nhớ chứ, cô nhớ rất rõ là đằng khác, như mọi chuyện đang xảy ra trước mặt vậy.
- Mọi chuyện không phải như cô nghĩ! Đường Mẫn hít một hơi dài- Buổi trưa hôm đó Trịnh Y Tử hẹn tôi ra để nói chuyện chia tay, cũng như Vũ Băng, Tiểu Nhã… bởi vì hắn có ý định thật sự nghiêm túc với cô. Đó kể ra cũng là một tiến bộ vượt bậc đối với hắn mà nói.
Tiểu Khiết cả kinh? Chia tay? Ý định nghiêm túc với cô? Cô không nghe nhầm đấy chứ.
- Ý cô là..
- Nghe tôi nói xong đã.- Đường Mẫn ngắt lời- Dĩ nhiên lúc đó tôi không cam tâm, không cam tâm chút nào hết vì tôi rất mê mệt Trịnh Y Tử, nằm trong số bạn gái của hắn tôi cũng rất vui lòng. Đúng lúc đó thì Trương Hàn xuất hiện.
- Trương Hàn? Cô kêu lên ngạc nhiên
- Đúng, là hắn. Hắn bảo tôi muốn níu kéo TYT thì hãy bỏ thuốc mê vào cốc của anh ta, để anh ta không đến được cuộc hẹn. Cô không biết lúc đó Trịnh Y tử háo hức thế nào đâu, điều đò làm tôi tức giận hết mức. Tôi, dĩ nhiên, nghe theo, hắn ngủ một mạch 6 tiếng, tôi có nhiệm vụ canh hắn còn Trường Hàn hình như đi đến công viên để thêm dầu vào lửa. Lúc cô gọi điện, Trịnh Y Tử cơ bản đang nằm mê mệt không bíêt gì.
Đầu óc của Tiểu Khiết chợt trống rỗng.
Tim cô chợt nhói đau.
Một giọt nước mắt hối hận muộn màng chảy ra từ đôi mắt cô.
Đã 5 năm trời trôi qua…
- Em đợi lâu chưa? Anh tưởng em nói chuyện với người quen kia lâu hơn
Trương Hàn hồ hởi chạy lại gần về phía Hạ Tiểu Khiết, nhưng chưa kịp đến nơi đã bị dội ột gáo nước lạnh.
- Trương Hàn, chúng ta chia tay nhau đi
- Cái gì cơ?
Bước chân của hắn chợt khựng lại, Hạ Tiểu Khiết vẫn quay lưng về phía hắn, bình tĩnh nói tiếp
- Ý em nói đám cưới sẽ bị huỷ bỏ!
- Đừng giỡn những… những chuyện như vậy… anh…anh không thích đâu- Trương Hàn không thể tin nổi vào mắt mình, lắp bắp
- Em không giỡn. Em sẽ không lấy anh nữa. Không bao giờ.
Trương Hàn vội vã chạy lại, tưởng chừng như phát điên. Hắn nắm lấy hai vai của cô
- Em nói gì? Nói lại cho anh nghe?
- Anh không rõ à? Em nói rồi anh chưa nghe hả? – Cô hét lên- Em sẽ không lấy anh! Chúng ta sẽ chia tay nhau!
- Lí do? Hãy cho anh biết lí do- Hắn run run nói
- Anh có biết anh mới gặp ai không? Là Đường Mẫn! Anh nhớ ra cô ta là ai rồi chứ?
Đường Mẫn ư?
Hai tay Trương Hàn buông thõng xuống.
Điều hắn lo sợ… cuối cùng cũng…. Đã đến…
- Anh đã lừa dối em, 5 năm trời. Anh không thấy cắn rứt lương tâm hả? anh không thấy tội nghiệp em chắc? Rõ ràng như anh nói, em thật sự là một con ngốc mà!
- Tiểu Khiết, anh …anh…
- Đủ rồi. Màn kịch “ cướp bạn gái” của anh đã kết thúc.- Cô lạnh lùng nói- những thứ mà tôi tưởng là thật hoá ra cũng chỉ nằm trong bộ phim hay ho của anh. Buổi chiểu tuyết đó thực ra anh đi thêm dầu vào lửa. Anh thật quá đáng!
Cô uất ức đến nghẹn họng, tất cứ những thứ xung quanh như vỡ tan ra thành trăm mảnh.
- Anh không muốn lừa dối em, nhiểu lúc anh cũng muốn nói…
- Nhưng anh đã không!- Cô mỉa mai
- Anh tin mình sẽ đem lại hạnh phúc cho em, đủ để em quên đi quá khứ sau khi chúng mình lấy nhau! Hãy tin anh!
Trương Hàn chộp lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiểu Khiết nhưng cô đã rút ra.
- Cái đám cưới của anh sẽ không có cô dâu, mà có cũng không phải là tôi.
Tuyết đã bắt đầu rơi.
Trắng xoá.