Ông Chiêu Tài nhìn thức ăn trên bàn có chút lúng túng, thật là….ông đã mắc bẫy của 2 đứa tiểu quỉ nhà ông rồi, thật đáng ghét mà!!! Tiểu a đầu, thật là làm ông lúng túng trước mặt bà cô Hạ Hạ đến chết mất!!!
Hạ Hạ ngẩn người nhìn đống đen sì trên bàn, có chút kinh hãi, thức ăn kia là làm cho người hay cho vật cơ chứ!!!??!!! Dù có ngon thế nào, thì cũng khiến người ta chán mà không muốn ăn mà.
“Sao vậy? Không ăn ư??? Thật là….cô Hạ Hạ, 17 năm rồi đây là lần đầu tiên em chịu vào bếp đấy, nể mặt em cô nếm thử xem!!!”
“A…cô….cô….”
“Đúng đó cô ạ, thức ăn chị Hy Hy làm rất ngon, Bộ Bộ đã thử rồi!!!”
Bà cô Hạ Hạ bị chị em nhà họ Chiêu ép đến đường cùng mà, bèn miễn cưỡng ăn 1, 2 miếng.
Kết quả….
“Ba à?? Có cần con mang màn vào trong cho cô Hạ Hạ không? Trong nhà vệ sinh nhiều muỗi lắm!!!”
Bộ Bộ cười khanh khách, đứng gần phòng vệ sinh, cố gắng nói to cho bà cô kia nghe thấy, Linh Hy cười ranh mà, cô cũng nói theo Bộ Bộ:
“Cô Hạ, nếu cô cần, em có thể cho cô uống thuốc xổ, đảm bảo dễ chịu liền!!!”
Nhưng đáp lại vẫn là tiếng im lặng, lần này, cô và Bộ Bộ lại thành công trong việc đánh bại “ý nữ” của ba =))~
Sau chuyện đánh “giặc”, Linh Hy đã vui vẻ đi học trở lại.
“Chị già, nghĩ gì mà thần người ra vậy???”
Bộ Bộ đi bên cạnh lo lắng hỏi Linh Hy, cô đang ngẩn người ra nhìn 2 người đi đằng trước, đó là….là Triệu Vũ và 1 người con gái nào đó, mặc đồng phục trường cô, trông 2 người họ có vẻ khá thân thiết!!!
“A, không có gì!!!” Bị Bộ Bộ phát hiện, Linh Hy bèn lảng đi, cúi đầu đi chậm lại, cô sợ rằng tốc độ đi bây giờ sẽ đuổi kịp 2 người kia mất!!!
“Không có gì thì đi nhanh lên, sắp trễ học rồi!!!”
“Trễ thế nào được, còn 20 phút nữa cơ mà!!!” Linh Hy cáu kỉnh gắt lên với Bộ Bộ, em trai cô thật là phiền phức mà, phiền phức chết đi được ý!!!
Câu nói của Linh Hy có vẻ quá đà “volume”, 2 người đi đằng trước đã quay lại, và không ngoài dự đoán, Triệu Vũ nét mặt ngạc nhiên nhìn cô. Lúc này vì bị Bộ Bộ bắt đi nhanh, cô đã đi gần đến chỗ Triệu Vũ, thấy Triệu Vũ ngạc nhiên như người đang lăng nhăng bị vợ bắt được, máu nóng của cô bắt đầu nổi lên:
“NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN!!!”
Linh Hy tức giận gắt lên rồi vùng vằng đi qua 2 người đó, nhưng bàn tay Triệu Vũ vẫn nhanh hơn tốc độ của cô, túm chặt lấy cổ tay cô:
“Có chuyện gì???” Linh Hy nhướn mày khó hiểu nhìn Triệu Vũ, mặc dù trong lòng không hiểu sao tim lại đập loạn nhịp.
“Cô không bị sao đấy chứ!!!!”
Triệu Vũ hỏi, trong lời nói thể hiện rõ sự lo lắng, nhưng đáp lại hắn nhỉ là cái nhìn khó hiểu của Linh Hy, và kèm theo đó là ánh mắt “ Bỏ tôi ra!!!” Của cô.
“Anh nói linh tinh gì thế?”
“Ý tôi là, chú tôi…không tìm cô chứ!!!”
“BỎ RA!!!”
Vừa nhắc đến 2 từ “chú tôi”, Linh Hy bỗng nổi điên lên, cô ngay lập tức rút tay về, lạnh lùng nhìn Triệu Vũ rồi liếc qua cô gái bên cạnh hắn, quá tầm thường, có xinh nhưng tính cách trông thể kia có vẻ quá tầm thường, Linh Hy bỏ đi lạnh lùng không nói gì. Trong lòng cô không hiểu sao lại khó chịu đến vậy nữa!!
Bộ Bộ bị Linh Hy kéo đi thì có chút khó hiểu, nhưng thấy bà chị già của mình cáu giận như vậy, Bộ Bộ cũng không lên tiếng hỏi. Vừa đến cổng trường, Linh Hy đã bỏ mặc Bộ Bộ, đi về lớp học, thật là…vừa đi học đã bực mình rồi.
“Linh Hy, cậu bị làm sao vậy??”
Vừa thấy Linh Hy vào lớp, Quất Khang vui mừng xông đến hỏi thăm Linh Hy.
“Lại nữa, chỉ là ốm thôi, không sao!!! Sao sáng nay lắm người hỏi mình làm sao thế nhỉ!!!” Linh Hy miễn cưỡng trả lời rồi ngồi xuống, cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Linh Hy vừa vào lớp được 10 phút thì Triệu Vũ bước vào, theo sau vẫn là cô gái đó, cô ta đi cùng Triệu Vũ, nhưng lại cứ nhìn chằm chằm vào Linh Hy:
“Nhìn cái gì??” Linh Hy tức giận gằn giọng với cô ta, ánh mắt cô ta nhìn Hy Hy có chút không thiện cảm a.
“Cô đang ngồi chỗ của tôi!!!” Cô nàng đó có vẻ không hiền lành chút nào, hắng giọng có chút giễu cợt nói với Linh Hy.
“Chỗ này tôi ngồi, cô biến đi đâu thì biến, đừng làm tôi điên lên!!!” Linh Hy vốn trong người đã khó chịu, giờ lại đến lượt cô nàng này chọc ghẹo, mà suy ra tất cả là tại cô ta, giờ còn dám gây sự với cô.
“Tôi muốn ngồi cạnh Triệu vũ!!!” Cô nàng đó vẫn ngoan cố, nói.
“Thế thì cô bảo hắn ta cút mau ra chỗ khác!!!”
LinhHy lần này bị chọc tức thật sự, cô đập bàn giận dữ đứng dậy, khuôn mặt thanh tú diễm lệ của cô cũng đã chuyển sắc, đỏ rực, ánh mắt lạnh lùng kia như muốn giết chết người con gái đứng trước mặt. Dĩ nhiên trước sự giận dữ của Linh Hy, ai trong lớp cũng thấy làm lo sợ, ngay cả cô ta cũng có chút e dè.
“Hoa Giang, đừng làm ồn nữa, cô mau tìm chỗ khác ngồi đi!!!” Triệu Vũ vốn không thích Hoang Giang gây khó dễ cho Linh Hy, giờ lại chọc tức cả cô khiến hắn bội phần khó xử.
“Triệu Vũ, anh mau bảo cô ta cút đi!!! Nếu không em sẽ bảo hiệu trưởng đuổi học cô ta!!!”
Hoa Giang thấy ngay cả Triệu Vũ cũng bênh Linh Hy, không bằng lòng õng ẹo nói, vừa nghe đến 2 từ “đuổi học”, Linh Hy cười ầm lên, “đuổi học” ai cơ chứ??? Cô sao??? Đuổi học cô hay cô đuổi việc hiệu trưởng???
“Đuổi cái thằng cha cô!!!” ( aizzz, ta không muốn viết câu này chút nào, nhưng thế ms nổi rõ được sự giận dữ đến nỗi văng tục của Hy tỷ nhà ta, ghen mà :”>~ Cả nhà thông cảm!!!)
“Cô….ranh…ranh con….Cô…cô được lắm!!! Ba tôi làm phó Bộ trưởng, chẳng lẽ ranh con như cô không đuổi việc được ư???” Hoa Giang giận dữ rút điện thoại ra, bấm bấm gì đó, Linh Hy vẫn đứng im xem màn kịch cô ta chuẩn bị đóng.
“Ba….con nhỏ…con nhỏ tên là Lnih Hy học cùng lớp con, nó dám chọc tức con, ba mau bảo hiệu trưởng đuổi học nó đi!!!”
Hoa Giang ngay lập tức cúp máy, đắc ý nhìn Linh Hy, Triệu Vũ trước cơn giận dữ của Linh Hy, càng lúng túng không thể nào giải thích gia thế của Linh Hy cho Hoa Giang nghe.
Linh Hy trước thái độ tự đắc của Hoa Giang, lại càng chọc giận cô, trước giờ cô chỉ dựa vào ba để giải quyết mấy trò quậy của cô gây ra, chứ chưa bao giờ làm to chuyện thế này, nhưng dĩ nhiên, cô ta đã muốn Linh Hy cũng chiều.
Linh Hy vẫn lạnh lùng rút điện thoại ra, gọi điện trước mặt bao nhiêu người, ánh mắt cô trở nên sắc hơn bất kì con dao nào, đâm thẳng vào người Hoa Giang làm cô ta có chút run rẩy thêm.
“Thư kí Khải, là tôi Chiêu Linh Hy, ngay lập tức bảo ba tôi đưa ra tài liệu tham ô của phó Bộ trưởng Hoa Viễn, làm cho ông ta mất việc càng nhanh càng tốt!!!”
Và cuối cùng, người tự đắc, lại là Linh Hy.
“Hừ, cô nghĩ cô là ai mà dám đuổi việc ba tôi cơ chứ!!!”
“HOA GIANG!!! Ba cô ấy chính là CHIÊU TÀI!!!”
Triệu Vũ lúc này không thể nào để mọi chuyện quá đà, bèn lập tức hét lên giải thích, nhưng đã quá muộn, điện thoại gọi thì cũng đã gọi rồi!!!
“Cái…cái gì???” Hoa Giang bất ngpf, miệng lắp bắp, đôi chân run rẩy kia dường như sắp đứng không vững rồi.
“Trước giờ chưa bao giờ tôi dựa vào ba làm những chuyện như này, nhưng lỗi là do cô khiêu khích tôi trước!! Cô đã chọc giận bổn tiểu thư đây, làm tôi chẳng có hứng nữa!!! Quất Khang, nếu thầy cô hỏi, bảo mình vẫn nghỉ ốm nhé!!!”
Linh Hy tức giận bỏ ra ngoài, ngay lập tức Triệu Vũ đuổi theo.
“Linh Hy, cô làm vậy thật quá đáng!!!”
“QUÁ ĐÁNG CÁI ĐẦU ANH!!!! Sao?? Thương cô ta à??? Yên tâm, tôi chỉ dọa cô ta thôi, chứ thật ra chưa gọi điện cho ai cả, giờ thì anh biến ngay cho tôi!!!”
“Hy Hy, chuyện năm đó, chẳng phải cô cũng nên bỏ qua cho chú tôi!!!”
“Trừ khi ông ta chết!!!”
Linh Hy lạnh lùng bước đi, nếu không nhắc đến Triệu Dân, có thể Linh Hy sẽ bình thường, nói chuyện tử tế với Triệu Vũ, nhưng thật sự nhắc đến hắn nhiều như vậy, cô càng không thích.
“Hoa Giang là em họ tôi!!!”
Triệu Vũ hét lên giải thích, Linh Hy đang bước đi bỗng khựng lại, hắn giải thích với cô làm gì cơ chứ!! Cô “không” quan tâm.
“Chẳng liên quan!!”
“Vì là em họ tôi, nên đừng chấp nhặt với nó, nó chỉ là học sinh trao đổi thôi, 2 tuần nữa sẽ trở về!!!”
“Tôi không làm khó cô ta, chỉ cần cô ta đừng động vào tôi!!”
“Bây giờ cô định đi đâu???”
“BIỂN!!!”
Linh Hy nhẹ nhàng trả lời, cơn giận của cô đã dịu xuống, cô bước đi nhẹ nhàng.
“Anh đi theo tôi làm gì???”
“Tôi cũng muốn trốn học!!!”
“Vậy đường anh anh đi, đường tôi tôi đi!!!”
“Cô định đi đường nào ra khỏi trường!!!”
“Bật tường!!!”
“Chỗ đó đã xây cao thêm rồi, mọc cánh cũng không bật qua nổi!!!”
“CÁI GÌ??”
“Cách ra khỏi trường duy nhất là đi bằng cổng chính!!!”
“Anh điên à, đã trốn học còn đòi đi cổng chính!!!”
“Tôi đi được thì cô mất gì??”
“Không thể!! ÔNg bảo vệ đó nổi tiếng không sợ chức quyền gì, làm việc rất chặt, anh không thể ra nổi!!!”
“Nếu được thì sao??”
“Được thì anh đi mà đi!!!”
“Vậy tôi đi!!!”
“A….Triệu Vũ, anh định đi 1 mình ư??”
“Không 1 mình thì mấy mình? Chẳng phải cô vừa nói là đường cô cô đi, đường tôi tôi đi mà!!”
“Nhưng lúc đấy anh đâu có nói là tường đã được xây cơ chứ!!!” Linh Hy bực bội gân cổ lên cãi, cô thật sự muốn ra biển ngay bây giờ chết đi được.
“Vậy cô đồng ý làm theo điều kiện của tôi, tôi sẽ cho cô đi cùng!!!”
“KHÔNG!!! Anh tưởng tôi điên à? Lại bắt tôi làm ô sin cho anh hả? Hay giả làm người yêu??? Không, tuyệt đối mấy chuyện đó không bao giờ tôi làm!!!”
Triệu Vũ nhìn dáng vẻ cùng câu nói của Linh Hy, bật cười lên thoải mái, hắn xoa đầu cô, nhẹ giọng nói:
“Tôi chưa dại mà thuê 1 ô sin đanh đá như cô, lại càng không ngu để tìm 1 người yêu như cô!! Chỉ là điều kiện đơn giản thôi! Cô không thực hiện được thì mau về lớp đi, tôi ra 1 mình!!!”
“Anh bỏ tay ra!!!” Linh Hy bị hành động vô cùng dễ yêu của hắn làm đỏ mặt, vội vàng gạt tay hắn ra, không hiểu sao lúc đó cô lại ngoan ngoãn gật đầu cơ chứ!!!!
“Vậy mau trèo lên lưng tôi!!”
“Để làm gì???”
“Mau lên.!!!!”
Triệu Vũ vờ vội vã, ra vẻ khẩn trương giục Linh Hy, thấy dáng vẻ của Triệu vũ như vậy, cô bèn ngoan ngoãn trèo lên.
“Giờ mau nhắm mặt lại, bao giờ tôi bảo thì mở ra!!!”
Linh Hy có chút thắc mắc về hành động của hắn, nhưng vẫn nhắm mắt, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi ấm trên lưng hắn làm cô rất dễ chịu.
“Bác Lí, mau…mau mở cửa….bạn cháu….bạn cháu bị tụt huyết áp….mau….phải đưa cô ấy đi bệnh viện!!!”
Triệu Vũ đóng kịch rất hay, làm cho bác Lí bảo vệ tưởng thật, bèn vội vàng mở cổng cho 2 đứa phóng ra ngoài.
“Aizzz, cô thật là nặng như heo vậy!!!”
“Cốc!!!”
Triệu Vũ vừa đặt Linh Hy xuống, chỉ kịp than thở 1 câu, đã bị Linh Hy cốc cho 1 cái đau điếng, hắn đưa ánh mắt oan ức, cộng thắc mắc nhìn cô.
“Tên lợn kia??? Nếu không có tôi đóng kịch cùng anh, chắc gì anh đã được ra ngoài, vậy mà còn bày đặt điều kiện!!”
“Nếu chỉ 1 mình tôi, tôi có cách khác, chỉ sợ cô không dùng được thôi!!!”
“Anh….được!!! Coi như anh đúng, nào, nói đi, điều kiện của anh là gì??”
“Là…..” Triệu Vũ vui vẻ ghé sát vào tai Linh Hy, thì thầm…..