Triệu Vũ lo lắng nhìn khuôn mặt hình sự trên mặt Triệu Dân, lặng lẽ ngồi xuống. Đã 10 năm qua, chú Dân của hắn coi căn phòng bệnh này như chính là nhà của mình, chẳng lẽ hình bóng của cô Hân Hân trong lòng chú của hắn chưa mờ đi chút nào ư???
“Chú, chú gọi cháu gấp như vậy, thực ra là có chuyện gì??”
“Triệu Vũ, cháu có tình cảm với Chiêu Hy phải không??”
Vừa nghe câu hỏi của Triệu Dân, thêm thái độ của ông như vậy, Triệu Vũ bộn phần cảm thấy lo lắng, thật ra chuyện 2 người thích nhau, Triệu Vũ cũng biết rằng chú Triệu Dân sẽ không đồng ý, nhưng thật sự hắn không nghĩ nét mặt của chú mình lại trở nên đáng sợ như thế kia!!
“Cháu….”
Triệu Vũ ấp úng, hắn đang phân vân có nên nói cho chú Dân biết hay không? Nói ra cũng dở, mà không nói ra cũng không được!!! Thật là….bảo hắn phải làm sao cơ chứ!!!
“Thôi được rồi, không cần nói ta cũng biết rồi, chỉ là chú không thể ngờ cháu có thể rời xa Vân Yên 1 cách nhanh chóng như vậy!!!”
“Chú à!!! 3 năm qua, cháu đã tưởng nhầm Vân Yên là con gái của cô Hân Hân, thực sự cháu ở bên cạnh cô ấy, lúc đầu chỉ là vì cô Hân Hân, sau này yêu cô ấy như 1 thói quen thôi!!! Giờ cháu đã hiểu, cảm giác lúc đó không phải là yêu!!!”
“Triệu Vũ, cháu mang họ gì?”
“Họ Triệu!!!”
“Vậy ta là ai??” – Triệu Dân lạnh lùng lên tiếng hỏi Triệu Vũ.
Vừa nghe xong câu hỏi của chú mình, Triệu Vũ ngạc nhiên, tròn mắt nhìn ông, thật sự câu hỏi này không chỉ đơn thuần là như vậy!!! Nhưng chỉ vì hiềm khích của đời trước mà hắn phải hy sinh tình yêu của mình, hắn thật không đồng ý!!!
“Chú là Chú ruột của Triệu Vũ này, còn Linh Hy là cô gái duy nhất của Triệu Vũ này!!!”
“TA KHÔNG HỎI CHÁU VỀ CHIÊU HY!!!!” Triệu Dân không kìm nổi bình tĩnh, câu nói bùng nổ sự tức giận, ông ta nghiến răng kèn kẹn, nhìn thẳng vào mắt của Triệu Vũ, vừa thấy Triệu Dân nhìn mình, Triệu Vũ vội quay mặt đi, thật sự từ bé đến giờ hắn chưa từng dám đối đầu với ánh mắt tức giận của ông, bố của hắn chưa từng vui vẻ với hắn, chưa từng cười với hắn, chưa từng tức giận với hắn, chỉ có Triệu Dân là quan tâm hắn, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên hắn thấy chú mình tức giận đến vậy.
“Đến ánh mắt của ta cháu còn không dám đối diện, thì sao cháu có thể yêu Chiêu Hy được??”
“Chú….” Triệu Vũ vẫn không thể nói thành lời, hắn không dám đối diện với Triệu Dân, chuyện này liên quan gì đến Linh Hy cơ chứ???
“Linh Hy đã tha thứ cho cháu ư??” Triệu Dân tiếp tục hỏi.
“Vâng!!!” Hắn e dè trả lời.
“Vì nó yêu cháu nên tha thứ cho cháu, nhưng ông Chiêu Tài, ông ta liệu sẽ để cho Linh Hy tiếp tục qua lại với cháu ư???”
“Cháu tin ông ấy sẽ hiểu cho tình cảm của bọn cháu!!!” Triệu Vũ mạnh dạn khẳng định.
Trước thái độ ngang ngạnh của cháu mình, Triệu Dân chán nản lắc đầu, ông ta có thể ép Triệu Vũ từ bỏ Linh Hy, nhưng ông thật không đành lòng trước tình cảm của bọn chúng, nhưng liệu Chiêu Tài, con người độc ác kia, có hiểu hay không? Nếu ông ta là người có thể vì tình cảm mà suy xét sự việc, năm xưa Hân Hân cũng sẽ không phải ra đi trong cô đơn và đau đớn như vậy!!
“Ông ta đã biết quan hệ của cháu và Linh Hy chưa??”
“Vẫn chưa, Bộ Bộ chưa biết chắc ông ấy không biết, chú ạ!!”
“Không, nếu Bộ Bộ không biết, thì khả năng ông ta đã biết rồi, Triệu Vũ, không nghe lời ta, đau khổ sau này, cháu hãy tự gánh chịu!!!”
Triệu Dân lắc đầu, đứng dậy bỏ ra ngoài, Triệu Vũ ngồi im lặng trong lòng, kí ức 7 năm trước 1 lần nữa lại hiện về!
***
7 năm trước:
“Cô….Hân Hân….cô…cô giỏi lắm, giờ cô có thể có thai với loại đàn ông này ư??? Chiêu Tài cáu giận nhìn Hân Hân, ánh mắt tóe lên tia lửa căm hờn, Triệu Dân đứng trước Hân Hân che đỡ cho cô, 1 tay ngăn lại cái tát mà Chiêu Tài vừa định giáng xuống Hân Hân, mạnh dạn nói:
“Ông Chiêu, giờ Hân Hân đang có thai, đừng kích động để ảnh hưởng đến cô ấy!!!”
“Mày….mày….Triệu Dân, mày được lắm!!! Đôi gian phu dâm phụ này….còn già mặt nói được à??? Hân Hân, cô chờ đấy!!! Tôi không kí đơn li dị cho cô đấy!!! Tôi sẽ cho cô ân hận suốt đời!!! Li dị để moi tiền của tôi à??? Hừ, Triệu Dân, tao không dễ để bị mày lừa thế đâu!!!”
“Anh Tài….”
Hân Hân nhoài người ra, với theo bóng dáng Chiêu Tài đã bỏ đi ra ngoài. Triệu Vũ lúc đó còn bé, nhưng câu chuyện đó, in hằn vào tâm trí hắn. Hắn tự nhủ nếu sau này người hắn yêu có tình cảm với người khác, hắn sẽ mạnh mẽ buông tay người đó ra!!!
Hân Hân gục xuống sàn, khóc òa lên trong tuyệt vọng, Triệu Dân ở bên cạnh chỉ biết vỗ về, an ủi, không thể làm cô ngừng khóc được!!! Triệu Dân là người thứ 3, là người phá hoại hạnh phúc gia đình của Hân Hân, phá rồi lại chính y cũng không thể đem lại hạnh phúc cho người đó!!
****
Linh Hy trở về nhà đã thấy ông Chiêu Tài ngồi sẵn ở phòng khách, cô mệt mỏi chào:
“Con đã về, ba!!”
Linh Hy vốn là bực tức Triệu Vũ không nhắn tin trả lời cô, nên đã bực mình từ trên trường, giờ cô không còn tâm trí mà khoe với ba về việc làm bài tốt hay không!!
“Linh Hy, lại đây!!”
“Có chuyện gì vậy ba??”
“Con có qua lại thân thiết với con trai của Triệu gia????”
Vừa nghe xong câu hỏi của ba, Linh Hy tái mặt đi, cô không hề kể về Triệu Vũ, lại không nhắc đến cho Bộ Bộ nghe, vậy tại sao ba cô lại biết cơ chứ??
“Ba…có chút…chút chút chút thân thiết….”
Hiện tại cô không thể nói ra chuyện của cô và Triệu Vũ được, cô sợ ba cô sẽ làm hại Triệu Vũ, kẻ thù của Triệu gia rất nhiều, bỏ tiền ra thuê người hại cũng không phải khó, hơn nữa với thế lực của ba cô, làm điều đó không hề khó!!!
“Ngay lập tức cắt đứt quan hệ đó cho ba!!!”
“Ba à!!! Cậu ấy không hề liên quan gì đến người đàn ông đó và mẹ!!! Bà à, chuyện năm xưa, đừng lôi con vào được không??”
“Ai làm cho con mồ côi mẹ??? Ai làm cho Bộ Bộ không có mẹ??? HẢ HY HY???” Chiêu Tài tức giận ném cái cốc xuống đất, bàn tay đập mạnh xuống thành ghế sô fa ( đấm thế chứ đấm nữa cũng chả đau =))~). Linh Hy thật sự cũng đã suy nghĩ về chuyện này, Chuyện năm xưa cô chỉ trách Triệu Dân 1 phần, nhưng người thật sự gây ra nguyên nhân, lại là….
“BA À!!! THẬT RA TẤT CẢ MỌI VIỆC LÀ TẠI BA ĐÓ!!!”
Linh Hy uất ức đứng dậy hét lên, rồi ngay lập tức chạy lên phòng, năm xưa nếu ba cô buông tay mẹ cô, để mẹ cô được yên bình đến với Triệu Dân, thì mẹ cô đâu đau buồn đến ốm cơ chứ!!! Nếu không phải trì chiết, mắng nhiếc mẹ cô mỗi ngày, mẹ cô đâu phải bệnh thêm bệnh cơ chứ??? Nếu ba cô không cấm mẹ cô gặp cô và Bộ Bộ, thì mẹ cô đâu bệnh nặng đến chết cơ chứ???? 10 năm qua trái tim ba cô vẫn ích kỉ, và không hiểu sao lại cố chấp như vậy??? Lỗi lầm gây ra ẹ cô, đến nay ông vẫn không hối hận, thật sự ông là con người như vậy sao???
Linh Hy gục xuống giường, khóc nức nở, chuyện năm xưa, nếu ba cô có thể vì yêu mẹ cô mà làm tất cả mọi việc thì có lẽ cô đã không phải đau khổ suốt 10 năm qua như vậy, vậy mà ba cô, năm đó lại vì sĩ diện của bản thân, đánh mất thứ đáng quí nhất trên đời, người vợ và tình yêu của chính ông.
Bộ Bộ vừa đi học về, thấy chị và ba cãi nhau to như vậy, im lặng. Năm xưa là chuyện như thế nào, căn bản cậu bé không hiểu rõ, vì chưa ai kể cho cậu. Bộ Bộ im lặng lên tầng, đi qua phòng của Linh Hy, tiếng khóc nức nở làm cậu bé đau lòng, Bộ Bộ ngồi xuống, dựa vào cánh cửa:
“Chị già, khóc nhiều sẽ có nếp nhăn đấy!!!”
“….”
“Khoa học nói rằng, khóc nhiều sẽ tổn thọ đấy!!”
“….”
“Khóc sẽ dễ dẫn đến trầm cảm, tức là tự kỉ đó chị già, mà bây giờ, người ta không thích người tự kỉ đâu, không thích thì sẽ không yêu, không yêu thì sẽ ế đấy!!!”
“…”
“- Khóc nhiều quá hại ắt, sưng mắt, ảnh hưởng đến hô hấp, nghẹt mũi, nhức đầu, mệt mỏi “
“…..”
“Còn nữa, khóc nhiều sẽ làm người bên cạnh cảm thấy bực bội đó!!! Những lúc thế này hãy xem gì đó vui vui, không thì chị già ra ngoài đường, vớ đại lấy ai đấy mà ****, xả stress đi, đừng dấu trong lòng. Bộ Bộ không được gặp mẹ, nhưng Bộ Bộ rất ít khi khóc mà!!! Ầy….hay là bà mụ nặn nhầm chứ, nhẽ ra Bộ Bộ phải được làm anh, để cấm chị già khóc!!! Chị già à, đừng khóc!!”
“….”
“Mẹ ở trên kia sẽ không thích chút nào đâu!! Mẹ luôn hài lòng về Bộ Bộ, chị già cũng phải làm gì để mẹ vui chứ!!!”
Bộ Bộ ngồi thêm 1 lúc, nhắc đến mẹ, nỗi nhớ trong lòng cậu bé lại dâng trào, 7 năm qua, từ khi sinh ra đến khi lớn lên, cậu bé chưa từng được gặp mẹ, cậu không rõ mẹ cậu như thế nào, chỉ có thể nhìn qua ảnh. Nhiều lúc mọi người bảo cậu không giống mẹ cũng chẳng giống ba, điều đó làm tâm hồn trẻ thơ của Bộ Bộ tổn thương rất nhiều.
“Chị Hy này, mẹ trông ngoài đời như thế nào nhỉ??? Ai cũng bảo chị Hy giống mẹ, còn Bộ Bộ chẳng giống ai cả!!! Chị Hy, có phải Bộ Bộ là con nuôi không??”
Linh Hy ngồi trong phòng, lắng nghe từng lời Bộ Bộ nói từ lúc nãy đến giờ, nhưng vừa nghe Bộ Bộ nói rằng “mình là con nuôi”, Linh Hy giật mình, cô vội vàng lau nước mắt, chạy ra mở cửa:
“Nhóc con, vào đây!!!”
Bộ Bộ ngẩng đầu lên, rồi đứng dậy đi vào trong phòng, Linh Hy ngồi lên giường, nhìn Bộ bộ chăm chú.
“Bây giờ Bộ Bộ rút lại câu nói vừa nãy, chị không giống mẹ, giờ chị rất xấu vì khóc nhè, mẹ xinh hơn chị!!!”
“Bộ Bộ, em rất giống ba đấy!!!”
Linh Hy mỉm cười, quả thật, Bộ Bộ rất giống Triệu Dân, nếu 2 người đứng cạnh nhau, người lạ cũng dễ dàng đoán được quan hệ của 2 người. Bộ bộ 7 tuổi nhưng chịu tổn thương rất nhiều, gặp mẹ trong phút chốc, xa mẹ cả đời, còn Hy Hy, sống với bà mười mấy năm, chưa hề nói được 1 câu “con yêu mẹ”, 7 năm bà sống khổ sở, cô bỏ mặc bà, lạnh lùng từng ngày oán trách bà, hận bà, nhưng thật sự, cô yêu mẹ rất nhiều, cô chỉ dám đứng nhìn bà từ xa, mỗi lần nhìn thấy bà mỉm cười, cô rất vui, nhưng niềm vui đó lại bị dập tắt khi thấy bà cười với Triệu Dân. Triệu Dân là người tốt, cô biết, hắn có sức cuốn hút hơn ba cô, dịu dàng hơn.
“Chẳng ai bảo em giống ba cả!!” Bộ Bộ nghe Linh Hy nói xong, xị mặt xuống, môi trề ra phản đối, Linh Hy bật cười, xoa đầu cậu bé:
“Nhóc con, giống lắm, chị đây bảo giống là giống, giờ thì phắn ngay về phòng cho chị đây đi ngủ!!”
Linh Hy cười nham hiểm rồi kéo Bộ Bộ ra khỏi phòng. Bộ Bộ bị bà chị đuổi đi, ngay lập tức quên đi chuyện buồn kia, cậu bé hét lớn:
“Chị già, được lắm, sau này cấm bước chân sang phòng em!!!”
Bộ Bộ phụng phịu nói rồi bước về phòng, Linh Hy ngồi trong bất giác bật cười, 7 năm qua chưa bao giờ cô coi bộ bộ là con trai của người đó, tuyệt đối coi cậu bé là em ruột của mình, cũng không hề đặt niềm uất hận lên Bộ Bộ, với cô, cậu bé còn phải chịu nỗi đau sâu sắc rất lớn, 7 năm qua ông Chiêu Tài, ba cô luôn đối xử lạnh lùng với Bộ Bộ, còn cậu bé đến hơi thở của người mẹ, khuôn mặt của bà còn không nhớ nổi nữa, tâm hồn trẻ thơ bị tổn thương sâu sắc đó, 1 phần là do cô gây ra.
Tiếng chuông điện thoại của Linh Hy vang lên, là Triệu Vũ, cô chỉnh lại giọng nói, cố gắng làm như không phải vừa khóc, nghe điện thoại:
“Alo….”
“Là tôi đây!!!”
“Tôi biết, gọi tôi có chuyện gì vậy??”
“Giọng cô làm sao vậy??? Cô khóc à???”
Triệu Vũ ở đầu dây bên kia ngay lập tức nhận ra điều đó, hắn gặng hỏi Linh Hy, Linh hy nghe hắn hỏi vậy, vội vàng lấp liếm:
“Là vừa ăn đồ cay, nên vậy đó!!!!”
Triệu Vũ không hề tin lời Linh Hy nói, hắn biết cô chẳng bao giờ ăn cay cả, giờ lại lấy lí do này, chắc chắn là vừa cãi nhau với ba, nên mới như vậy.
“Ngày mai có kết quả thi rồi!!!”
“Nhất định tôi sẽ thắng, anh cứ chờ xem!!”
“Cô đang mơ à??? Thắng 1 người chưa bao giờ go out khỏi cái vị trí 1st, cô nghĩ liệu có được không?? Hơn nữa, lại là người xếp thứ cuối của lớp như cô!!!”
“CUỐI CÁI ĐẦU ANH!!! NHẤT ĐỊNH TÔI SẼ THẮNG!!!!”
Linh Hy tức giận cúp máy, cái tên Triệu Vũ kia suốt ngày làm cô cáu, nhưng cô cũng biết hắn làm vậy là để kích cô chăm chú học tập.
Triệu Vũ mỉm cười nghe giọng điệu tức giận của Linh Hy, Vân Yên đang ngồi bên cạnh quay sang tò mò hỏi:
“2 người thi gì vậy??”
“Không có gì!! Yên Yên, có phải chú Dân bảo cậu ra nói chuyện với mình không??”
“Đúng vậy!!! Mình đã nghe chuyện của cậu và Linh Hy rồi!!”
“Vân Yên, cậu không trách mình chứ??? Mình xin lỗi, 3 năm qua, chúng ta, tất cả chỉ là ảo tưởng!!!”
“Mình không hề trách cậu, mà kể cũng lạ, từ khi Linh Hy xuất hiện, cô ấy giành ngay lại được cái vị trí vốn có của mình, làm mình và cậu từ xưng hô anh em giờ thành cậu và mình, cậu không nghĩ rằng cô ấy có thể giành luôn được cái 1st mà bấy lâu nay cậu vẫn tự hào ư??”
“Không đâu!!! Vân Yên, dù gì mình cũng rất xin lỗi cậu, thật sự thì mình cũng không thể kiểm soát cảm giác của mình nữa!!!”
“Chiêu Tài, ông ta đã đoán ra được quan hệ của 2 người chưa??”
“Mình nghĩ là rồi!!” Triệu Vũ thở dài trả lời.
“Triệu Vũ, mình khuyên cậu nên từ bỏ cô ấy, để tránh tổn thương cả hai!!”
“Vân Yên….cậu….”
Vân Yên nói ra lời đó, cô quả thực thấy trong lòng có chút áy náy, đây là điều cô quả thực không muốn nói ra. Cô không muốn thấy Linh Hy vui vẻ bên Triệu Vũ, mỗi lần nhìn thấy thái độ thân mật của 2 người đó, Vân Yên cảm thấy khó chịu. Cô muốn nụ cười của Linh Hy chỉ dành cho cô, Triệu Vũ quả thực lại không dễ làm cho hắn từ bỏ, cô chỉ có thể lợi dụng chuyện cũ để đẩy 2 người này ra khỏi nhau.
Triệu Vũ quay mặt đi, tránh ánh mắt hy vọng của Vân Yên, hắn nghĩ rằng lời của Vân Yên là đúng, nhưng hắn không thể từ bỏ Linh Hy được, từ bỏ cô như là hắn từ bỏ cuộc sống vậy.
Vân Yên ngồi cạnh chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, cô biết hắn đang suy nghĩ, chính cô cũng cảm thấy rằng bản thân thật ích kỉ khi ngăn cản tình cảm của 2 người này, họ chỉ mới quen nhau, nhưng xét về cảm xúc, tình cảm của họ còn vượt qua cả những tình yêu 10 năm, 20 năm, so sánh với tình yêu của Ngưu Lang, Chức nữ, quả thật chỉ có thể hơn hoặc bằng, mà không thể kém!!
Nhưng quá khứ lãng mạn bao nhiêu, hiện tại lại khốc liệt bấy nhiêu. Triệu Vũ suy nghĩ 1 lúc, đắn đo đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Sẽ suy nghĩ!!”
Vân Yên nhìn theo bóng của triệu Vũ đang đi về phía cổng, tâm tư thấm đượm nỗi buồn.
Sáng hôm sau, Linh Hy cố gắng ra dậy thật sớm rồi ra ngoài để tránh ba cô, đến Bộ Bộ cũng không đủ thời gian để gọi dậy nữa, cô là người ngang ngược, tuyệt đối cô sẽ không để tình cảm hận thù của đời trước, làm khổ đời sau. ( Tỉ cứ chờ xem a!!)
Dù là sáng sớm nhưng nắng vẫn rất to, không hại cho da nhưng cũng đủ làm người ta thấy chói mắt. Linh Hy vốn dĩ rất ghét bị tia nắng chiếu thẳng vào mặt, nên cứ cúi gằm mặt xuống đất mà đi tiếp.
Bỗng có 1 bóng râm tròn tròn phủ kín cái bóng của đầu cô trên đất, Linh Hy ngạc nhiên quay lại, Triệu Vũ đang cầm 1 cái ô che trên đầu cô. Thấy ánh mắt ngạc nhiên “đáng yêu” của Linh Hy, Triệu Vũ ngay lập tức dúi cái ô vào tay cô, vội vàng đi lên trước.
“Này, anh đưa ô cho tôi làm gì??”
“Vì trời sắp mưa, đưa trước để cô che!!”
“Đâu có, hôm qua dự báo thời tiết nói rằng hôm nay nắng mà!!”
“Không phải cái thái độ của cô còn super hơn cả dự báo thời tiết hay sao?? Được ngày đi học sớm, tí kiểu gì trời cũng mưa!! Haha!!!”
Triệu Vũ đoán được phản ứng của Linh Hy, vừa nói xong đã co chân chạy biến đi mất, để lại cô đằng sau đang tức giận gào lên:
“Triệu Vũ, anh là kẻ thù đáng ghét nhất đời tôi!!!! AAAAAAA”
Triệu Vũ nhanh chân chạy vào trường trước, vốn là hôm nay hắn định đi học sớm để xem kết quả thi, tuy rằng là học sinh top 1, chưa bao giờ Triệu Vũ đặt chân ra bảng tin để xem, vì trong đầu đã có sẵn kết quả, nhưng bây giờ không hiểu sao lại có cảm giác nóng lòng muốn biết kết quả như vậy cơ chứ!!
Bảng tin đang ở trước mặt Triệu Vũ, nhưng….không có 1 tờ giấy báo điểm nào trên đấy!!
Đúng lúc đó Linh Hy cũng vừa đi đến chỗ bảng tin, cô chạy đến, thái độ cũng ngạc nhiên không kém gì triệu vũ:
“Anh xé giấy kết quả xuống rồi à??”
“Còn không có để mà xé!!”
“Tại sao lại như vậy? Chẳng phải hôm qua nói rằng hôm nay sẽ có kết quả hay sao??”
“2 người đến sớm vậy!!”
1 bàn tay đập vào 2 vai của Linh Hy và Triệu Vũ, Hy Hy giật mình quay ra đằng sau, là Quất Khang, cậu ta làm cô thót hết cả tim, cứ tưởng là bóng ma nào đấy, dù gì Linh Hy thứ sợ trên cả sợ là ma và quỉ. Triệu Vũ khoác vai Quất Khang, vẻ mặt thắc mắc, nhanh chóng hỏi:
“Quất Khang, tại sao không có bảng thông báo!!”
“Thông báo gì?” Quất Khang quay lại hỏi tRiệu Vũ, chợt nhận ra vấn đề, cậu ta cười xòa : “kì thi lần này trường mình không xếp hạng, các cậu không biết à? À có xếp hạng nhưng chỉ trong cán bộ giáo viên biết thôi, học sinh không đủ tiêu chuẩn của lớp ta, sẽ tự động bị chuyển sang lớp khác!!”
Linh Hy đang lo lắng vì hôm nay nếu mà cô không đủ trên 60 điểm trở đi, lại còn kém tên Triệu Vũ kia, chắc cô sẽ không sống nổi mất, Triệu Vũ là tên đại gian, hắn mà có 1 chuyện được phép yêu cầu cô làm, chắc cô sẽ chết mất!!
“Woa!!! Thật là đại tốt trong năm, chưa bao giờ tôi nghe được 1 câu nói tuyệt như vậy từ cậu đó Quất Khang. Triệu Vũ, lần này thật đáng tiếc, nhẽ ra tôi được yêu cầu cậu thực hiện yêu cầu của tôi, ầy, nhưng trời thương cậu, tôi cũng không biết phải làm sao, đành rộng lòng tha cho cậu vậy!!”
“Chiêu tiểu thư, chẳng phải cô là người vừa nhảy cẫng lên khi biết không có kết quả hay sao??”
“Là…là…là tôi vui cho cậu!!”
Linh Hy lắp bắp, mặt đỏ ửng, vội vàng đánh bài chuồn, Triệu Vũ mỉm cười, cô đúng là làm hắn chết không được mà sống cũng không xong mà.
“Đợi tôi!!” Triệu Vũ vỗ vai Quất Khang rồi đuổi theo Linh Hy vào trong lớp, để lại Quất Khang 1 mình đứng trước bảng tin.
Trong 1 quán café tĩnh lặng, tiếng chuông gió leng keng không giai điệu, nhưng lại phát ra thứ tiếng gì đó làm lòng ta trĩu lại cùng những giọt café đang chảy xuống, 1 người đoàn ông lịch lãm bước vào, tuy rằng đã quá 50 nhưng vẫn mang đậm vẻ phong lưu khoáng đãng.
“Cạch!!”
Ông ta nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra, ngồi đối diện trước mặt 1 cô gái mang nét đẹp phương Tây, da trắng, sống mũi cao, mái tóc nhuộm nâu thả dài ngang vai. Cô gái đó thấy động, vội ngẩng đầu lên. Thấy người đàn ông đó, cô gái vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép:
“Cháu là Vân Yên, chào bác!!”
Người đàn ông ngồi trước mặt gật đầu, phục vụ quán café đi ra, đặt menu lên bàn, nhưng người đàn ông đó đã lạnh lùng cất giọng:
“Cho 1 trà sữa và 1 nâu đá!!”
Vân Yên mím môi, không nói gì ngồi xuống, người đàn ông đó vẫn im lặng, đến khi phục vụ đưa nước ra, ông mới nói:
“Đồ uống có rồi!!”
“À vâng!! Bác…bác không thắc mắc chuyện cháu muốn gặp bác hay sao?” Vân Yên rụt rè hỏi, vốn là không giống bản tính thường ngày của cô, nhưng ngồi đối diện cô là 1 người lạnh lùng như tảng băng, khiến cô là lửa mà cũng không dám lại gần, Vân Yên tiếp tục nói: “Cháu là bạn của Linh Hy!!”
“Ta biết!!
“Bác Chiêu, thật ra cháu là họ hàng xa của cô Hân Hân!! Thật ra, cháu muốn nói chuyện về Linh Hy và Tr….Tr…Triệu Vũ!!”
Ông Chiêu Tài khẽ nhướn mày, nhấp 1 ngụm nâu đá, lạnh lùng đặt cốc xuống bàn, vắt chân chữ ngũ, chăm chú nhìn Vân Yên, Yên Yên cúi đầu, nói tiếp:
“Cháu biết chuyện giữa Linh Hy và Triệu Vũ vốn đã không có kết quả, không có hi vọng, nhưng nếu cứ để như vậy, Linh Hy và Triệu Vũ, 2 người họ tính cách ngang tàng giống nhau, cháu sợ…sợ rằng sẽ không kiểm soát nổi tình cảm của Linh Hy và Triệu Vũ dành cho nhau nữa ạ!!”
“Mục đích của cháu là gì??”
“Dạ….???” Vân Yên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng bắt gặp ánh mắt dò xét của Chiêu Tài, vội vàng cúi đầu. “ vì…vì…”
“Có phải là vì Triệu Vũ không?”
“Không, tuyệt đối không phải vì Triệu Vũ ạ!!”
Vân Yên vội vàng khẳng định, cô thu hết can đảm, nói: “Là…vì…cháu…thật ra…cháu…là vì cháu thích Linh Hy!!!”
Vân Yên thu hết can đảm nói, Chiêu Tài vừa nghe xong bật cười lớn, ông ta không thể tưởng tượng nổi lại gặp chuyện tình yêu cùng giới vào hoàn cảnh của mình, thật là lố bịch.
“Đây là Bắc Kinh, Trung Quốc, không phải Los hay Texas ở USA để cháu suy nghĩ có thể phát triển tình yêu như vậy!! Không bao giờ có chuyện ta đồng ý!!”