Cướp Đi!! Cho Cướp Đấy!

Triệu Vũ và Linh hy mở căng mắt nhìn nhau, Linh Hy tim đập mạnh, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với con trai như vậy, đầu óc Linh Hy còn đnag mơ hồ, thì Triệu Vũ đã lập tức tỉnh táo, khuôn mặt của hắn đỏ bừng lên, đây cũng là lần đầu tiên hắn và 1 người con gái khác tiếp xúc gần như vậy, ngay cả Yên Yên cũng chưa từng như vậy. Triệu Vũ ngay lập tức đẩy tay đứng dậy, hắn kiêu ngạo phủi phủi quần áo. Lúc này Hy Hy cũng đã tỉnh táo, mặt cô đỏ bừng lên, cúi đầu xuống đứng dậy rồi ngay lập tức chạy đi, để lại Triệu Vũ vẫn đang bàng hoàng vì lần tiếp xúc đầu tiên làm hắn đau tim như vậy. Đã biết tiếp xúc gần đau tim vậy, hắn sẽ cố không chạm vào Yên Yên, hắn sợ làm cô đau tim giống hắn ( Vũ ca ngây thơ =))~)
Hôm nay lại có tiết học của bà cô ế già, vừa bước vào lớp, bà cô đã chú ý tức giận hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về phía Linh Hy, cũng phải, ai bảo cô dám bảo bà ta là tự nhận mình ngu dốt cơ chứ!!!
“Hy Hy, hôm qua Triệu Vũ kéo cậu đi đâu vậy?” Quất Khang ngồi bên trên tò mò quay xuống thì thầm hỏi, Linh Hy cúi gằm mặt không trả lời ( tác dụng phụ của tiếp xúc gần ~)
Nhưng có chuyện lạ là, Triệu Vũ chỉ đi sau cô có mấy mét, mà tại sao bây giờ hắn chưa đến cơ chứ!!!
Trong đầu Linh Hy vừa lóe lên suy nghĩ về hắn, thì ngay lập tức cánh cửa lớp mở tung ra, Triệu Vũ ung dung bước vào, có lẽ hắn đã gạt được cái cơn đau tim khi không có sự xuất hiện của Linh Hy. Bà cô già Hạ Hạ tuy có nể sợ thế lực ngầm của gia đình họ Triệu, nhưng vì giữ thể diện trước cái lớp học ưu tú, với tư cách giáo viên ưu tú, bà cô Hạ Hạ nghiêm giọng nói:
“Triệu Vũ, em lại đi trễ, có biết bây giờ là mấy giờ không???”
Triệu Vũ nhướn mày lên, tròng mắt có hơi giãn ra vì thái độ nghiêm túc của bà cô ế Hạ Hạ, hắn điềm nhiên nhìn vào đồng hồ, rồi tự tin đáp lại:
“Kém mười!!!”
“Mấy giờ kém mười???” Bà cô Hạ Hạ vẫn nghiêm giọng hỏi, nhưng trong hơi thở có chút dồn dập, có lẽ bà ta đang sợ hãi trước thái độ ung dung nhưng không hề hiền lành của Triệu Vũ kia!!.
“Đồng hồ em hỏng mấy kim giờ, cô thông cảm!!!”
Triệu Vũ nhún vai rồi đặt cặp vào bàn, câu trả lời của hắn làm bà cô kia tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cả lớp vang lên tiếng cười nhỏ, không ai dám cười to, nhưng thật sự không cười thì không được, nhưng….
“HAHAHAHAHA, thật là buồn cười chết mất đi!!!”
Linh Hy duyên dáng cười ầm lên, lại càng chọc tức bà cô kia, thật sự thì 1 học sinh mới khó ưa và 1 học sinh cũ khó chịu làm bà ta giảm thọ nhiều quá, không mau lấy chồng thì bà ta sẽ ế suốt đời mất.
“Linh Hy, em cừi như thể không có tôi trong lớp vậy, em có biết đó được coi như là 1 trong những hành động xúc phạm giáo viên hay không?”

“Ơ, thưa cô…sao lại vậy ạ?????”
“Có biết Hạ Hạ tôi đã đi dậy được 10 năm rồi không? Hừ, từ trước đến giờ chưa ai dám xem thường môn Toán của tôi cũng như tôi!!”
“Em đâu có bảo xem thường cô!!!”
Linh Hy tức giận vì cái kiểu vô lí của bà già ế chồng khó ưa kia, cô lập tức cãi lại, hành động của cô làm cả lớp sợ đến mức im lặng khác thường!!!
“Hãy nói cho tôi suy nghĩ của em về môn Toán học!!”

“Em thấy đó là vô bổ ạ!!” Linh Hy không ngần ngại gì mà trả lời thẳng luôn, câu nói của cô càng làm kích động bà cô đó.
“HAHAHAHA, QUẢ THẬT LÀ VÔ BỔ!!!”
Bà cô Hạ Hạ đang chuẩn bị xả đạn vào Linh Hy, ngay lập tức Triệu Vũ ở đằng sau cười phá lên, quả thật, hắn không nhịn được cười.
“Triệu Vũ, em dám trêu tức tôi sao???”
“Thưa cô, em không trêu tức cô, em chỉ đang buồn cười về câu trả lời của óc lợn thôi, trông vậy mà thông minh hơn cả lợn!!!”
“ANH NÓI AI LÀ ÓC LỢN HẢ TÊN MIỆNG ĂN CÁM KIA!!!!”
Vừa nghe đến Triệu Vũ đả kích mình, Linh Hy giận dữ đập bàn quay xuống, trừng mắt lên nhìn hắn, hắn ta nhởn nhơ hếch mặt lên với cô, tay ra ám hiệu số 3, ý nói 3 mảnh điện thoại vỡ. Ngay lập tức Linh Hy nhận ra mục đích của hắn, cô lè lưỡi trêu tức hắn rồi quay lên, hắn cần thứ đó như vậy, thì cô càng không trả.
“ Cả 2 con heo biết nói kia có IM CHO TÔI KHÔNG???” Thật sự thì không thể nào nhịn nổi thái độ của 2 học sinh này, bà cô Hạ Hạ lập tức hét ầm lên chấm dứt, dù hôm nay bị đuổi học bà ta cũng phải xử lí Triệu Vũ và Linh Hy.
“Triệu Vũ, em còn dám đùa với tôi sao? Em có biết tuần này vị trí của em chưa rơi khỏi số 1, nhưng bài kiểm tra Toán vừa rồi của em chỉ được có 80 điểm thôi!! Sao? Em còn dám coi thường môn của tôi sao? 80 điểm, em suy nghĩ thế nào!!!”
Bà cô Hạ Hạ khoanh tay hỏi đểu Triệu Vũ, hắn ta nhìn bà cô đằng sát khí, đường đường là 1 học sinh toàn diện xuất sắc nhất Bắc Kinh, vậy mà cái bà cô này lại dám đá đểu hắn, bị 80 điểm quả thật do hắn không còn tâm trạng làm bài, hôm đó cả ngày không liên lạc được với Yên Yên nên mới như vậy!!! Nhận thấy thái độ khó xử và cau có của Triệu Vũ, bà cô Hạ Hạ khoanh tay cười đắc ý, nhưng ngay lập tức:
“80 điểm? Suy nghĩ!!! A, đó là ghét của nào trời cho của nấy cô ơiiiii!!!”
Linh Hy hồn nhiên xen ngang vào câu chuyện, chặt 1 đoạn mạch cảm xúc đắc ý của bà cô ế Hạ Hạ làm bà ta sa sầm cả mặt lại, còn đối đáp với lũ quỉ này chắc bà nhồi máu cơ tim chết mất.
“Em…em…..Linh Hy, thái độ coi thường môn Toán của tôi như vậy….tôi sẽ cho em trượt đại học, để cho em xấu hổ với mọi người!!!”
“Cô Hạ Hạ này, cô có biết vì sao rất nhiều học sinh thi trượt đại học không?” Triệu Vũ trầm ngâm lên tiếng, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội báo đáp bà cô này…
“1 năm có 365 ngày, trừ đi 52 ngày thứ 7 nghỉ ngơi, chúng ta còn 313 ngày để học. Nhưng trong 313 ngày còn lại, thì có 50 ngày là thời gian nghỉ hè, mà mùa hè thì rất nóng, ai còn tâm trạng mà học cơ chứ!!! Ra biển tắm cho thoải mái đúng không??? Vậy chỉ còn 263 ngày cho việc học thôi!!!! Còn nữa, 1 ngày ngủ ít nhất là 8 tiếng, 1 năm tính ra chúng ta ngủ mất 30 ngày, còn 141 ngày, khoan đã, còn tính cả 1 tiếng đồng hồ thể thao hoặc làm việc linh tinh mỗi ngày, tổng ra là mất 15 ngày trong 1 năm, 2 giờ ăn uống chiếm 30 ngày, rồi còn cả 1 tiếng giao tiếp mỗi ngày, thời gian cho thi cử nữa, còn 46 ngày để học thôi. À đâu, còn cả 3 ngày ủ ê buồn bã trong năm nữa, ngày sinh nhật của mình, ngày nghỉ lễ Tết, vậy là trừ tất cả, chỉ còn 1 ngày để học thôi cô ơiiii!!! Liệu trong 1 ngày cô có đủ sức thi vào đại học không?”
Nghe cách giải thích của Triệu Vũ, Linh Hy và mọi người trong lớp không thể nhịn nổi nữa cười ầm lên, bà cô ế kia xấu hổ quá tức giận bỏ ra ngoài.

Sau khi bà cô Hạ Hạ rời đi, lớp 11K bắt đầu lao xao lên, học sinh dù ghét nhưng cũng không thể phủ nhận được chuyện bà cô ế Hạ Hạ là 1 nhân tài, giảng dạy rất dễ hiểu, chỉ là chưa lập gia đình nên chưa hiểu học sinh mà thôi.
“Hy Hy, Triệu Vũ, 2 người thật là….đã chọc tức bà cô đó rồi, tiết 1 trống tiết, tí nữa kí tiết kiểu gì bây giờ??” ( kiểu như giống bọn mình, hết tiết giáo viên kí vào sổ đầu bài ý!!)
“Quất Khang, cậu làm sao vậy? Tôi đã giúp mọi người không phải học còn gì??” Linh Hy cong môi lên đả kích lại Quất Khang, thấy bộ dạng đáng yêu bất bình của Linh Hy, Quất Khang xiêu lòng, cậu ta không nói gì nữa, Linh Hy quay xuống cái tên lợn Triệu Vũ kia, giơ 1 mảnh điện thoại lên khiêu khích.

“Triệu Vũ, nhìn xem cái này là cái gì đây??”
“CÔ MAU ĐƯA CHO TÔI!!!” Triệu Vũ vội giật lại cái mảnh đó, nhưng rất tiếc là lần này cũng không tốt đẹp gì hơn, Linh Hy vẫn nhanh tay nhanh mắt hơn hắn.
“Cô…cô định làm gì??”
“Tôi sẽ trả cậu 3 mảnh điện thoại, và sẽ không sạc cho cô người yêu cậu 1 trận, chỉ là tôi có 1 điều kiện!!”
Linh Hy láu cá nháy mắt với hắn, Triệu Vũ mặt đỏ gay gắt nhưng cũng 1 lần nữa bị điệu bộ đáng yêu của cô làm xiêu lòng, hắn nhìn thẳng tự tin vào mắt Linh Hy như ý nói: “cô nói thử xem đó là chuyện gì?”
“Từ giờ đến lúc người yêu cậu đi du học về nước, có 3 chuyện anh phải làm cho tôi, tôi sẽ không nói gì với người yêu cậu!!”
“Cô điên à? Tôi việc gì phải sợ cô nói gì với người yêu tôi!!”
“Oh, vậy hóa ra là cậu chẳng hiểu gì về tâm lí con gái hết, tôi giỏi ăn nói thế này, chẳng lẽ lại không nói nổi người yêu cậu….”
“Cô…cô…cô được lắm. Cô cứ thử xem, tôi không để yên cho nhà cô đâu!!!”
“Tôi đố anh đấy!!! Thách cả Triệu bang của Triệu gia nhà anh luôn!!!”
Linh Hy cáu giận vì cái thái độ ương ngạnh không chịu khuất phục của cái tên lợn kia, cáu gắt gằn lấy 1 câu rồi xoay người lên, đúng lúc đấy cánh cửa lớp học mở ra, dù gì cũng chưa hết tiết nên chắc bà cô Hạ Hạ quay lại, nhưng đằng sau….đằng sau là...?????? Hy Hy nhìn người giá trung niên đi sau Hạ Hạ, khuôn mặt này quen quen, a….Linh Hy reo lên suy nghĩ trong đầu, đó chính là ông hiệu trưởng lạnh lùng hôm nọ.
“Chào cả lớp, tôi là Tống Vĩ Hồng, hiệu trưởng, đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp xuống 1 lớp để dự giờ giảng dạy của cô giáo Hạ Hạ!!!”
“HẢ????” Cả lớp đồng thanh ngạc nhiên, trước giờ tiến sĩ Tống đều rất bận, các giờ giảng được các trường đại học mời giảng dạy kín mít, vậy mà hôm nay lại rảnh rang đến dự giờ của bà cô Hạ Hạ ư??? Bà cô này ghê gớm thật, không phải là ế, có người perfect như hiệu trưởng thế này, chắc là chưa muốn cưới.

Linh Hy chăm chú quan sát ánh mắt của Hiệu trưởng nhìn bà cô Hạ Hạ, triệu phần trăm đoán là bọn họ có tình ý với nhau, 2 người đó thì thầm gì đó rồi Hiệu trưởng Tống hướng ánh mắt e ngại về phía Hy Hy, chẳng e ngại thì sao, ông ta thừa biết ba cô là ai mà.
“Các em có ước mơ không??”
“Thưa thầy, có!!!” Ngoại trừ Hy Hy và Triệu Vũ, cả lớp đều đồng thanh trả lời.
“Bạn nam trên bạn nữ kia, nói cho ta nghe ước mơ của em!!!”
Ý thầy Tống chỉ Quất Khang, cậu ta đứng dậy, gãi gãi đầu:

“Thưa thầy, em sẽ làm cảnh sát,dự định sẽ thi vào học viện cảnh sát Bắc Kinh!!! Em muốn giúp mọi người trừ gian ạ!!”
Câu trả lời của Quất Khang làm mọi người ngạc nhiên, học sinh ở lớp 11K này, đa số đều là học để sau này ra trường đầu tư vào doanh nghiệp, đi làm kinh tế, giờ lại có người muốn làm việc cho nhà nước.
1 số học sinh trong lớp hướng ánh mắt về phía Quất Khang ngưỡng mộ, dĩ nhiên là ngưỡng mộ, vì cảnh sát lương thì ít mà cậu ta vẫn đâm đầu vào!!
“Quất Khang, mình khuyên cậu không nên làm cảnh sát ở khu vực nào có ngân hàng!!”
Bất ngờ Linh Hy lên tiếng làm Quất Khang ngạc nhiên, Linh Hy cũng thật lớn gian, hiệu trưởng đứng ở đây mà còn dám nói giọng trêu chọc.
“Tại sao??” Quất Khang quay xuống, thắc mắc hỏi Linh Hy.
“Không tại sao cả, còn nếu cậu muốn làm cảnh sát ở khu vực có ngân hàng, thì cậu nên cẩn thận Triệu Vũ!!!”
Vẫn tức giận về thái độ ương ngạnh không kém gì mình của Triệu Vũ, Linh Hy quyết định trêu chọc hắn ta.
Vừa nghe thấy quỉ nữ ngồi trên mình nhắc đến tên, Triệu Vũ giật mình khó hiểu nhìn cô.
“Tại sao??” Quất Khang vẫn không hiểu ý Linh Hy nói gì. Dĩ nhiên là không hiểu rồi. Linh Hy nhún vai, quay xuống thách thức nhìn Triệu Vũ rồi nói:
“Tại vì sau này Triệu Vũ sẽ làm tên cướp ngân hàng!!!”
….
“HAHAHAHAHAHAHHAHAHA!!!” Tiếng cười ầm của cả lớp vang lên, ngay cả Quất Khang cũng không nhịn cười nổi. Triệu Vũ cáu giận nhìn Linh Hy, cái khuôn mặt nhìn thì có vẻ đáng yêu, nhưng thực chất thì cực kì dễ ghét kia làm hắn nổi giận thật sự. Riêng bà cô ế Hạ Hạ thấy Triệu Vũ và Linh Hy cấu xé nhau, vì hài lòng khoanh tay nhìn.
Hiệu trưởng Tống khá là lúng túng trước sự trêu chọc của Linh Hy, bèn hắng giọng ho khụ khụ ra ý cả lớp dừng lại, đúng là 2 tiểu quỉ, đến hiệu trưởng lạnh lùng như ông ta còn không chịu được, huống gì Hạ Hạ bảo bối của ông. ( hạ hạ em yêu ý =))~)

“Hy Hy, ăn nói khéo vậy, chắc hẳn rất giỏi văn tự hán học??” ( môn ngữ văn của chúng ta ý ạ :”>~)
Hiệu trưởng Tống lên tiếng, tuy giọng lạnh lùng nhưng 1 người sắc xảo như Linh Hy rất dễ nhận ra ông ta có bạc phần lo lắng trong ngữ điệu.
“Vậy thì sao? Thưa thầy!!”
“Nếu các em cứ tiếp tục trêu đùa cô giáo Hạ Hạ, ngay cả tôi cũng không chịu được, các em cần nghiêm chỉnh xem xét lại hành vi của mình, tiếp tục hành vi này, sẽ hại chết cô giáo Hạ Hạ vì buồn bực!!!”
“Cô Hạ Hạ, đừng nên buồn, buồn rồi sẽ không ngủ được, không ngủ được thì sẽ thức khuya, thức khuya thì sẽ mọc mụn, mà mọc mụn thì sẽ xấu….và xấu thì sẽ…………Ế!!!!!!!!!!!!!!!”
Triệu Vũ có chút khó chịu về Linh Hy, nhưng vẫn còn tức giận về chuyện bị 80 điểm môn Toán, nên nói giọng điệu pha chút châm trọc.
Thái độ của 2 học sinh kia làm hiệu trưởng Tống tức giận nhưng lại không làm gì được, 1 người là thiên kim của Bộ trưởng bộ giáo dục, hiệu trưởng nhỏ nhoi như ông ta làm sao dám đắc tội, 1 người lại là quí tử của ông trùm hiệu trưởng, nhát chết như ông ta, càng không dám động chạm, 1 yêu 1 quỉ, tồn tại trong lớp học phá rối Hạ Hạ bảo bối của ông làm ông hết sức bận tâm nhưng không thể làm gì được, cuối cùng Tống hiệu trưởng cũng phải nhượng bộ, tìm ra biện pháp tạm thời cho bảo bối của ông:
“Tôi không đồng ý thái độ học tập của lớp 11K, tôi sẽ đình chỉ môn Toán của cả lớp 1 tháng để cả lớp suy nghĩ về hành động!!!”

Ngay lập tức sau câu nói đó, hiệu trưởng Tống mồ hôi chảy ròng ròng, vội vã kéo bà cô Hạ Hạ đi, vừa hay đúng lúc tiếng trống hết tiết!!!
Cả lớp nhôn nháo cả lên, đình chỉ 1 tháng Toán học, bọn họ thật sự rất vui mừng, vì căn bản bọn họ thấy môn Toán bọn họ đã đủ kiến thức.
Cánh cửa lớp lại được mở ra, 1 nữ sinh khá xinh xắn bước vào, trên tay cầm 1 hộp bánh, tiến về con người đang ngồi đằng sau Linh Hy:
“Anh Vũ, đây là…đây là bánh do tiết nấu ăn bọn em vừa học, em làm mời anh ăn thử…xem…xem có ngon không!!!”
Cô nàng đó lúng túng đưa hộp bánh trước mặt Triệu Vũ, Linh Hy ngán ngẩm cái trò tặng bánh tán tỉnh nhau lắm rồi, trường cô vụ này nhiều vô số, trường nữ sinh nên rất ít được nhìn mặt con trai, thỉnh thoảng đi chơi với người yêu, toàn làm bánh, đúng là lũ rảnh việc.
Không gian ngưỡng mộ của đám nam sinh tràn ngập cả lớp, Linh Hy đưa ánh mắt đang nháy nháy tán tỉnh kia của cô ả, chán nản đứng dậy bỏ ra ngoài, ngay lập tức Triệu Vũ ngồi im từ lúc nãy đến giờ mới cất tiếng:
“Mắt cô bị tật à? Sao cứ nháy nháy thế!!! Bỏ đi, tôi không ăn!!!”
Thấy Linh Hy bước ra ngoài, Triệu Vũ đối phó đáp lại cô nàng kia rồi vội vã đuổi theo:
“Hy Hy, cô đứng lại cho tôi!!!”

Linh Hy đã đi ra khuôn viên đằng sau trường, thấy Triệu Vũ đuổi theo có chút ngạc nhiên, cô quay lại hướng ánh mắt về phía hắn, vừa lúc nãy hắn đuổi theo cô rất vội, những giọt mồ hôi trên mặt hắn chảy dài, bị ánh mắt chiếu vào, bỗng chốc trông hắn long lanh đến lạ thường.
Linh Hy bất giác đưa tay lên dụi dụi mắt, cố gắng mở to con ngươi đen láy, trong suốt kia nhìn nam nhân trước mặt, quả thật hắn nhìn như vị thần ánh sáng Apolo trong thần thoại Hy Lạp vậy.
Triệu Vũ ngẩn người vì cái hành động dụi mắt, tròn xoe con ngươi nhìn hắn. Chết tiệt, cái bệnh tim kia lại tái phát, hắn đấm mạnh vào ngực để nhịp tim hắn đi vào quĩ đạo, nhưng không được, ánh mắt hắn đang dán chặt vào khuôn mặt cô, cái bệnh tim kia càng ngày càng hoành hành!!!
“Cô…mau…mau trả điện thoại cho tôi!!” Triệu Vũ ấp úng nói.
Thấy triệu Vũ mở miệng, Linh Hy giật mình vội quay trở lại thực tại.
“Không trả!!!” Cô kiên quyết nhìn hắn, ngang ngạnh trả lời.
“Này!!! Cô…cô….chẳng lẽ…cô thích tôi????”
“ANH ĐIÊN À??”
“Điên? Sao chứ!!! Cô không việc gì phải ngại cả, 1 người đẹp trai, nam tính và quyết đoán như tôi, dĩ nhiên là tuyp người của bọn cô rồi, hơn nữa, chẳng phải lần đầu tiên cô cướp giật tôi, giữa bao nhiêu người, cô đã hét ầm lên rằng nhất định sẽ gì gì đó tôi mà, còn theo tôi đến tận Đông Yên, vờ làm vỡ điện thoại của tôi để tôi không thể liên lạc với người yêu phải không? Vừa nãy thấy có người tặng quà tôi, chẳng phải cô ghen nên chạy ra đây sao???”
Triệu Vũ ngẩn ngơ “tự sướng!!!” trước ánh mắt ngạc nhiên và thái độ há hốc ra của Linh Hy. Trời ơi!!! Anh ta mắc bệnh hoàng tử thật rồi!!!
“CÁI ĐỒ MIỆNG ĂN CÁM KIA!!! ANH KHÔNG BIẾT NÓI GÌ HỢP LÍ HƠN À??? Lần đầu tiên cướp giật, chẳng qua thấy anh đẹp trai, nhưng sau khi biết tính anh, tôi đã bỏ ý định đó rồi. Tôi chạy theo anh đến Đông Yên hay là anh kéo tôi đi??? Tôi giả vờ làm vỡ điện thoại của anh, ngu gì chứ!!! Làm vỡ điện thoại của anh để đền điện thoại của tôi, tôi ngốc vậy sao? Vừa nãy là do ghét cái ánh mắt điên điên của con mụ tặng quà anh, tôi mới ra ngoài!!! Gì chứ!!! Chạy theo anh, ghen??? Trời ạ, sao tôi dám thích loại côn đồ như anh chứ!!!”
Linh Hy cáu giận biện minh, hùng hổ lên như con nhím dựng gai, Triệu Vũ có vẻ thích thú cái vẻ cáu giận xù lông của cô, nhưng bất chợt nghe thấy câu “sao tôi dám thích loại côn đồ như anh!!!” thì hắn ta sa sầm cả mặt lại, ánh mắt trở nên điên dại đến lạ thường làm Linh Hy đang hung hăng kia giật mình, có chút run sợ!!! Triệu Vũ lạnh lùng quay bước bỏ đi, trước khi đi còn lẩm bẩm 1 câu: “Đồ đàn bà thối tha!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận