Trình Tri Lễ câu môi, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Thế nào, bây giờ anh còn muốn quay lại với tôi không?"
Triệu Triều trầm mặc.
Hắn cúi đầu, thật lâu sau mới nói: "Xin lỗi, tôi đi trước."
Trình Tri Lễ nhếch miệng cười: "Trình Tri Hạ muốn anh quay lại với tôi, anh nếu không làm có khiến hắn ta tức giận không?"
"Tri Hạ sẽ không giận, em ấy không giống cậu, lòng dạ hẹp hòi." Triệu Triều theo bản năng mà phản bác.
Trình Tri Lễ đôi mắt cong thành hình trăng non: "A, đúng vậy, tôi lòng dạ hẹp hòi, kém xa Trình Tri Hạ vừa hồn nhiên lại vừa thánh thiện!"
Nói một hồi, cậu đã rõ ràng chuyện Trình Tri Hạ bảo Triệu Triều đến Phó thị.
Ngẫm lại, nếu Trình Tri Hạ đã lợi dụng Triệu Triều, làm sao có thể thật sự là một đóa hoa sen trắng thanh thuần? Thật buồn cười, Triệu Triều thế nhưng vẫn luôn đem hắn bảo bọc trong lòng bàn tay.
Là bị năng lực thần quyến gì đó ảnh hưởng, khống chế tâm trí sao?
Trình Tri Lễ cảm thấy thật đáng buồn.
Nhưng cậu cũng không để bụng Triệu Triều, cho nên chỉ lẳng lặng nhìn đối phương rời đi, đóng lại cửa văn phòng.
"Phanh!"
Không khí trong phòng nháy mắt lâm vào yên tĩnh.
Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ ở cách vách mở rộng, Phó Lai Anh trầm mặt đi ra.
Trình Tri Lễ chống cằm, phảng phất như đang tùy hứng nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều, cười hỏi: "Anh rể, thấy em diễn hay không?"
Phó Lai Anh lạnh lùng nhìn cậu, vẫn không mở miệng.
Trình Tri Lễ như cũ đuôi mắt mang theo ý cười.
Thật lâu sau, Phó Lai Anh mới nói: "Tôi biết mục đích của cậu, cậu muốn khiến tôi chán ghét Tri Hạ.
Đúng, em ấy lợi dụng Triệu Triều đối phó cậu là em ấy sai, nhưng đầu sỏ gây tội không phải cậu sao? Không có cậu, tôi đã hạnh phúc ở bên Tri Hạ từ lâu! Cho nên, đừng vọng tưởng tôi sẽ đối tốt với cậu, người thứ ba vĩnh viễn cũng chỉ là người thứ ba!"
Trình Tri Lễ đồng tử hơi co lại.
Cậu nheo mắt, lạnh lùng nhìn Phó Lai Anh, bỗng nhiên phì cười: "Thì ra là thế!"
Phó Lai Anh hơi nhíu mày.
Cái gì thì ra là thế? Có ý tứ gì?
Sau đó, hắn nhìn Trình Tri Lễ từ ghế sô pha đứng lên, duỗi người, lười biếng mà nói: "Mệt mỏi thật, tôi trở về ngủ trước đây, bye bye."
Phó Lai Anh khó hiểu.
Trình Tri Lễ rốt cuộc là có ý tứ gì?
Nhưng mà hắn chung quy vẫn không hỏi ra.
Trong thang máy.
Trình Tri Lễ lười biếng mà dựa vào tường.
"Trình Nhi, cậu thất vọng với Phó Lai Anh rồi sao?" Reinhard tò mò hỏi.
"Tôi chưa từng ôm kỳ vọng với hắn, sao có thể thất vọng?" Trình Tri Lễ trừng hắn một cái, mới chậm rãi nói: "Tôi chỉ vừa hiểu ra một đạo lí."
"A, đạo lí?" Reinhard khó hiểu.
Trình Tri Lễ câu môi: "Những kẻ yêu vào đều mù quáng."
"Hả?" Reinhard càng cảm thấy mơ hồ.
Trình Tri Lễ giải thích: "Anh xem, Phó Lai Anh thích Trình Tri Hạ, cho nên bất luận Trình Tri Hạ làm cái gì, hắn đều có thể tìm ra vô số lý do để thông cảm đối phương.
Mà hắn chán ghét tôi, cho nên bất luận tôi làm cái gì, hắn đều nghĩ tôi sai."
Reinhard nheo mắt: "Theo lời cậu nói, thật đúng là có chuyện như vậy." Dừng một chút, hắn tò mò hỏi: "Vậy, cậu còn muốn câu dẫn Phó Lai Anh không?"
"Đương nhiên." Trình Tri Lễ cười giảo hoạt, "Như vậy mới càng thú vị, không phải sao? Tưởng tượng xem, nếu có một ngày hắn tận mắt nhìn thấy Trình Tri Hạ làm chuyện xấu, anh nói hắn có thể vì quá mức khiếp sợ mà thay đổi luôn cả tam quan hay không? Tôi thực chờ mong nhìn thấy cái bộ dáng ngu si đó của hắn."
"Ờm, cái này cùng với việc cậu câu dẫn hắn có liên quan sao?" Reinhard khó hiểu.
"Đương nhiên là có liên quan! Anh thử nghĩ xem, đến lúc đó, hắn sẽ chuyển hướng sang ai? Hoa sen trắng thuần khiết không thật sự thuần khiết, như vậy đóa sen đen dơ bẩn như tôi thì sao?" Trình Tri Lễ cười đến ý vị thâm trường, "Kì thật vẫn là một đóa sen vừa dơ bẩn vừa độc ác!"
Reinhard không hé răng.
"Đinh!", thang máy mở ra.
Trình Tri Lễ tâm tình phi thường tốt: "Đi, mua điện thoại."
*
Một lúc sau, Trình Tri Lễ đến phố cổ nổi tiếng thành phố D —— Phượng Hà.
Phượng Hà không chỉ có cửa hàng đồ cổ, còn có phố tạo hình, cơ hồ những cửa hàng tạo hình tốt nhất đều tề tựu tại đây, mỗi cuối tuần, nơi này sẽ vô cùng rộn ràng nhốn nháo, hội tụ vô số du khách cùng với những người yêu thích nghệ thuật.
Trình Tri Lễ đi trên đường, nhìn đến mấy người vô gia cư ở chỗ này ăn xin, một vài ngõ nhỏ âm u thường truyền ra tiếng kêu của lũ chó mèo hoang.
Trình Tri Lễ vuốt cằm, tùy ý đi vào một cửa hàng tạo hình chuyên nghiệp: "Ai, làm sao bây giờ, tôi không tìm được nhà tạo hình nào vừa ý cả."
Reinhard bay đến bên cạnh cậu, nói: "Cậu muốn có mắt nhìn xuyên thấu không? Tôi có thể giúp."
"Thật sao?" Trình Tri Lễ ánh mắt sáng lên.
"Nhưng năng lực này dùng nhiều sẽ tổn thương mắt, tôi kiến nghị cậu mỗi ngày chỉ nên sử dụng ba lần." Reinhard nói.
Trình Tri Lễ câu môi: "Một ngày ba lần là đủ rồi.
Chờ tôi tìm được nhà tạo hình, mời hắn về làm cho tôi, tôi chỉ cần phụ trách cuối cùng trấn cửa ải là được." Nếu là mua trở về mao liêu khai không ra phỉ thúy ngọc thạch, hắn đã có thể bồi lớn.
"Được thôi." Reinhard nhún nhún vai, sau đó búng tay với Trình Tri Lễ một cái.
Trình Tri Lễ chỉ cảm thấy đôi mắt bỗng nhiên như đang bị tẩy rửa qua, thế giới trước mắt bỗng chốc sáng ngời.
"Thế này là được rồi sao?" Trình Tri Lễ tò mò, khẽ vuốt ve đuôi mắt.
"Đúng vậy, cậu chỉ cần nhìn chằm chằm mục tiêu rồi nói "Xuyên thấu" là được.
Đúng rồi! Người khác cũng có thể bị cậu nhìn xuyên thấu nha! Cậu có thể dùng năng lực này xem nam nhân hoặc nữ nhân lõa thể.
Thế nào, có phải rất kích thích không?" Reinhard đáng khinh cười hắc hắc không ngừng.
Trình Tri Lễ trợn trắng mắt: "Ai thèm xem người khác lõa thể hả?"
Cậu đi đến trước một khối kim loại, nói khẽ hai tiếng "Xuyên thấu".
Cũng không tồi, ngay giữa khối kim loại này là một lượng phỉ thúy không nhỏ, đáng tiếc xem hình dạng liền biết chất lượng không tốt.
Kiến thức về phỉ thúy của Trình Tri Lễ, chỉ biết đỉnh cấp phỉ thúy là pha lê loại, đế vương lục, kém cỏi nhất tắc kêu cứt chó mà.
(đoạn này mình không hiểu nên để nguyên bản QT nhé)
Cậu lại tùy ý nhìn sang hai khối kim loại khác, tất cả đều rỗng tuếch.
Trình Tri Lễ ra khỏi cửa hàng, nhàm chán duỗi người: "Ai, quả nhiên vẫn nên tìm người có hiểu biết trong nghề, anh nói xem tìm ở đâu đây?"
Reinhard mắt trợn trắng: "Cậu mau thông báo tuyển dụng đi."
"Không, trước tiên đi dạo đã.
Dù sao về nhà cũng không có gì làm."
Trình Tri Lễ bước đi chậm chạp, chủ yếu muốn ngắm nhìn cả con phố nhộn nhịp, xem những người chủ quán vẫy chào khách du lịch, thế nhưng tâm trạng đã tốt lên nhiều.
Không bao lâu, cậu đi đến cuối đường, phát hiện một cửa hàng tuy nhỏ nhưng lại rất đặc biệt.
Cửa hàng này không phải bán đồ cổ, mà là khắc gỗ.
Gỗ được khắc đều là những động vật nhỏ vô cùng đáng yêu sinh động, đối với Trình Tri Lễ, có thể nói là giống y như đúc, nhưng đáng tiếc cơ hồ không có khách ghé vào.
Trình Tri Lễ nhướng mày, phát hiện người bán có lẽ là người khuyết tật.
Đối phương ngồi trên ghế, hai chân vô lực rũ xuống, hơn nữa tóc rối tung, trên gương mặt dơ bẩn cơ hồ thấy không rõ ngũ quan, phảng phất như một kẻ vô gia cư, nhưng đôi mắt của hắn lại đen láy sáng ngời.
Càng thần kỳ hơn chính là, đôi tay của người này sạch sẽ thon dài, đang nắm chặt con dao nhỏ khắc gỗ.
Trình Tri Lễ trong lòng nhảy dựng, buột miệng thốt ra: "Reinhard, anh xem bàn tay của người bán hàng kia có phải rất đẹp hay không?"
Reinhard khó hiểu: "Chẳng lẽ cậu là tay khống?"
"Đương nhiên không phải!" Trình Tri Lễ trừng mắt với hắn, sau đó nhìn chằm chằm đôi tay của người kia, nheo mắt hỏi: "Thật giống tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tạo ra!"
Reinhard: "Ờ thì, người phương Đông các cậu là do Nữ Oa phụ trách tạo ra."
Trình Tri Lễ: "..."
"Vậy một ác ma như anh đến phương Đông chúng tôi làm gì?" Trình Tri Lễ mơ hồ.
"Tôi là du học sinh đấy nhé, có giấy chứng nhận thân phận nè." Reinhard đắc ý cười.
Trình Tri Lễ không còn lời nào để nói.
Trên trời cũng có du học sinh sao? Loại kiến thức kì quái này đã được tiếp thu
Không đúng, đây đâu phải trọng điểm?
Cậu thiếu chút nữa bị Reinhard làm mất tập trung rồi.
Nghĩ một hồi, cậu bước đến, ngồi xổm xuống, tùy tiện cầm lấy một chú khỉ gỗ đáng yêu mà thưởng thức, mới ngẩng đầu hỏi: "Gỗ khắc này bao nhiêu tiền một cái?"
"5 đồng." nam nhân ngồi trên ghế phát ra thanh âm khàn khàn, như đã thật lâu không có mở miệng nói chuyện.
Trình Tri Lễ vẫn cười tủm tỉm hỏi: "Có thể chuyển khoản Alipay không?"
Nam nhân lắc đầu.
Trình Tri Lễ cũng không nói gì, lấy ra 5 đồng tiền đưa cho đối phương.
Nam nhân đối diện duỗi tay tiếp nhận.
Trình Tri Lễ cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đôi tay tinh tế như ngọc, trắng trẻo thon dài, ở nơi khe hở của các ngón tay một chút bẩn cũng không có, cùng gương mặt dơ bẩn kia tạo thành hai thái cực đối lập.
Có thể nhìn ra người này rất coi trọng đôi tay.
Trình Tri Lễ câu môi, hỏi: "Ông chủ, tay của anh thật là đẹp."
Đối phương sửng sốt, yên lặng rút tay về, dùng quần áo trên bụng che lại.
Trình Tri Lễ cười nói: "Mỗi ngày anh đều dọn hàng ở đây sao? Tôi rất thích gỗ anh khắc, về sau sẽ đến mua ủng hộ."
Người kia nghe vậy, mới chậm rãi "Ừm" một tiếng.
Trình Tri Lễ cười khẽ: "Vậy nhé, lần sau gặp lại." Nói xong, cậu đứng dậy rời đi.
Reinhard đi bên cạnh cậu, khó hiểu: "Trình Nhi, cậu cuối cùng là muốn làm gì?"
Trình Tri Lễ nhếch miệng cười: "Tôi tìm được nhà tạo hình rồi."
"Gì cơ?" Reinhard càng thêm mơ hồ.
Trình Tri Lễ không muốn nhiều lời, cười tủm tỉm rời đi.
Thu hoạch hôm nay như vậy cũng rất tốt.
*
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Trình Tri Lễ mỗi cuối tuần đều sẽ đi Phượng Hà dùng hết ba lần năng lực nhìn xuyên thấu, lại đến cửa hàng của người nọ mua một sản phẩm khắc gỗ.
Cậu cũng không hỏi tên họ đối phương, người kia cũng không nói cho cậu, hai người ngẫu nhiên tán gẫu vài câu, miễn cưỡng cũng xem như bạn bè.
Ngày hôm nay.
Khách sạn xa hoa nhất thành phố D tổ chức một hôn lễ cực kì long trọng.
Ba tầng khách sạn đều là nơi đãi khách, lộng lẫy trang hoàng, các gia tộc quyền quý xuất hiện cùng nhau khiến cho buổi tiệc như được tổ chức ở một cung điện xa hoa.
Trình Tri Lễ một thân tây trang màu đen, một tay kéo Phó Lai Anh cánh tay, tay kia nâng rượu, mỉm cười tiến đến kính những vị thiếu gia, tiểu thư danh gia vọng tộc khác.
Phó Lai Anh lạnh mặt, từ đầu đến cuối không hề nở một nụ cười.
Trình Tri Lễ cũng không thèm để ý, tươi cười thập phần xán lạn.
Cách đó không xa, Trình Tri Hạ mặc tây trang trắng thuần, như một bạch mã hoàng tử từ thế giới cổ tích bước ra.
Hắn ánh mắt u buồn, thần sắc tiều tụy, ánh mắt nhìn Phó Lai Anh như đang lên án đối phương tại sao lại vứt bỏ mình.
Người xung quanh một là cảm thông hai là chế nhạo, càng khiến cho Trình Tri Hạ sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Triệu Triều thân là bảo tiêu, một tấc cũng không rời mà đứng cạnh chăm sóc Trình Tri Hạ, thấy hắn như thế, nhịn không được tiến lên quan tâm hỏi: "Tri Hạ, có khỏe không?"
Trình Tri Hạ chỉ lắc đầu, cũng không thèm nhìn Triệu Triều, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Phó Lai Anh.
Triệu Triều theo bản năng siết chặt nắm tay.
Mà ở nơi cách đó không xa, Trình Văn Bân đầy mặt tươi cười, đang theo tham gia yến hội các đại lão không ngừng bắt chuyện, Trịnh Tuyết bên cạnh hắn xanh mặt, cười vô cùng gượng gạo, chỉ biết máy móc đi bên cạnh chồng, tựa như một con rối gỗ.
Bà ta ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Trình Tri Lễ, sau đó lộ ra nét mặt hận thù ác liệt.
Trình Tri Lễ thu tất cả vào trong đáy mắt, nụ cười càng thêm xán lạn.
Thừa dịp không ai đến mời rượu, cậu thấp giọng nói: "Anh rể yêu quý, có muốn tôi tránh sang một bên để anh với Trình Tri Hạ ở riêng không? Nói không chừng Trình Tri Hạ sẽ lột sạch quần áo liều mạng cầu anh chịch hắn nha!"
Gương mặt tuấn tú của Phó Lai Anh nháy mắt đen như than: "Câm miệng!" Hắn quát khẽ.
Trình Tri Lễ vô tội chớp chớp mắt: "Anh không tin? Có muốn đánh cược với tôi không?"
Phó Lai Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu: "Trình Tri Lễ, cậu tốt nhất một vừa hai phải!".