An ủi Tiểu My vài câu, Bảo Tích cúp máy.
Cũng không phải cô ấy cố ý cho cô leo cây, công việc vẫn là chính mà.
Cô rất hiểu, nhưng cũng thấy mất mát.
Hôm nay...!là một ngày đặc biệt mà.
Hoàng Kỳ đặt tay trên vô lăng, quay đầu nhìn Bảo Tích.
-Bạn không đến?
Nghe ra còn có cảm giác giống như vui vẻ khi thấy người gặp hoạ ấy nhỉ.
Bảo Tích quay đầu không nói lời nào, bắt đầu tháo đai an toàn.
Cô đang không có tâm trạng gây sự với anh:
-Anh đi đâu thì đi đi.
Tôi về phòng đây.
Hoàng Kỳ không nói chuyện, cũng không có dị nghị gì.
Một lần nữa tiến về phía thang máy, Bảo Tích tâm trạng xuống thấp, sớm đã không còn nét vui vẻ hào hứng như lúc ra khỏi nhà.
Cô cúi đầu ấn tầng 15, đột nhiên lại cảm giác có người đứng cạnh mình.
Ngước mắt lên nhìn người bên cạnh:
-Không phải anh cần đi ra ngoài sao?
-Ừm.
đột nhiên không muốn đi nữa, muốn về nhà ngủ.
Bảo Tích gật gù chứng tỏ đã biết rồi im lặng bước vào thang máy.
Cô không có tâm trạng, cũng không muốn xen vào chuyện của anh.
Một đường lặng lẽ lên tới tầng 15.
Lúc Bảo Tích vừa bước ra khỏi thang máy định đi về phòng thì bàn tay đã bị Hoàng Kỳ nắm lấy kéo cô về hướng phòng mình.
-Đến phòng tôi ăn cơm chung đi.
Anh cũng không chờ Bảo Tích trả lời, trực tiếp lôi cô đi.
Bảo Tích không nói lời nào tỏ vẻ cam chịu.
Cô cũng không muốn sinh nhật hôm nay phải ăn cơm lẻ loi một mình.
Mà cô cũng đâu phải chưa ăn cơm chung với anh chứ.
Thôi thì mặc kệ vậy.
Tới trước cửa phòng, Hoàng Kỳ vừa ấn vân tay, quay đầu lại cười nói với cô:
-Hôm nay em trang điểm xinh đẹp như vậy không thể để mất công.
sẽ cho em một bất ngờ.
Sau khi vào, anh trực tiếp cởi áo khoác, đặt ở trên sô pha, mặc mỗi áo sơ mi lấp ló dáng người thon gọn cơ bắp.
bảo Tích đỏ mặt.
Sao mắt cô cứ chăm chăm nhìn phần bụng của anh mà tưởng tượng cơ bụng sáu múi nhỉ.
Hoàng Kỳ đâu biết ý nghĩ đen tối trong đầu cô, vô tư kéo tay cô dắt đi về phía phòng bếp.
Bảo Tích vừa đi theo anh vừa thăm dò:
-Có cái gì mà anh bí mật thế?
-Không cho em biết.
Không để cô tò mò lâu, trên bàn ăn dưới bếp đã sắp sẵn một bàn đồ ăn được đậy kỹ trong từng thố đất, còn để sẵn bếp.
Hoàng Kỳ mở tủ lạnh ra, bê lên một cái bánh kem, đốt nến.
Bảo Tích tựa vào cửa bếp, vì Hoàng Kỳ đưa lưng về phía cô, nên cô không kiêng nể gì đánh giá anh từ phía sau.
Lúc anh xoay người lại nến trên chiếc bánh đã cháy, còn vừa cười vừa hát:
-Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Happy birthday happy birthday.
Happy birthday to you.
Hat xong anh lặng im cười nhìn cô đang sửng sốt hết mấy giây.
-Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?
-Nên nhớ tôi là quản lý của em.
Tôi xem qua sơ yếu lí lịch của em.
Bảo Tích hừ hừ trong mũi:
-Ồ! Là như vậy sao?
Đầu óc cũng thật tốt.
Xem xong là nhớ luôn.
Còn hai đứa bạn thân của cô lại phải chờ Facebook nhắc nhở.
Tủi thân thật.
Bảo Tích chép miệng:
-Vậy anh đối với nhân viên của mình đều như tri kỉ vậy sao?
Hoàng Kỳ nheo mắt nhìn cô:
-Em biết rõ còn cố hỏi sao? Tôi là Phó chủ tịch, không phải anh nuôi.
Chỉ có em mới có được đặc quyền này.
Em ước điều gì rồi thổi nến đi.
Chảy hết sáp xuống bánh bây giờ.
Bảo Tích hơi xúc động.
Hoàng Kỳ này cũng không phải là chỉ biết làm ông chủ, cũng biết những thứ này sao?
Nhưng cô cũng đang để tâm đến câu nói của anh kia là chỉ có cô mới có được đặc quyền này.
Nhìn thấy cô ngẩn người nhìn mình, anh giục:
-Kìa, nến chảy hết rồi.
Không thể phụ tâm ý của anh, cô liền chắp tay nhắm mắt, làm thủ tục cho anh thấy vậy thôi, nhưng thực ra cô chẳng ước điều gì.
Đối với cô mọi thứ đều là tự tay mình giành lấy.
Ước mơ chỉ là ước mơ thôi.
Mở mắt thổi phù một hơi tắt ngọn nến:
-Xong rồi!
-Ừm.
vậy thì ăn tối thôi.
Khi Hoàng Kỳ bê bánh lại bàn, bắt đầu mở đồ ăn ra, Bảo Tích với lấy khăn giấy trên bàn lau son môi.
Hoàng Kỳ ngẩn ngơ nhìn:
-Rất đẹp.
Bảo Tích hơi đứng hình.
Hoàng Kỳ hôm nay sao lại có thái độ lạ thế này? Động dục rồi sao? Sao một lần lại một lần thẳng thắn mà khen cô như vậy?
Cô tiếp tục lau môi một cách ung dung:
-Đẹp thì sao chứ? Cũng không mài ra mà ăn được.
Hoàng Kỳ bật lửa bếp cồn trước mặt:
-Tôi thích nhìn em lúc không trang điểm hơn.
-Xùy.
Không phải bao quanh anh toàn những người đẹp đầy son phấn và nước hoa sao? Bạn gái của anh luôn để mặc mộc chắc
Hoàng Kỳ cười một cái, đưa đôi đũa cho cô:
-Tôi không có bạn gái.
Em nghĩ nhiều rồi.
Mau ăn đi.
Những miếng thịt kho vàng rộm cứ thoang thoảng mùi thơm.
Beefsteak nóng hổi trang trí mấy cọng rau đang bốc hơi nóng lên.
Hình như người dọn món vừa mới rời khỏi không lâu thì phải.
Dạ dày Bảo Tích bắt đầu kêu gào, miệng lại nhịn không được nói:
-Chỉ có hai người chúng ta.
Sao ăn hết chỗ này?
-Ăn không hết trừ tiền thưởng cuối năm.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.
Có lẽ muốn cô biết anh không hề nói đùa.
Bảo Tích há miệng, nhướng mày gật đầu.
Trở mặt nhanh thật.
Một giây trước còn khen cô đẹp, giây sau đã xem cô thành heo mất rồi.
Được.
Ăn hết thì ăn hết.
Cô cũng đâu có sợ bản thân biến thành heo.
-Được! Nghe theo ông chủ.
Đồ ăn miễn phí.
Bỏ thì có lỗi với thượng đế.
Có lẽ do cô quá đói, có lẽ là hương vị của những món ăn này thật sự chuẩn sản phẩm của đầu bếp chuyên nghiệp.
Nửa tiếng sau bụng đã căn tròn, cô chén gần hết hai phần trên bàn.
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng cô từ trước giờ đã quen không thể e thẹn dịu dàng trước đồ ăn ngon được.
Tuy nhiên thực sự là quá nhiều, mà Hoàng Kỳ thì lại không động đũa mấy.
Một mình cô quả thật không thể nào ăn hết.
Cô bỏ đuã nhìn anh thở dài:
-Giờ tôi không thể nuốt nổi nữa.
Tiền thưởng gì đó anh muốn trừ thì trừ đi.
Tôi no lắm rồi.
Hoàng Kỳ cố gắng nhịn cười:
-Em ăn như hổ đói thế kia là do tôi nói trừ tiền thưởng thật sao?