Tuy rằng Bảo Tích đã sớm có chuẩn bị tâm lý khi biết Thạch Quân sẽ đến, nhưng lúc thấy người phụ nữ đi cùng hắn, cô cũng hơi bất ngờ.
Không những cô mà mấy người còn lại đều sửng sốt.
Chuyện gì đây? Bích Lư sao lại đến cùng Thạch Quân?
Thực sự chuyện giữa hai gia đình nhà Hoàng Kỳ và Bích Lư luôn muốn đẩy thuyền cho hai người thì hầu như ai trong nhóm cũng biết.
Với tình cảnh hiện nay giống như Bích Lư đến đây để bắt gian vậy.
Cao Đình dùng ánh mắt vui vẻ khi thấy người gặp nạn mà nhìn Hoàng Kỳ.
Riêng Hoàng Kỳ vẫn giữ nét mặt bình tĩnh đối diện như không có chuyện gì xảy ra.
Biểu cảm của Bảo Tích thì cứng đờ.
Có chuyện gì xảy ra thế? Nhóm bạn của Hoàng Kỳ bao gồm cả Bích Lư ư?
Thạch Quân khi nhìn thấy cô thì thật lâu không nhúc nhích, dường như không tin tưởng được cảnh tượng ở trước mắt.
Bích Lư thì càng khỏi phải nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Bảo Tích không chớp.
Lúc nãy cô ta cùng bạn đến đây có nhìn thoáng thấy bóng dáng Hoàng Kỳ đi cùng một người phụ nữ.
Cũng không biết anh đi vào phòng nào nên khi thấy Thạch Quân, cô ta đã mặt dày xin đi cùng hắn.
Lúc đầu cô ta chỉ nghĩ muốn xem người phụ nữ đi cùng anh là ai.
Nhưng khi nhìn thấy Bảo Tích, thực sự cô ta không thể nào tin nổi.
Minh Kha đối với bầu không khí kỳ quái này lại cho rằng Thạch Quân nhìn thấy Hoàng Kỳ dẫn theo một người phụ nữ bên cạnh mới tỏ vẻ sửng sốt, nên đứng dậy tiếp đón:
-Sao giờ cậu mới đến?
Lại hỏi Bích Lư bên cạnh:
-Hai người đi cùng nhau sao?
Trong lòng Thạch Quân đã thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Hoàng Kỳ, trên mặt ra sức làm như bình thản:
-Mới vừa gặp được bên ngoài.
Em ấy nói đến ngồi một chút.
Lâu ngày quá.
Cậu khỏe chứ?
-Ừ, thì vẫn tốt.
Bích Lư càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?
Bích Lư với Minh Kha cũng là quen biết nên mỉm cười chào hỏi khách sáo vài câu.
Tất nhiên cũng không ai biết cô ta đến là để xem người phụ nữ đi cùng cuối cùng là ai.
Lúc này gặp được người, không tình nguyện lại là Bảo Tích, Bích Lư lại càng hoang mang.
-Vậy ngồi cùng nhau đi.
Minh Kha nhanh chóng chỉ chỗ cho hai người ngồi xuống, lại cong môi nhìn qua Hoàng Kỳ cười nói:
-Hoàng Kỳ cũng có dẫn bạn đến, là Bảo Tích.
Thạch Quân dùng sức kéo ghế dựa ra, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đối diện.
Hoàng Kỳ thì mặc kệ anh ta, mà Bảo Tích lại không biết nên đối diện với tình huống này thế nào, đành cầm ly nước trước mặt đưa lên uống một ngụm.
Bích Lư ngồi xuống bên cạnh Thạch Quân, ánh mắt đánh giá qua lại ở giữa Bảo Tích và Hoàng Kỳ.
Nhìn Hoàng Kỳ đặt tay phía sau giống như muốn ôm trọn Bảo Tích vào lòng, mặt Bích Lư bất giác nóng lên.
Bảo Tích vẫn như cũ chỉ là mím môi không nói chuyện.
Bích Lư lại là bán tín bán nghi.
Minh Kha cũng đã giới thiệu là bạn, lại chưa nói là bạn gái.
Nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thời gian không còn sớm, Cao Đình thúc giục nhanh chóng bắt đầu bữa tiệc.
Bảo Tích cũng cố gắng vẫn duy trì nét mặt bình thản, nhưng cô lại cảm nhận được ánh mắt của Bích Lư cứ chăm chăm nhìn mình như muốn tìm kiếm thông tin gì đó từ cô.
Đừng nhìn nữa! Chị gái à.
Tôi sắp không trụ nổi nữa.
Tuy rằng cùng Bích Lư giao du không sâu, nhưng đã trót nói với cô ta cô rất ghét Hoàng Kỳ, giờ lại bị cô ta nhìn chằm chằm, cô có một cảm giác chột dạ vì phản bội.
Chưa nói đến Thạch Quân dù không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng hắn cũng đang lén quan sát cô và Hoàng Kỳ như đang muốn biết quan hệ giữa hai người là gì vậy.
Nếu biết trước có hai người họ ở đây, Hoàng Kỳ cho dù cho cô tiền thưởng gấp mười lần cô cũng sẽ từ chối.
Cô không biết làm sao nên nhìn sang Hoàng Kỳ.
Lúc này cô mới phát hiện, Hoàng Kỳ bình thản ung dung, vừa gắp thức ăn vào bát cô, vừa hỏi cô có kiêng món nào hay không.
Anh trai à.
Tình huống này là lúc hỏi nhau về thức ăn sao? Anh không sợ thế giới này sẽ loạn sao?
Bích Lư vẫn duy trì trạng thái nhìn về phía Bảo Tích, cảm giác không thích hợp kia càng lúc càng đậm.
Bạn bè có thể thân mật đến mức này sao?
Nhưng đúng vào lúc này điện thoại của Bích Lư reo lên.
Hôm nay cô ta đến trang viên này là để gặp mặt bạn bè, cùng lúc nhìn thấy bóng dángHoàng Kỳ , trong lòng tò mò mà theo Thạch Quân đến đây.
-Bạn tôi gọi rồi.
Tôi đi gặp một chút sẽ quay lại.
Bích Lư đi rồi, Bảo Tích thở phào một hơi.
Đối diện với ánh mắt xoi mói của cô ta cũng thật khó chịu.
Nhưng cô ta nói sẽ quay lại là thế nào? Có bạn thì chơi với bạn đi.
Tự nhiên góp vui vào đây để làm gì chứ?
Hoàng Kỳ lấy nĩa xiên một miếng beefsteak đưa đến bên miệng Bảo Tích:
-Ăn một chút đi.
Động tác của anh tự nhiên lưu loát, mà ngay lúc này Bảo Tích đang suy nghĩ vẩn vơ nhìn theo bóng lưng Bích Lư, theo bản năng cô mở miệng ăn.
Động tác nhỏ này có lẻ chỉ có một mình cô không chú ý đến.
Những người khác đang trợn mắt nhìn.
Bảo Tích giật mình hít một hơi thật sâu.
Hôm nay rốt cuộc là cô có chuyện gì thế này?!
Cao Đình cười tủm tỉm mà nói với bạn gái của mình:
-Em có muốn anh đút cho ăn không?
Bạn gái Cao Đình lập tức cười tươi gật đầu.
Cao Đình học theo Hoàng Kỳ xỉa một miếng thịt bò đưa tới:
-Nói aa đi nào.
Aa aaa a a ...!
Cả bàn người cố nhịn cười không lên tiếng, trong lòng Bảo Tích xấu hổ kinh khủng.
Đám người tư bản này, ăn một miếng có cần phô trương quá như thế không?
Minh Kha hắng giọng một cái:
-Hay là chúng ta chơi một trò chơi thú vị nha.
Nhậu không thế này nhàm chán quá.
Cao Đình nhướng mắt hỏi:
-Trò gì?
Minh Kha đậy kỹ nắp chai ruợu rồi đặt nằm trên bàn.
-Xoay chai rượu này.
Nắp chai xoay đến ai thì người đó phải trả lời một câu hỏi của người xoay.
Một người hỏi:
-Nếu không trrả lời được thì sao?
Minh Kha cười hí hửng:
-Thì phải uống một ly.
Bảo Tích nhíu mày:
-Nếu không uống nổi thì sao?
Không đợi Minh Kha trả lời, bạn gái Cao Đình nhanh miệng nói:
-Cái này đơn giản nha, không uống dược thì chịu thua.
Thua một lần thì chọn một người khác giới trong này hôn một cái.
Không khí hiện trường lập tức nóng lên, mọi người đều cười như không cười mà nhìn cô.
Mặt Bảo Tích chớp mắt đã đỏ lên.
Lại còn có người phụ họa:
-Tôi thấy được đấy, rất thú vị nha.