Lúc Hoàng Kỳ bất ngờ bị cô đánh úp bằng một nắm đấm, khóe miệng anh cong lên một nụ cười giảo hoạt, một tay ấn xuống cái nút dưới ghế ngồi, tay còn lại thuận thế ôm lấy eo thon của cô.
Bảo Tích không ngờ ngay lúc nắm đấm của cô vung tới, Hoàng Kỳ đã nhấn nút điều chỉnh ghế ngồi.
Cả người anh bất chợt nằm xuống.
Mà động tác của cô theo quán tính cũng không ngừng lại được.
Eo cô lần nữa bị anh chế trụ, mà cơ thể cô lại nằm đè lên người anh.
Cả cơ thể bị Hoàng Kỳ mạnh mẽ chế trụ, kéo ra khỏi ghế ngồi, trực tiếp đặt nằm trên người anh.
Người cô lại càng bị dán chặt lên người anh.
Ánh mắt Hoàng Kỳ thâm trầm như biển nhìn cô:
-Em đã gấp gấp muốn đùa giỡn anh trên xe như vậy thì anh đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Nói xong thì hai chân anh mạnh mẽ tách chân của cô ra.
Bảo Tích hoảng sợ chống lên người anh muốn mau chóng đứng dậy nhưng lại bị anh giữ chặt.
Vốn bản chất cô cũng không phải là thục nữ yêu kiều gì.
Nay lại thêm bị Hoàng Kỳ chọc giận nên lại càng lộ ra ngang bướng:
-Nếu anh còn cố làm càn, anh có tin em sẽ hủy đi gốc rễ của anh không hả, bạn trai?
Hoàng Kỳ vẫn vô lại cười như cũ, đùi anh vẫn đang cố gắng tìm kiếm nơi mềm mại giữa hai chân cô.
-Em có tin không bây giờ anh có thể muốn em mà gốc rễ của anh vẫn như cũ không chịu tổn thương dù chỉ một chút hay không? Thay vì em cố gắng chống cự khiến anh nổi giận thì không bằng vui vẻ hưởng thụ đi có hơn không?
Bảo Tích cười nhạo một tiếng
-Này đồ vô lại kia.
Nếu anh bị người khác ***** *** thì có vui vẻ mà hưởng thụ được không hả? Hay là bây giờ tùy ý anh muốn làm gì thì làm đi.
Em coi như nửa cuộc đời bị chó cắn thêm một miếng vậy.
Mà lại là con chó rất tuấn mỹ, cũng rất đáng mà.
Hoàng Kỳ sửng người trong nháy mắt.
Chó cắn? Cô coi anh là chó sao? Cái cô bạn gái này hình như không dạy dỗ thật không được mà.
Đùi anh rời khỏi hai chân cô, cả người dùng lực một cái, xoay người trả cô về chỗ cũ, thay vào đó thân thể to lớn của anh phủ lên người cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ.
Lưỡi anh cạy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.
Trong thời gian ngắn làm Bảo Tích như bị xoay mòng mòng, chỉ còn vọng lại tiếng ô ô phát ra từ miệng cô.
Cho đến khi nụ hôn kết thúc, đôi môi cô đỏ tươi căng mọng mê người.
Hoàng Kỳ nâng người lên, đưa tay xoa xoa gương mặt cô:
-Cũng chỉ có em dám làm càn trước mặt anh như vậy.
Có bạn gái nào lại coi sự thân mật với bạn trai như chó cắn không hả? Nếu không phải đang ở trên xe, anh thật muốn hung hăng dạy dỗ em một trận.
Anh giữ chặt cô, điều chỉnh lại ghế ngồi, cũng kéo lại cổ áo xộc xệch của cô, mỉm cười một cái, sau đó hạ phanh tay xuống tiếp tục lái xe.
Nhưng ông trời không chìu lòng người.
Người mà anh muốn gặp lại không có ở nhà.
Hoàng Kỳ gọi điện thoại mới biết là ông ra nước ngoài thăm con gái.
Một đường mất thời gian nghỉ ngơi lại bị anh ăn đậu hũ, Bảo Tích muốn hung hăng giáo huấn anh một trận nhưng lại sợ chọc giận con sói trong anh rồi người chịu khổ lại là cô nên câm nín xoay người nhắm mắt vờ như ngủ.
Cho đến khi xe lái vào chung cư, cô mới mở mắt ra.
Hoàng Kỳ nghiêng đầu nhìn Bảo Tích một cái.
-Ngày mai anh đón em đi làm.
Bảo Tích không nói chuyện.
Hoàng Kỳ bật cười: “
-Làm sao vậy? Giận rồi.
-Em nói anh có thể kiềm chế bản thân một chút không?
Bảo Tích cảm thấy bản thân đã biểu lộ giọng điệu vô cùng nghiêm túc, phải cảnh tỉnh ngươi bên cạnh, dù sao cũng là bạn trai bạn gái rồi, anh cũng phải tôn trọng cô chứ.
-Hửm? Anh đã làm gì mất kiểm soát sao?
Bảo Tích hơi đỏ mặt.
Ừ thì coi như cô bị chó cắn thật đi.
Anh là người tốt, tôi đang oan ức anh, quên đi.
Trong lòng Bảo Tích đã đơn phương chia tay với Hoàng Kỳ, cô bình tĩnh tháo đai an toàn xuống xe.
Tay vừa mới chạm vào cửa xe, người bên cạnh đã kéo một cái, túm cô trở lại.
-Anh còn có việc, cần về nhà lớn, em ngủ sớm một chút đi.
Bảo Tích gật đầu ậm ừ đã biết.
Vài giây sau, Bảo Tích phát hiện anh vẫn còn nắm tay cô.
-Biết rồi!
Vẫn không buông tay sao? Cô nhíu mày quay đầu qua, trong phút chốc đối diện với ánh mắt trầm trầm của Hoàng Kỳ.
Trong xe không mở đèn, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào, những tia sáng nhỏ từ chùm sáng lúc hiện lúc ẩn, hô hấp giống như trở nên chậm lại.
Lúc anh nghiêng người lại gần, Bảo Tích vô ý thức nhắm mắt lại.
Nụ hôn trong dự đoán không xuất hiện, ngược lại nghe được một tiếng cười khẽ.
Cô mở mắt, Hoàng Kỳ đã dựa vào rất gần, cười nói:
-Đang mong rằng anh muốn hôn em sao?
Trong lòng Bảo Tích luống cuống, có chút thẹn quá thành giận, một bàn tay đập vào mặt anh, lại bị anh bắt lây đặt lên môi hôn, sau đó dựa lại gần, nhỏ giọng nói:
-Là muốn hôn môi em.
Nói xong, anh hôn lên môi cô.
Rất dịu dàng, nhưng không lưu luyến, rất nhanh trầm giọng nói:
-Ngủ ngon.
Bảo Tích phát hiện, cho dù là tức giận thế nào, Hoàng Kỳ luôn có thể làm cô không tự giác mà mê muội.
Sau khi về nhà, Bảo Tích đi tắm, sau đó đắp mặt nạ ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Nếu không phải xảy ra chuyện mối tình chóng vánh của Tiểu My, cô đã gọi điện tám một hồi với cô ấy rồi.
Hoài An luôn bận rộn cả đêm.
Giờ thì thật sự chẳng còn người nào để cô có thể tâm sự cả.
Cô cảm thấy việc bản thân có bạn trai thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Giữa cô và anh, có phải hiểu biết về nhau quá ít rồi không?
Người ta yêu đương hầu như đều muốn điều tra gia đình xuất thân, thậm chí cả tông ty họ hàng nữa ấy, mà cô trừ họ tên, tuổi tác và công việc của anh, gần như là không biết gì cả về gia đình hay đời tư của anh.
Như vậy có gọi là hời hợt quá không?
Cô vò đầu mấy cái rồi tháo mặt nạ đi làm vệ sinh cá nhân.
Ngày mai cô còn phải đi gặp khách hàng.
Nên đi ngủ rồi.
Mọi thứ về Hoàng Kỳ đã bị cô ép buộc ném ra khỏi đầu.