Hoàng Kỳ đứng trước cửa phòng cô ấn chuông ba lần, bên trong không có phản ứng gì, ngược lại gõ cửa, vẫn không có động tĩnh gì.
Anh hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Bảo Tích lần nữa, vẫn là trạng thái không thể liên lạc.
Không gọi điện thoại được, không mở cửa, thậm chí có khả năng cô ấy không ở trong phòng.
Hoàng Kỳ đứng ở cửa mấy phút, ánh mắt trở nên càng ngày càng nặng nề.
Nửa giờ sau, anh xuất hiện trước cửa quán bar của Hoài An.
Chưa đến ba rưỡi, cửa quán bar đóng kín, bên ngoài một bóng người đều không có.
Hoàng Kỳ nhíu lông mày ngắm nhìn bốn phía, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Không liên lạc được, người tìm không thấy, anh hiện tại đang lo lắng Bảo Tích có chuyện gì.
Anh nắm chặt điện thoại, lên xe trở lại chung cư một lần nữa, tìm quản lý để check camera chiều hôm nay.
Camera hiện lúc mười một giờ rưỡi Bảo Tích đã về đến nhà, sau đó cô không hề xuất hiện lại nữa, nói cách khác cô vẫn luôn ở trong nhà.
Hoàng Kỳ trở lại cửa nhà cô, ấn chuông cửa mấy lần, vẫn không có ai mở ra cửa.
Dấu vân tay của anh trong hệ thống tự động đã bị xóa nên cũng không có cách nào mở cửa.
Anh lại tiếp tục gọi điện thoại, vẫn không có kết quả.
Hoàng Kỳ dùng ánh mắt nặng nề nhìn cánh cửa, nắm tay dùng sức gõ mấy lần, không ai đáp.
Anh lấy điện thoại di động ra, dựa vào tường, gửi một tin nhắn.
“Em muốn đối xử với anh như nào đều có thể, nhưng mở cửa trước đã, nghe anh nói chuyện rõ ràng.”
Gửi xong mấy phút, không có trả lời.
Lần đầu tiên trong hai mươi tám năm anh cảm nhận được cái gì gọi là luống cuống.
Bảo Tích bỏ cơm trưa.
Về đến nhà thì tắt máy, ngủ cả buổi chiều.
Tỉnh giấc thì mặt trời đã xuống núi.
Vệ sinh cá nhân xong, cô mặc áo khoác chuẩn bị xuống lầu ăn một chút gì đó.
Nhưng mà khi mở cửa, lại thấy Hoàng Kỳ đứng ở cửa ra vào.
Anh không mặc áo khoác, trên thân vẫn là bộ âu phục ở văn phòng lúc trưa, lúc này nhìn có chút mệt mỏi.
Bảo Tích sửng sốt:
-Anh làm gì ở đây?
Trong chớp mắt khi nhìn thấy Bảo Tích mở cửa, Hoàng Kỳ nhẹ nhàng thở ra:
-Em giận anh sao?
-Giận? Có thể không giận sao? Chỉ vì có người quan tâm em là anh đòi trừng phạt em này nọ.
Em là bạn gái anh, cũng không phải nô lệ.
Chẳng lẽ không được kết giao bạn bè?
-Anh chỉ không muốn nhìn thấy em thân mật với Thạch quân.
-Nhưng em cũng không thể thấy anh ta ở đâu thì đuổi đánh.
Bản thân anh còn ôm ấp người khác kia em còn chưa nói cái gì/
Bảo Tích trừng mắt nhìn anh.
Trong chốc lát Hoàng kỳ nhìn thấy dôi mắt hơi ửng đỏ của cô:
-Em khóc sao?
-Ai khóc?
Bảo Tích không hiểu hỏi lại anh.
-Thì mắt em còn đỏ kia
Lúc này cô chợt hiểu ra, trên mặt có chút ý cười:
-Anh không phải cho là em trốn ở nhà vì anh mà khóc đấy chứ?
-Vậy cả buổi chiều em đang làm gì mà tắt luôn điện thoại?
-Ngủ.
Bảo Tích dựa người vào cửa, vòng tay trước ngực nhìn anh.
Hoàng Kỳ thở dài một hơi.
-Chuyện của Lisa....
Bảo Tích cắt ngang lời anh:
-Em đã đọc bài đăng của cô ta.
Lúc đầu thực chất có hơi bực bội.
Thế nhưng nghĩ lại, chỉ là một người bạn học mà thôi, ngay cả bạn gái cũ cũng không phải, em còn lười so đo với cô ấy, có chút thời gian còn không bằng ngủ nhiều một chút.
Hơn nữa ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn đã bình tĩnh hơn nhiều.
Hoàng Kỳ hơi cúi người, không có phát giác rằng trong giọng nói của mình cẩn thận từng li từng tí:
-Không tức giận sao?
Ròng rã cả một buổi chiều, anh đứng trước cửa nhà của cô, chờ cô ra mở cửa.
Không gặp được cô, thần kinh vẫn kéo căng như dây đàn.
Nhưng không nghĩ tới, cô vẫn có thể yên tâm ngủ một giấc.
Cô bạn gái này có hơi vô lương tâm quá đấy.
Bảo Tích trợn mắt liếc qua anh:
-Em là cái bơm hơi sao mỗi ngày phải xả nhiều khí như vậy, cô ta đáng để em tức giận sao?
-Hửm?
Thấy cô lộ ra loại vẻ mặt này, Hoàng Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nhéo nhéo mặt của cô:
-Là ai hôm trước còn điên cuồng chất vấn anh? Còn nói không tức giận
Bảo Tích đẩy tay anh ra,
-Em....!chuyện là do anh gây ra mà, em giận anh, cũng lười giận cô ta.
-Vậy em muốn anh làm thế nào mới nguôi giận?
Bảo Tích nghĩ nghĩ, trịnh trọng gật đầu:
-Ờ...!Anh nợ em một điều kiện đi.
-Ừm.
Mười điều kiện cũng chìu em hết.
Hoàng Kỳ nói:
-Hôm nay ngủ nhiều rồi, giờ theo anh ra ngoài ăn chút gì đó.
Bảo Tích có một chút hưng phấn, mím môi gật gật đầu:
-Được thôi, để xem anh có đủ thành ý hay không đã.
Ngay tại lúc đó, cách nửa vòng trái đất, Lisa gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ không biết bao nhiêu cuộc rồi, đối phương vẫn không nghe máy.
Cô ta mở trang cá nhân, từ những bình luận mới nhất vẫn có thể thấy các loại nội dung trào phúng.
Bắt nguồn đều là bởi vì ba giờ trước trên diễn đàn của Hoàng Anh quản trị viên có đăng một bài viết.
“Giải thích cặn kẽ một chút: Phó chủ Tịch Hoàng Kỳ và cô Lisa từ khi tốt nghiệp đại học đến nay mỗi người đều có công việc riêng rất bận rộn, đã nhiều năm chưa hề gặp mặt nhau.
Hôm đi công tác ở Mỹ trong tiệc rượu ngẫu nhiên gặp mặt.
Như vậy mà đã đẩy thuyền có vẻ hơi vội vàng quá.
Hơn nữa, mời mọi người không cần tuyên truyền lung tung, Phó chủ tịch của chúng tôi đã có bạn gái rồi.
Các bạn ủng hộ hãy đăng nhập vào trang web chính thức của Hoàng Anh để đăng ký thành viên, tận hưởng dịch vụ ưu đãi cho các sản phẩm thời trang độc quyền đẹp hết chỗ chê.
Đừng vì Phó chủ Tịch đẹp trai không còn độc thân mà bỏ qua cơ hội sở hữu sản phẩm thời trang của Hoàng Anh nhé.”
Tinh chuẩn phản bác ngôn luận của cô ta không để lại chút mặt mũi nào, còn trắng trợn châm chọc là Hoàng Kỳ đã có bạn gái, giống như không thèm quan tâm cảm thụ của cô ta một chút nào.
Lisa tức giận không có chỗ phát tiết, quay người đập di động vào người quản lý bên cạnh:
-Nhìn chuyện tốt anh làm kìa!
Người quản lý này của cô ta cũng có tí khôn vặt, bình thường bày chiêu trò dẫn dắt một ít dư luận rất thuận tay.
Chỉ là lần này thông minh lại bị thông minh hại, anh ta không dám nói một câu, cam chịu bị đánh bị mắng.
-Tôi cho anh biết, nếu lần này xử lý không xong, anh lập tức cút cho tôi!