Hoàng Kỳ nheo mắt:
-Phải không? Một cái vòng cổ tính là cái gì.
Cô ấy thích, Hoàng Anh tất cả đều có thể đưa cho cô ấy.
Hạ Lâm đột nhiên mở to hai mắt.??? Con trai.
Mẹ đồng ý à??? Lúc nào thế???
Đưa hết cho Bảo Tích, chẳng khác nào tương lai Bích Nhàn sẽ có được một nửa tài sản nhà bọn họ.
Hạ Lâm không chấp nhận được, bà không đội trời chung với người phụ nữ kia.
Vì thế bà dứt khoác không muốn nói tiếp chuyện này:
-Thôi bỏ đi! Mẹ rất lạnh, vào trong trước đây.
Nói xong thì xoay người đi về phía buổi tiệc.
Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của Thạch Quân đã không tốt, nghe được việc này lại càng muốn nổi trận lôi đình.
Tuy rằng ngày thường anh ta và Hoàng Kỳ không ưa nhau, nhưng Hạ Lâm vẫn là trưởng bối nhìn anh ta lớn lên, chỗ nào cho những người này nói xấu sau lưng như vậy.
Huống hồ những người này chính là bạn hắn mời đến tham gia náo nhiệt, ai biết nhóm người này lại ở sau lưng tạo thêm chuyện cho hắn thế này cơ chứ.
Thạch Quân quay đầu nhìn lại nhóm phụ nữ ở trước mắt, cơn tức trào dâng.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của ba hắn, không thể có chuyện ồn ào được.
Vài người muốn mở miệng giải thích gì đó, bị Thạch Quân giơ tay ngăn lại:
-Câm miệng.
Mấy người bây giờ tự mình cút hết ra ngoài cho tôi.
Đừng để tôi nhìn thấy.
Nếu không, cả phụ nữ tôi cũng không tha đâu.
Nói xong vội vội vàng vàng đuổi theo Hạ Lâm.
Vị này mà giận thật thì ngay cả hắn cũng khó sống.
Hoàng Kỳ không nói chuyện, lúc xoay người, ánh mắt hờ hững lướt qua những người trước mắt.
Tuy không nói chuyện, nhưng vẫn làm cho họ cảm giác giống như ở trong hầm băng.
-Đi thôi.
Anh nắm tay Bảo Tích, không nói thêm gì khác.
Bảo Tích quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy cái người nhiều chuyện kia:
-Có xứng hay là không xứng, chỉ có tự bản thân tôi định đoạt.
Các người không có quyền phán xét.
Trở về buổi tiệc, cô trông thấy Thạch Quân ngồi ở bên cạnh Hạ Lâm ra sức nịnh nọt.
Gương mặt tươi cười chốc lát lại chủ động tiếp rượu, đưa trái cây qua cho bà.
Cô bưng ly rượu trước mặt đưa lên uống, lại huých tay Hoàng Kỳ một cái.
-Này.
Anh nhìn Thạch Quân đi.
Anh ta so với anh ngược lại càng giống con trai của mẹ anh hơn.
Hhoàng Kỳ nhìn theo ánh mắt cô hướng qua bĩu môi:
-Nếu mẹ anh giận dỗi thổi phồng lên vài chuyện thì hắn có muốn sống yên ổn cũng khó.
Em vừa chứng kiến khả năng miệng lưỡi của bà ấy rồi đấy thôi.
Bảo Tích lè lưỡi.
Khả năng chỉnh người của Hạ Lâm thật sự làm cô bội phục.
Mai mốt mà cô có làm dâu cũng e rằng khó sống.
Lại yên lặng uống thêm một hớp rượu.
Hoàng Kỳ đưa tay lấy ly của cô:
-Rượu này rất mạnh.
-Sao anh lại không nói sớm, vừa rồi em đã uống rất nhiều rồi.
-Anh thấy lúc nãy em uống rất vui vẻ.
Nhìn thấy cô xoa xoa ấn đường, liền rũ ánh mắt xuống nhìn cô:
-Sao thế, không được rồi?
-Mấy ly rượu thôi mà, không đến mức không chịu được.
Bảo Tích không biết cảm giác bản thân say đã hiện lên mặt, hai má ửng đỏ một mảng làm Hoàng Kỳ nhìn không chớp mắt.
Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Bích Nhàn cuối cùng tìm được cơ hội dẫn Đỗ Kỷ đi tới chính thức gặp mặt Bảo Tích.
Toàn bộ quá trình BảoTích tiếp với thái độ khách khí, hàn huyên ít ỏi vài câu, không nói gì nhiều.
Lúc rời đi, ra khỏi đại sảnh tiệc tối chờ xe, một cơn gió lạnh thổi qua, Bảo Tích không nhịn được rùng mình một cái.
Hạ Lâm khoác tay chồng đứng ở bên cạnh, liếc mắt nhìn Bảo Tích một cái, đưa áo choàng của bà cho Bảo Tích.
-Lạnh đấy.
Khoác cái này đi.
Đẹp nhưng cũng chú ý sức khỏe.
Dì về trước.
Bà không cho Bảo Tích cơ hội từ chối, kéo chồng lên xe, đóng cửa, vướn người ra vẫy vẫy tay:
-Hai đứa cũng tranh thủ về nghỉ ngơi sớm chút đi.
Bảo Tích cầm áo choàng, nhất thời tinh thần hơi căng thẳng.
Hoàng Kỳ đi qua, lấy áo choàng khoác lên cho cô, nắm tay cô lên xe.
Bảo Tích ngồi trên xe, cằm chôn ở trong lớp áo choàng lông xù, đột nhiên thở dài.
-Haizzz…..
-Làm sao vậy?
Bảo Tích cúi đầu, rầu rĩ mà nói:
-Dì đối với em thật tốt.
Hoàng Kỳ dùng một ánh mắt thâm ý nhìn cô một cái.
-Vậy bây giờ em còn thấy mẹ không thích em nữa không?
Bảo Tích cười cười:
-Có khi nào dì thấy em ăn mặc hở hang quá, làm vậy để dằn mặt không?
-Này.
Trong đầu em lại nghĩ cái gì vậy hả? Lòng tốt của bà ấy giờ thành tiểu nhân rồi? Mặc sao anh thích là được.
-Anh thích em ăn mặc thế nào?
-Thật ra anh thích em mặc một kiểu đồ khác kìa.
-Kiểu nào?
Hàng phía trước có tài xế, Hoàng Kỳ dựa vào bên tai Bảo Tích nhỏ giọng nói:
-Bikini.
Bảo Tích đột nhiên biến sắc, đưa tay nhéo anh một cái:
-Em cảm thấy anh thích hợp đăng ký đi chấm hoa hậu Hoàn Vũ đi.
Chỉ chấm mỗi phần trang phục áo tắm thôi nhé.
Ném anh vào đám phụ nữ mặc toàn Bikini, thỏa mãn nguyện vọng của anh.
Hoàng Kỳ trầm khuôn mặt, liếc nhìn cô:
-Em nỡ sao, Thiết kế Tích?
-Em vô hình rồi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô vẫn dịch về phía Hoàng Kỳ, dựa vào bờ vai của anh nhắm mắt lại.
Hôm nay cô có uống hơi nhiều một chút rượu, sớm đã hơi choáng váng.
Hoàng Kỳ đưa tay ôm lấy bả vai của cô, để cô dựa vào anh thoải mái một chút.
Bên trong xe ấm áp mà yên tĩnh, hơi thở của người bên cạnh vững vàng thu hút.
Đột nhiên, bên tai lướt qua một luồng hơi nóng.
Hoàng Kỳ còn chưa qua đầu lại, nghe thấy cô ở bên tai anh nhỏ giọng nói:
-Một ngày nào đó em sẽ đặc biệt mặc cho anh xem.
Ngại ở trong xe còn có tài xế, Hoàng Kỳ không nói chuyện.
Nhưng khóe miệng anh nhếch lên một đường cong.