Bảo Tích cũng bật cười nhìn quang cảnh bên đường từ từ lướt qua trước mắt:
-Vậy anh tốt nhất hãy nói được thì làm được.
Gần đến tết, lịch làm việc càng ngày càng bận rộn.
Cho đến tối 29, Bảo Tích mới được nghỉ ngơi để dọn dẹp.
Thật ra cũng không có gì phải dọn, chỉ lau chùi sạch sẽ.
Còn phải mua bánh mứt linh tinh các thứ.
Nhưng một mình cô cũng lười đi.
Liền nghĩ sang dọn dẹp phòng cho Hoàng kỳ.
Rốt cuộc phòng ở của anh còn gọn gàng hơn cả của cô.
Khi mở cửa tủ quần áo của anh ra, cô thiếu chút nữa còn tưởng mình đi tới cửa hàng thời trang nam.
-Cái gì vậy trời.
Cũng là áo sơ mi.
Anh mua nhiều thế làm gì?
Đúng lúc Hoàng Kỳ gọi điện cho cô.
Bảo Tích ấn nút nghe rồi kẹp di động vào bả vai, tay lật lật đống áo treo ngăn nắp trên tủ:
-Này Hoàng Kỳ.
Nhà anh mở shop thời trang à? Một mình anh mặc hết cái đống này sao?
Đầu kia Điện thoại, Hoàng Kỳ đang lật văn kiện trong tay, nhìn số liệu rườm rà phức tạp, mày nhíu chặt, rồi lại không chút để ý mà nói:
-Ừm.
Cả dòng họ nhà anh đều mở shop thời trang.
Em cũng biết mà.
-Đừng bóp méo ý em.
Anh có mặc hết từng này cái áo trong một năm không vậy?
-Có thể hiện tại thì không.
Không phải tương lai còn có em sao?
-Hừ.
Em cũng không phải không có quần áo.
-Nhưng sẽ rất hấp dẫn khi nhìn em mặc áo của anh.
Bảo Tích đột nhiên phản ứng lại:
-Anh đây là có ý gì? Em cũng không có nhiều đam mê kỳ quái như thế.
Tiếng nói Hoàng Kỳmang theo ý cười:
-Cái này gọi là tình thú biết không hả?
-Anh còn chưa tỉnh ngủ sao? Tình thú cái gì chứ?
Trong văn phòng có người mang văn kiện vào, Hoàng Kỳ thu ý cười.
Nghe tiếng ồn, Bảo Tích nói nhỏ:
-Anh vẫn đang làm việc sao? Vậy em không làm phiền anh nữa.
Em cúp máy đây.
-Ừm.
Đặt điện thoại lên bàn, anh nhanh chóng ký tên, đẩy văn kiện về trước bàn:
-Bảo tổ thị trường mang các kế hoạch bố trí cho buổi ra mắt bộ sưu tập mùa xuân lại đây.
Tôi muốn kiểm tra.
-Vâng.
Sau khi người kia đi ra ngoài, Hoàng Kỳ ngả người ra sau ghế, nới lỏng cổ tay áo, cầm di động dựa vào ghế, tùy tiện lướt lướt xem.
Nhìn thấy các cuộc họp được sắp dày đặc, cùng với một chồng kế hoạch công việc chất đầy trước mặt, bất đắc dĩ nổi thở dài, cả người cảm thấy mệt mỏi.
Có đôi khi còn rất hâm mộ kiểu người như Thạch Quân.
Muốn chơi thì chơi, muốn nổi điên thì nổi điên.
Anh thì sao chứ?
Bảo Tíchcúp điện thoại rồi, không mất nhiều thời gian.
Nửa giờ sau, cô đã dọn dẹp xong trở lại phòng mình.
Buổi tối, Tiểu My đi đến nhà Bảo Tích.
dự định trước tiên là ăn một bữa cơm tất niên với cô trước khi về nhà ăn tết.
-Sao thế? Sao không gọi đồ ăn bên ngoài? Nấu nướng gì cho vất vả chứ?
Tiểu My mở tủ lạnh ra, nhìn thấy bên trong đầy đồ ăn, không biết phải chọn món gì.
-Đừng lảm nhảm nữa.
Giúp tớ rửa rau đi.
Bảo Tích tắt bếp bê ra nồi lẩu bốc hơi nghi ngút:
- Đồ ăn siêu thị đến mai sẽ bán hết sạch rồi.
Tớ không muốn ba ngày tết chết đói.
Đêm giao thừa ngày mai, cô chỉ còn lại một mình.
-Một người độc thân như tớ thì không nói.
Cậu có một người bạn trai mà còn phải ăn tết một mình, vậy cũng thật là đáng thương quá.
Còn không chịu về nhà tớ?
-Kinh ngạc sao? Cậu nói xem cả nước có bao nhiêu người độc thân một mình ở nhà ăn tết, nói giống như chỉ có một mình tớ không bằng.
Bảo Tích nhón chân lấy chén đũa, nghiêm nghị lạnh lùng nói:
-Năm nào không là như thế!
Cô cầm chén đũa đặt ở trên bàn, nhỏ giọng nói thầm:
-Hơn nữa tớ không thể làm phiền gia đình cậu mãi được.
Tiểu My quay đầu lại nhìn cô:
-Nhưng cậu……
Nói còn chưa nói xong, chuông di động của Bảo Tích đột nhiên reo lên, hai mắt cô sáng ngời, lập tức lau lau tay chạy ra lấy.
Di động trên bàn ở phòng khách rung lên, tay cô còn nhanh hơn mắt, ngón tay đã ấn vào nút trả lời, mới chú ý tới hiển thị trên màn hình không phải là Hoàng Kỳ.
Trong lòng trầm xuống một chút.
-Bảo Tích! Tối nay dì đến nhà mẹ cháu ăn tất niên, cháu có đến không?
Không chờ Bảo Tích trả lời, Bích Hà lại nói:
-Dì nghe nói Hoàng Kỳgiờ đang ở bên Singapore.
Bảo Tíchđi đến bên cửa sổ, vừa tiếp điện thoại vừa ấn ấn cái miếng dán không chắc ở song cửa sổ:
-Không đâu ạ.
Cháu đang có hẹn với bạn.
Dì đi đi.
Đầu kia điện thoại, Bích Hà thở dài.
-Được! Vậy dì đi một mình.
Cháu tiếp bạn đi nhé.
Tiểu My từ trong phòng bếp thò đầu ra hỏi:
-Ai thế? Phó chủ tịch nhà cậu à?
Bảo Tích nhướng mày không đáp, Tiểu My nhăn mặt lùi về:
-Hừ…… tình bể bình tới mức này rồi? Xem ra chỉ tội nghiệp tớ.
-Quen rồi thì tốt thôi.
Bảo Tích ngoài cười nhưng trong không cười đi vào phòng bếp, bưng sủi chén múc lẩu ăn, trong lòng lại bởi vì câu nói kia của Tiểu My mà chờ mong cuộc gọi của ai kia.
Sáng hôm sau, lúc Bảo Tích ra ngoài chạy bộ, trên đường nhà nhà đóng cửa, ngay cả dòng xe cộ cũng ít đi một nửa.
Ngày cuối cùng của năm cũ.
Người đến người đi bước chân đều vội vàng lao về nhà.
Lúc Bảo Tích quay về chung cư thì nắng đã rọi xuống đỉnh đầu.
Cô rút điện thoại, nhìn nhìn màn hình tối đen.
Hai người nói chuyện lần cuối cùng cũng là từ hôm qua.
Cô dùng sức chọc chọc màn hình.
Bận đến như vậy sao?!