Bảo Tích bị bắt ở lại bệnh viện mười ngày.
Thêm nửa tháng cho chân ổn định thì Hạ Lâm bắt đầu buộc hai người chuẩn bị cho lễ cưới.
Hai người vì chuyện chụp ảnh cưới ở đâu đã suy nghĩ cả tháng trời, Bảo Tích lúc thì muốn đi Hy Lạp, lúc thì lại muốn đi Bắc Phi, qua mấy ngày lại muốn đi Thụy Sĩ, nghĩ qua nghĩ lại, vẫn chưa quyết định được.
-Hay là… Ở đây đi.
Cần gì tốn kém đi đâu chứ.
Hoàng Kỳ gật đầu:
-Được.
Một khi quyết định chụp ảnh cưới ở trong nước, tất cả quá trình trở nên đơn giản hơn nhiều.
Hạ Lâm tự mình cho người mang áo cưới từ Paris về.
Chiếc ào cưới này lộng lẫy hơn cái cô thiết kế cho Bích Lư nhiều.
Sự tinh tế nằm ở cách cắt may tôn lên đường cong cơ thể của người mặc, và chỗ đặc biệt nhất là thoạt nhìn toàn thân trắng như tuyết, nhưng lại có những sợi tơ đặc biệt có màu tối cẩn thận kết nối với những sợi tơ màu vàng, lung linh lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Chiếc váy cưới độc nhất vô nhị trên thế giới này, chiếc váy cưới chỉ thuộc về cô, Hoàng Kỳ muốn dành cho cô những gì hoàn mỹ nhất.
Hạ Lâm còn muốn tổ chức ở nước ngoài.
Nhưng Hoàng Kỳ và BảoTích lại muốn tổ chức trong nước để dễ mời bạn bè.
Lúc đầu cô muốn cùng Hoàng Kỳ đến đảo Phú Quốc sắp xếp ổn thỏa trước, kết quả Hạ Lâm lại muốn Hoàng Kỳ đi một mình, bà muốn mang Bảo Tích đi thẩm mỹ viện, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng không bỏ qua, cố gắng đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất trước ống kính.
Bảo Tích nghĩ nghĩ, chuyện làm đẹp này, Hoàng Kỳ tự nhiên sẽ không tham gia vào.
Hai bên chia nhau ra làm việc, bận rộn cho đến khi tất cả đã chuẩn bị xong.
Chiều cuối tuần, Bảo Tích ngồi xe trở về nhà với trạng thái mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay cô phải lăn lộn nào là dưỡng da, làm mặt, tóc tai cho đến móng tay móng chân không thiếu thứ gì.
Trước giờ cô chưa bao giờ tốn thời gian cho những thứ này nên không biết sẽ phải mệt như vậy.
Bảo Tích nhờ tài xế dừng xe mua nước uống.
Bản thân cô lấy điện thoại ra xem, muốn nhắn tin cho Hoàng Kỳ.
Anh đã xong việc bên kia, lập tức lên máy bay về thành phố B.
Anh nhắn tin trước khi lên máy bay nên chắc giờ này cũng sắp hạ cánh.
Cô cảm thấy nhớ anh vô cùng nên cứ cầm điện thoại trên tay nhìn ngắm suốt.
Tài xế quay lại, lái xe đi.
Cô ngẩng đầu lên muốn xin nước của mình thì ngạc nhiên khi thấy người lái xe không phải là tài xế mà là người đàn ông lạ mặt.
Bảo Tích hét lên:
-Anh là ai?
Cô xoay người muốn mở cửa xe phóng ra ngoài nhưng không được.
Cửa xe đã bị khóa.
Người đàn ông lạnh lùng nhấn ga.
Chiếc xe lao vút đi.
Bảo Tích cúi người muốn rút bình chữa cháy ở cạnh cửa không xe đập cho tên kia một trận.
Thế nhưng hắn nhanh tay hơn, xịt thứ gì đó vào mặt cô, đồng thời tự bịt khăn lên mũi.
Bảo Tích sốc đơ người, hai mắt lập tức sập xuống, rơi vào bóng tối.
Lúc cô tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên sàn nhà.
Cô nhíu mày, từ từ mở mắt.
Bên ngoài vọng vào tiếng ồn của một đám đàn ông.
Hình như họ đang nhậu.
Bảo Tích gượng ngồi dậy nhìn quanh.
Đây chắc là một căn nhà cũ nát bằng gỗ.
Cô đang bị nhốt trong căn phòng nhỏ.
Dưới nền có lát gạch hoa nhưng có thể lâu ngày không được dọn dẹp nên xỉn màu và nhiều bụi đất.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ và một chiếc ghế sô pha cũ nát.
Bản thân cô thì bị trói cả chân lẫn tay, còn dán cả băng dính trên miệng.
Không biết là kẻ nào muốn bắt cóc cô, cũng không biết mục đích là gì.
Nhưng chắc chắn là bọn chúng muốn xâm hại cô chứ không phải cướp của, bởi sợi dây chuyền kim cương mà Hoàng Kỳ tặng cho cô đeo trên cổ vẫn còn nguyên.
Hơn nữa bốn góc tường lại gắn bốn cái camera còn rất mới.
Một căn phòng cũ nát, trống trải bụi bặm, không có lý nào lại tồn tại thiết bị hiện đại như vậy.
Chắc chắn chúng muốn làm nhục cô rồi ghi hình lại.
Nghĩ đến điều đó, sống lưng cô lạnh buốt.
Vội vã cử động mạnh cổ tay.
Mặc dù bọn chúng chủ quan chỉ trói hai tay cô về phía trước, nhưng nút thắt dây thừng rất chặt.
Tiếng ồn ào phía bên ngoài cho thấy bọn bắt cóc đang rất hưng phấn, vừa nhậu nhẹt vừa hát hò ầm ĩ.
Có lẽ chúng cho rằng cô còn đang hôn mê nên không chú ý đến.
Cô vội vàng đưa tay lên xé băng dính trên miệng, dùng răng cắn nới lỏng dây trói.
Vừa làm mà mắt cô vẫn láo liêng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Khoảng mười phút sau cô mới thành công nới lỏng dây trói, bên ngoài bọn bắt cóc vẫn tưng bừng hò hét.
Cô phải lợi dụng lúc này để thoát thân trước rồi tính sau.
Bảo Tích vội vàng cởi dây thừng rồi mất 5 phút nữa mới tháo được dây trói dưới chân.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, mắt hướng đến khung cửa sổ không có chấn song ở bên trên.
Khung cửa rất nhỏ nhưng chắc vừa với người cô.
Chỉ cần bắt ghế lên cao thì có thể trèo lên và chui ra ngoài.
Hy vọng cánh cửa đang đóng kín kia không bị bít từ bên ngoài.