Nghĩ là làm.
Cô từ từ đẩy chiếc giường gỗ lại gần bức tường dưới ô cửa sổ.
Vừa làm vừa nghe ngóng bên ngoài, sợ bị bọn người kia phát hiện.
Cũng may là chiếc giường đơn, lại không quá nặng nên cũng không quá khó với cô.
Khi bê được chiếc ghế salon đặt lên giường thì Bảo Tích đã một thân đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển, cổ họng khô rát.
Không dám chậm trễ, cô vội leo lên ghế, với tay lên mở chốt.
Hai cánh cửa từ từ mở ra, lộ bầu trời tối đen bên ngoài.
Bảo Tích mừng như điên, bám hai tay lên thành cửa đu người leo lên.
Hì hục một hồi lâu, mất sức chín trâu hai hổ mới vắt người được lên khung cửa.
May mà bình thường cô vẫn hay tập thể dục nên thể lực cũng không đến nỗi nào.
Nếu không trong tình huống này chỉ có thể ngồi chờ chết.
Bên ngoài tối om, cây cối um tùm không nhìn thấy được gì bên dưới.
Cô khó nhọc leo lên với tư thế khom người, sau đó chui qua khung cửa, đeo thân mình lủng lẳng một lúc rồi mới đánh liều thả tay rơi xuống.
Bị thương còn hơn là chết.
Cô rớt bịch xuống đám cây lá um tùm, cành cây chọc vào người đau điếng.
Nhưng vì sợ bọn kia phát hiện, ngay khi vừa tiếp đất thì lồm cồm bò dậy, nhanh chóng cắm đầu chạy.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cả người như bị rút cạn sức lực vậy.
Tuy nhiên đôi chân trần của cô không dừng lại, vẫn tiếp tục đạp trên đá sỏi, trên cành cây lá khô mà chạy về hướng đường cái.
Cô muốn càng nhanh càng tốt rời khỏi nơi này.
Sau khi thoát khỏi vườn cây cối um tùm, phía trước chính là đường lớn.
Nhưng Bảo Tích vẫn chưa dám ngay lập tức lộ diện.
Ai biết được liệu đám người bắt cóc cô có còn đồng bọn nào không? Bọn chúng có thêm tên nào đang trên đường tìm đến đây không.
Cô dừng lại nghe ngóng, thấy không còn ai đuổi theo mình mới chậm rãi men theo lề đường bên dưới mà đi.
Cô chờ đợi có chiếc xe nào không khả nghi hoặc có chở phụ nữ trẻ con thì chạy ra cầu cứu.
Thế nhưng chờ mãi cũng chỉ thấy toàn xe tải lớn hoặc xe bán tải lao vun vút qua.
Xung quanh lại là đồng trống không có một nhà dân nào.
Cô núp dưới lề đường thấp thỏm một thời gian lại sợ bọn bắt cóc phát hiện mình chạy trốn thì sẽ đi tìm kiếm bắt gặp.
Vậy là cô đánh liều hít một hơi thật sâu để lấy can đảm chuẩn bị lao ra đường vẫy xe.
Cô không tin mình xui xẻo đến độ vẫy đại một cái cũng trúng ngay chiếc xe của đồng bọn mấy tên kia.
Mà nếu số trời không cho thoát thì đành chịu mặc kệ số phận vậy.
Phía trước có hai chiếc xe đang lao tới.
Xa quá không nhìn thấy biển số nhưng cô vẫn đứng bật dậy lao ra chắn đường, đưa hai tay vẫy mạnh.
Trong lòng vẫn lo lắng với bộ dạng thảm hại của cô bây giờ có khi nào người ta sợ quá mà không chịu dừng lại hay không.
Nhưng mặc kệ thế nào cô cũng phải thử.
Phải tìm mọi cách rời khỏi đây trước rồi tính.
Ông trời ơi xin phù hộ cho con thoát được kiếp này.
Đèn pha chiếu sáng, Bảo Tích bị chói mắt không nhìn thấy được gì, cũng không thể xem người đang lái xe là nam hay nữ.
Cô sợ đến thót tim, gần như ngừng thở nhưng hai tay vẫn vẫy mạnh cầu cứu.
Chiếc xe đi đầu phanh kít lại, chưa kịp dừng thì cửa xe bật mở.
Một người đàn ông từ trong xe lao xuống, chạy nhanh về phía cô.
Một giây sau, ánh sáng đèn xe soi rõ hình dáng và gương mặt của người vừa chạy tới.
Hoàng Kỳ ôm chầm lấy cô.
Trời xui đất khiến thế nào cô lại vẫy đúng chiếc xe của Hoàng Kỳ đang trên đường tìm kiếm.
-Bảo Tích, em có sao không?
Cô sửng người nhìn qua vai anh, lại một người nữa bước xuống từ ghế lái chiếc xe phía sau, nhưng cô không có tâm trạng để quan sát xem người đó là ai.
Cô ôm chặt lấy Hoàng Kỳ khóc nức nở:
-Hoàng Kỳ….
Hoàng Kỳ….
Hu hu…..
Hoàng Kỳ…..
Hai chân Bảo Tích như mất hết sức lực muốn khuỵu xuống đường, Hoàng Kỳ vội vàng bế cô lên:
-Không sao rồi.
Có anh ở đây.
Em không sao rồi, đừng sợ.
Hai tay cô vẫn ôm chặt cổ anh trong khi anh bế cô về phía xe, không ngừng khóc nức nở.
-Anh đây rồi.
Đừng sợ.
Chúng có làm gì em không?
-Không… hu..
hu… em trốn ra… gọi cảnh sát nhanh đi… hu hu…
-Anh sẽ xử lý.
Em đừng lo.
Kỳ Dương bước xuống mở cửa xe.
Hoàng Kỳ khom người đi vào đặt cô ngồi trên đùi anh.
Hoàng Kỳ vừa ôm cô, vừa vuốt ve khuôn mặt nhòe nước mắt, vừa hôn tới tấp lên má lên trán cô.
-Xin lỗi em.
Đã để em phải sợ hãi rồi.
Anh xin lỗi.
-Hu hu… về đi.
Đưa em về đi.
Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ dùng tay gạt nước mắt trên má cô, nhìn cô với ánh mắt vừa xót xa vừa giận dữ:
-Được.
Anh đưa em về.
Anh ôm chặt cô trong ngực, nói vọng tới trước:
-Kỳ Dương, nói Tôn Kiệt xử lý tốt đám người đó.
Chúng ta về chung cư.
-Dạ.
Phó chủ tịch.