Bằng lái của Bảo Tích đúng là đã thi, nhưng mà quá trình thực sự phức tạp.
Kỳ thật trước khi cô đi báo danh có một ít thời gian Hoàng Kỳ tự mình dạy cô tập lái.
Hoàng Kỳ cũng nói không cần thi, muốn đi đâu gọi điện thoại để lái xe đưa đón là được rồi.
Chỉ là Bảo Tích thường xuyên ngồi xe Hoàng Kỳ, thấy anh trong dòng xe cộ thành thạo điêu luyện lướt đi, trong lòng hâm mộ, cũng muốn ra vẻ, cho nên đầu năm nay vẫn đi báo danh học lái.
Nhưng cô thật không nghĩ tới, một cái bằng lái xe hơi nho nhỏ, cô lại mất gần một năm mới thi được.
Thời gian đi luyện xe không nhiều là một mặt, nguyên nhân chủ yếu hơn là điều khiển ô tô thật sự là quá làm khó cô.
Chẳng hạn như vượt xe, không quen nhìn trái nhìn phải dòng xe cộ, chỉ muốn tăng tốc thật nhanh đồng thời đánh tay lái làm huấn luyện viên đau tim đến mức phải vỗ ngực.
Khi gặp được đèn đỏ, phản ứng đầu tiên là tranh thủ phanh gấp để kiểm tra thắng xe.
Mà cô lại chỉ thực hiện những thủ thuật này khi có huấn luyện viên ở trên xe, hoặc là Hoàng Kỳ.
Nếu một mình ngồi trong xe mà huấn luyện viên không có ở đấy, cô thấy chỗ ngồi bên phải không có ai, luôn cảm thấy không an toàn, không muốn đi.
Chính vì vậy nên cho tới lúc đi thi, Bảo Tích trải qua không biết bao nhiêu cực khổ mới lấy được bằng lái, huấn luyện viên đã sớm quen rồi không tức giận nổi nữa, kẹp lấy một điếu thuốc vui tươi hớn hở mà trêu ghẹo:
-Nhớ nha, lúc đi xe nhớ lôi chồng cô lên ngồi bên cạnh nhé.
Bảo Tích nghe xong nghẹn lời chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Ngày Bảo Tích cầm tấm bằng của mình về nhà, Hoàng Kỳ ngồi xem tài liệu ở trên ghế sa lon, thấy cô vào cửa, cười nói:
-Đã thi xong? Muốn mua xe gì? Ngày mai dẫn em đi chọn.
Bảo Tích tựa đầu vào trên ghế sa lon, buồn buồn nói:
-Trên đường trở về em đã cân nhắc qua, vì đảm bảo an toàn cho người dân, em vẫn nên đừng đụng vào xe thì hơn.
Cô vẫn còn ám ảnh chuyện Tiểu My ủi đầu xe vào đuôi xe của Hoàng Kỳ hôm nào.
Hoàng Kỳ không chỉ không hề an ủi cô, còn ở trên ghế sa lon cười đến mức chiếc ghế rung lắc từng hồi:
-Hắc … hắc… vợ anh quả là công dân gương mẫu.
Rất có lòng thương dân.
Sáng suốt quá.
Ha… ha..
ha…
Chuyện học lái xe cứ như vậy hạ màn kết thúc, Bảo Tích bỏ đi suy nghĩ tự mình lái xe, thanh thản ổn định hưởng thụ phục vụ của lái xe chuyên nghiệp.
Tưởng chuyện này coi như xong nên Bảo Tích yên tâm gắp miếng gà chiên bỏ vào chén.
Bên tai lại nhẹ nhàng vang lên giọng nói của Hạ Lâm làm miếng gà tí nữa bị rơi xuống bàn:
-Mua xe có thể không cần gấp, nhưng mà bình thường có thể luyện tay một chút.
Mẹ có một chiếc...
-A!....!Hửm…cái… gì…
Á… a….a… á… a….
Đột nhiên nghe được Bảo Tíchthét lên, Hạ Lâm bị dọa đến mức chiếc thìa trên tay bị ném đi:
-Làm sao vậy?! Làm sao vậy?! Chuyện gì?
Bà còn chưa kịp hoàn hồn, Bảo Tích đã ném đũa đi, giống như con bạch tuộc treo trên người Hoàng Kỳ, mà không biết từ lúc nào, ngay tại dưới ghế Hoàng Kỳ, một chú chó lông xù ngoắt ngoắt cái đuôi kích động quay tới quay lui.
-A… Hoàng Kỳ cứu em..
á..
aa…
Bảo Tích phản ứng càng lớn, chú nhỏ dưới bàn ngược lại càng hưng phấn, liền giơ lên móng vuốt nhào lên trên ghế.
-A a a a a!!! Sao lại có con chó này ở đây vậy chứ… a…
Vốn là Hạ Lâm vừa rồi đi thăm chơi các bạn bè ở tỉnh thành, đã được người ta tặng cho chú chó phốc sóc này.
Thế nhưng khi Hạ Lâm gặp cái chiến trận này của Bảo Tích, tựa hồ cũng cho là trước mắt đang xuất hiện quái yêu mãnh thú gì đó:
-Con chó này … đáng sợ đến thế sao?
Hoàng Kỳ mặc dù cũng bị giật mình một chút nhưng cũng hết sức vui mừng, cười đến mi tâm cũng run, nhưng vẫn ôm Bảo Tích đứng lên đi tới một bên.
-Lúc nhỏ cô ấy bị chó cắn nên vẫn còn bị ám ảnh.
Mọi người thông cảm một chút ạ.
Anh nhếch cằm với Hoàng Long:
-Anh hai, giải quyết một chút.
Hoàng Long để đũa xuống, bắt lấy chân trước của chú chó nhỏ nửa kéo nửa túm mang nó lên trên lầu.
Thế nhưng lúc anh xoay người, Bảo Tích rõ ràng thấy anh cũng đang cười.
Mà trên bàn ăn Hoàng Bắc một mực nghiêm túc khóe miệng cũng cười nhẹ.
Sau khi kẻ đầu têu bị túm lên lầu trên, Bảo Tích bình ổn hô hấp lại nửa ngày, mới chú ý tới mình còn treo trên người Hoàng Kỳ.
Cô chợt nhảy xuống, đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, sửa sang lại tóc tai, làm bộ không nhìn thấy bọn họ cười.
Thế nhưng bây giờ Hoàng Kỳ đâu có nể mặt cô, còn cười rất quá đáng.
Cô nghiêng đầu sang, cắn răng nói với anh:
-Buồn cười lắm sao?
Hoàng Kỳ kéo kéo khóe miệng:
-Cũng được.
Bảo Tích thật muốn đánh anh một trận.
Sau khi cơm nước xong, hai người qua đêm ngay tại nhà lớn.
Bảo Tích tắm rửa xong đi ra, liếc mắt thấy Hoàng Kỳ nằm ở trên giường đọc sách, đi qua bên giường đưa lưng về phía anh ngồi xuống thoa sữa dưỡng thể.
Hai người lặng im không nói, trong phòng chỉ có tiếng trang sách lật qua lật lại.
Sau khi xử lý mình xong xuôi, Bảo Tích chui vào chăn, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn Hoàng Kỳ:
-Hừ.
Anh là cái tên hỗn đản.
Cứ muốn làm em mất mặt mới chịu sao?
Hoàng Kỳ dời tầm mắt khỏi trang sách:
-Hửm? Anh làm gì để em mất mặt chứ? Tự em treo mình trên người anh còn gì?
Bảo Tích cầm chiếc gối bên cạnh ném vào anh:
-Anh còn dám nói? Anh cười to nhất còn gì?
Hhoàng Kỳ gấp sách đặt qua một bên xoay người ôm lấy cô:
-Cũng nhờ có vậy nên chuyện lái xe đã được bỏ qua không phải sao? Sợ chó thì có gì mất mặt đâu chứ?
-Xùy.
Đâu phải anh mất mặt