Kỳ Dương không hiểu mô tê gì, cảm thấy không khí trong xe hình như cũng bị rút sạch làm cho cậu ta cảm thấy có mùi thuốc súng phản phất đến khó thở.
Đúng lúc này cửa kính xe phía sau đột ngột hạ xuống.
Trong đầu cậu ta đang nghĩ hình như Bảo Tích đã nhận ra được mình nói chuyện không khéo léo, nên mới mở cửa sổ ra để dời sự chú ý đi.
Nhưng mà khi cậu ta nhìn qua kính chiếu hậu mới biết, người mở cửa sổ là ông chủ của cậu ta.
Cái gì đang xảy ra vậy?
Xe đang chạy rất nhanh, hai bên tóc Bảo Tích bị gió thổi bay tán loạn.
Sáng nay lúc tắm xong tóc ướt nên cô xỏa ra để đi chứ không buột lại.
Cũng may Hoàng Kỳ hình như cũng nhận ra nên tự mình đóng kính lên.
Bảo Tích xoay người về phía cửa kính xe tự mình chỉnh sửa lại tóc, vuốt vuốt chải chải.
Lúc đang muốn đưa tay vuốt lại sợi tóc cuối cùng rớt ra, cô nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Kỳ qua cửa kính xe.
Anh đang chăm chú nhìn cô.
-Cô đang có thành kiến với tôi thì phải.
Cô không bới móc tôi đôi câu thì không chịu được sao?
Bảo Tích cũng không bị chột dạ.
Cô trừng mắt với thân ảnh trong kính xe một cái, cũng không cần biết anh có nhìn thấy hay không, sau đó mới chậm rãi xoay người, đối mặt với Hoàng Kỳ, ngây thơ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình.
-Thật là ngại quá, Phó chủ tịch! Con người của tôi nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý.
Chỉ là sợ anh hiểu nhầm thôi.
Anh chắc không để tâm đúng không?
Nói xong chính bản thân Bảo Tích cũng cảm thấy giật mình, không biết từ bao giờ cô rèn luyện được kỹ năng nói dối thành thục như vậy chứ, trở mặt như lật bánh tráng vậy.
Cô không đi làm diễn viên thật là lãng phí một tài năng mà.
Hoàng Kỳ không trả lời, ánh mắt anh rơi ở trên mặt cô, đánh giá từng chút một.
Ánh mắt này như nhìn thấu suy nghĩ của Bảo Tích làm cô có hơi giật mình.
Giờ phút này cô lại có chút hối hận, không nên đối đầu trực tiếp với Hoàng Kỳ như vậy mới đúng.
Mặc dù được hả giận tại chỗ, nhưng mà nói không chừng người này sẽ ngầm gây khó khăn sau lưng cô.
Thạch Quân cũng từng cảnh báo cô rồi.
Nếu coi là chuyện nhỏ thì anh ta sẽ động tay động chân với công việc của cô, bắt cô tăng ca nhiều lên, hoặc là có ý kiến với các bản thiết kế của cô cũng không phải là không có khả năng.
Nếu coi là chuyện lớn thì anh ta sẽ trực tiếp đập hợp đồng xuống trước mặt cô, hét to: Cô bị sa thải.
Đây có thể là cái kết thảm khốc nhất đối với cô.
Nói cho cùng, với một kẻ đang thiếu tiền như cô mà nói sẽ không thể bỏ qua được sự cám dỗ của đồng tiền.
Nghĩ tới đây, khí thế của cô có hơi yếu đi, mà ánh mắt còn có ý trốn tránh.
Nhưng sự tránh né này lại bị Hoàng Kỳ bắt được, anh đột nhiên nở nụ cười.
Cô gái này rất thú vị nha.
Anh đang rất muốn biết trong túi người này đang chứa thuốc gì.
từ trước đến nay chưa bao giờ anh gặp một nguời mà bản thân anh nhìn không thấu như thế này.
Bảo Tích uống một hớp nước thật lớn để ổn định tâm trạng, lười để ý anh ta.
Vừa khéo xe đã đến đường lớn, cách Hoàng Anh không đến 200m.
Cô mở miệng nói,
-Làm phiền dừng xe một chút.Cho tôi xuống ở chỗ này.
Tài xế cũng không lập tức dừng xe, chẳng qua là hơi giảm tốc độ xe, Kỳ Dương cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng:
-Chúng ta vẫn còn một đoạn nữa mới tới công ty...
-Tôi biết, cứ xuống ở đây đi.
Tới gần công ty có đông người, tôi không muốn ai đó lại nghi ngờ này nọ.
Kỳ Dương không biết phải làm thế nào, quay đầu nhìn lại Hoàng Kỳ, anh đang cúi đầu chỉnh sửa tay áo, vẻ mặt lãnh đạm:
-Không cần dừng.
Cứ đi đi.
What? Tôi nói anh có bị ngáo không vậy? Tôi và anh là thứ quan hệ gì chứ? Không sợ mắt nhìn của thiên hạ sao? Ai là người mới nói người khác dùng thủ đoạn này nọ trèo tường nhà giàu hả?
Không nhận được sự đồng ý từ Hoàng Kỳ, tài xế tất nhiên sẽ không dừng xe.
Cứ như thế mà lái thẳng một đường vào hầm giữ xe của Hoàng Anh.
Giờ phút này, Bảo Tích mới biết thì ra là tự cô suy nghĩ nhiều.
Chỗ đậu xe của một người cao cao tại thượng như anh căn bản không phải chỗ đậu xe của nhân viên, quả thật không cần phải tránh né.
Hầm xe này chỉ dành riêng cho cán bộ cấp cao của tập đoàn.
Sau khi xuống xe, Bảo Tích cúi đầu sửa sang lại quần áo một chút, ngẩng đầu một cái, Hoàng Kỳ đã đi rồi.
Hừ.
Đi nhanh như vậy làm gì, đang thời kỳ mãn kinh nên mới đi vội như vậy sao?
Nghĩ thầm vậy thôi chứ cô cũng lật đật chạy theo.
Chỉ có một cái thang máy duy nhất lên tầng trên.
Bước vào trong, cả hai người đều duy trì yên lặng.
Bản thân Kỳ Dương thì lại càng không dám lên tiếng.
Cho đến tầng16, Hoàng Kỳ đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Bảo Tích dừng lại một chút giơ nắm đấm về phía anh rồi mới quay gót về phòng làm việc của mình.
Hoàng Kỳ không hề biết những chuyện, bình thản bước đến bàn làm việc ngồi xuống.
Thư ký phòng hành chính đã đợi sẵn mang bản kế hoạch và báo cáo giám sát tình hình kinh doanh đặt ở trước mặt anh.
Anh cầm văn kiện đầu tiên lên, mới vừa lật xem hai lần, ánh mắt đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi:
-Những thông tin tối hôm qua tôi bảo cô đã chuẩn bị rồi chứ?
Cô thư kí phòng hành chính lập tức cầm một tập văn kiện dầy, đặt lên trước mặt Hoàng Kỳ:
-Đây là ghi chép thông tin tất cả hoạt động hành trình của Phó chủ tịch trong hai năm gần đây bao gồm các cuộc hội nghị, tọa đàm và những chuyến công tác nước ngoài.
Nhìn thấy tập tài liệu dầy cộm, Hoàng Kỳ xoa xoa mi tâm, cô thư kí vội vàng nói:
-Đã được phân loại theo thời gian và địa điểm rồi ạ.
Hoàng Kỳ gật đầu:
-Được rồi.
Mọi người ra ngoài trước đi.
Anh đang muốn tìm hiểu xem đã từng gặp Bảo Tích ở đâu chưa, và sự bài xích của cô đối với anh từ đâu mà có.