Một bữa tối vui vẻ trôi qua, nhưng đến khi Thạch Quân gọi phục vụ tính tiền thì tất cả đã được thanh toán xong.
Đối diện anh ta, Bảo Tích cười mỉm nói:
-Bữa cơm này là tôi muốn cảm ơn tổng giám đốc Quân đã giúp đỡ, tối qua muộn như thế còn làm phiền anh.
Thạch Quân bĩu môi:
-Chuyện nhỏ thôi, tôi cũng không tốn sức gì, cô làm vậy...
-Tôi biết chuyện này đối với anh là chuyện nhỏ.
Bảo Tích đứng dậy cầm túi, khuôn mặt tươi cười không giảm:
-Nhưng đối với tôi và bạn tôi là một việc rất phiền phức, nếu không phải anh, tối đó chúng tôi không thể tìm được chủ xe, sẽ rất phiền phức.
Cũng có thể vì quen biết anh, nên phó chủ tịch cũng dễ nói chuyện hơn.
Bữa cơm cuối cùng lại là Bảo Tích trả tiền, Thạch Quân cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, hẹn phụ nữ đi ăn cơm, đối phương lại thần không biết quỷ không hay đi tính tiền, hắn lại còn không biết là cô đã trả tiền khi nào.
Trong chốc lát kia Thạch Quân có cảm giác bị mất mặt, đi ra ngoài ăn cơm mà phụ nữ lại thanh toán tiền là có chuyện gì xảy ra? Nếu mấy tên kia mà biết thì mặt mũi hắn để ở đâu chứ?
Bảo Tích cẩn thận mà quan sát nét mặt của Thạch Quân.
Thật ra cô biết đàn ông rất để ý ở vấn đề này, chỉ là cô không thích bản thân và người đàn ông mới quen biết này lại tồn tại loại quan hệ ân tình khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Tuy nhiên chỗ nhà hàng của hắn chọn cũng quá đắt đi, lúc cô trả tiền thật sự rất đau lòng, chảy máu dạ dày rồi đấy.
Bỏ đi, đằng nào đây cũng là tiền moi ra từ trong túi của Hoàng Kỳ mà.
Nghĩ đến điều này lập tức trong lòng cảm thấy dễ chịu ngay.
Điều cần thiết bây giờ là phải xoa dịu hắn một chút.
-Anh không cần thấy khó chịu đâu.
Chúng ta là bạn bè mà.
Đã là bạn bè thì không cần phân biệt ai là người trả tiền.
Lần sau anh mời tôi một bữa hoành tráng hơn là được mà.
Mà bên cạnh cô, Thạch Quân bởi hai ba câu nói tâng bốc của Bảo Tích mà có chút vui vẻ, rời khỏi nhà hàng.
Thời gian cũng không còn sớm, Thạch Quân đề nghị đưa cô về.
Dù sao anh ta cũng đã biết chỗ ở của cô nên Bảo Tích không tiện từ chối.
Thấy cô đồng ý Thạch Quân vui như mở hội.
Hắn cảm thấy mình quyết định ở lại chung cư là quyết định đúng đắn nhất.
Biết đâu hắn có thể rút ngắn khoảng cách giữa cô và hắn?
Xe dừng lại ở chúng cư.
Bảo Tích mới nhớ ra còn chưa biết hắn ở tầng nào.
-Này, anh ở tầng mấy vậy?
-À, tôi ở tầng 13.
-Còn tôi ở tầng 15.
-Vậy sau này có thể làm hàng xóm tốt rồi.
Hai người cùng vào thang máy.
Lúc cửa sắp đóng lại, một bóng người chạy nhanh tới.
Bảo Tích nhanh tay nhấn nút giữ cửa.
Người đàn ông bên người dắt một con chó Bulldog đi vào, còn nói lời cảm ơn.
Một con chó Bulldog màu vàng...! lưỡi của nó lè ra...!hơi thở khò khè...
Không ổn! Bảo Tích cảm giác mình không thể hít thở, sắc mặt cô tái xanh, lui vào một góc trong thang máy, nắm thật chặc vạt áo của mình.
Mặc dù chủ nhân của nó đang kéo chặt sợi dây, thế nhưng con chó kia hình như tăng động quá mức, cứ nhìn chằm lên người Bảo Tích.
Cô có cảm giác như nó muốn nhào đến cô bất cứ lúc nào.
Cả người của Bảo Tích đã cứng đờ không di chuyển được.
Mồ hôi trên trán đã rất nhanh túa ra,, cả hai bàn tay cô cũng mướt mồ hôi.
Trong thang máy mỗi một giây đều kéo dài như vô hạn.
Bảo Tích cắn chặt răng, vào lúc cảm thấy sau lưng mình đều đã ướt lạnh hết.
Thạch Quân đột nhiên nhận thấy sự khác lạ ở cô.
Hắn thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm con vật phía trước mà hai tay run rẩy liền bước một bước chắn trước mặt cô, che khuất con chó.
Cả người Bảo Tích từ từ thả lỏng, chậm rãi nép vào sau lưng Thạch Quân.
Bất chợt, con chó kia nhào tới trước người hắn chồm lên.
Trên chiếc quần Jean lưu lại hai dấu chân.
Chủ nhân của con chó trong lòng cũng rất lo lắng, kéo con chó lại bên mình, nắm chặt sợi dây, cúi đầu xin lỗi.
-Xin lỗi hai người.
Tại lâu ngày nó chưa được ra ngoài nên hơi tăng động.
Nửa phút sau, thang máy đến lầu 3, chủ nhân của chú chó vội vàng lặp lại câu “Xin lỗi” rồi dắt chó đi ra ngoài.
Thạch Quân trong lòng hơi khó chịu nhưng cũng không phản ứng gì, quay đầu nhìn Bảo Tích một cái.
-Cô không sao chứ? Cô rất sợ chó?
-Xin lỗi anh.
Bảo Tích thấp giọng nói:
-Khi còn bé từng bị chó cắn.
Tôi..
vẫn còn bị ám ảnh.
Hắn đút tay túi quần, cong cong khoé môi.
Bảo Tích không thấy nụ cười của hắn, vì sự chú ý của cô dồn toàn bộ lên vết bẩn trên quần hắn.
Cô từ trong túi xách lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho Thạch Quân.
Lúc hắn nhận lấy khăn giấy, khom người phủi phủi quần, cửa thang máy lại mở.
Thạch Quân ngước mắt nhìn lên, thấy người bước vào thì hơi ngạc nhiên nên cả người loạng choạng.
Bảo Tích sợ hắn ngã nên đưa tay đỡ lấy.