Nói là sếp sẽ không nghe thấy gì cả ư? Có ma mới tin.
Nếu như không nghe thấy, tại sao anh lại dừng lại ở đây.
Câu chuyện trong phòng càng lúc càng đi quá xa, Vĩnh Khang giống như bị kim đâm ở lưng, hận không thể nhào vào trong cho mỗi người một cái tát.
Hoàng Kỳ thì vẫn rất thản nhiên đứng chắn trước mặt ngăn anh ta với cánh cửa phòng nên anh ta không thể làm gì khác hơn là đứng yên chịu trận.
Chốc lát, Hoàng Kỳ chậm rãi khép văn kiện trong tay lại, không biến sắc đưa xấp văn kiện về phía Vĩnh Khang.
Anh ta vội vàng đưa tay nhận lấy, nhưng văn kiện đang sắp rơi vào tay anh ta thì lại hơi dừng lại một chút
-Đây là cách quản lý nhân viên của cậu sao? Rảnh rỗi không có việc gì làm đúng không? Sau đợt công tác này gặp tôi nhận việc.
Một câu nói, đủ để cho sống lưng của Vĩnh Khang trở nên căng thẳng, không biết nên phải trả lời như thế nào.
Chuyện bà tám ở công sở cũng không phải là hiếm.
Ai nghĩ đến ngay lúc nhân viên anh ta ngồi chờ xe, cái chuyện lộn xộn này lại gặp phải ngay nhân vật chính thế này chứ.
Hoàng Kỳ buông lỏng lực tay, văn kiện rốt cuộc cũng rơi xuống trên lòng bàn tay Vĩnh Khang.
Anh ta chưa kịp cầm vững thì Hoàng Kỳ đã cách xa anh ta vài mét.
Mặc dù chỉ là mấy tờ giấy rơi xuống tay, nhưng sức nặng giống như cả một quả tạ sắt vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, Giang Duyên ho khan hai tiếng:
-Được rồi, đừng ồn ào nữa, đợi một lát xe sắp đến rồi.
Vừa dứt lời, cửa phòng họp đã được mở ra, Vĩnh Khang dậm chân bình bịch đi vào.
Khuôn mặt cười ha ha hàng ngày của anh ta nay co lại thành một nắm đấm, mây đen giăng đầy trời.
Tất nhiên mọi người không cần ai nói cũng có thể đoán được có chuyện không tốt.
Người ở trong phòng đưa mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng nói trước, chỉ có thể nín thở nhìn anh ta.
Vĩnh Khang đi đến đứng trước bàn họp, tức giận trong lòng muốn phát tiết ra, sắc mặt liên tục thay đổi.
Nhưng mà làm sao được người này bình thường có thói quen lịch sự, có tức giận cũng không thể nào mắng người.
Cuối cùng chỉ là đưa tay chỉ vào trước mặt mọi người.
-Chuyện tôi mới nói ở cuộc họp lúc nãy đều quên hết rồi sao? Tôi nói cho các cô biết, về sau trong thời gian làm việc nghiêm túc lại cho tôi.
Nếu như không muốn làm nữa, thì cuốn xéo đi hết, đừng để tôi phải nói nhiều.
Dứt lời anh ta quay ngoắc đi ra cửa.
Bảo Tích nhíu mày một cái.
Một lát nữa cô phải có nhiệm vụ đưa thư cho Hoàng Kỳ.Vĩnh Khang không phải là đang ám chỉ cô chứ? Chắc là không phải đâu, anh ta làm sao biết được.
Nhưng lúc mình đang chột dạ luôn cảm thấy một ánh mắt của người ta cũng có ý khác.
Bảo Tích ngẩng đầu lên, muốn tìm một chú manh mối ở trên mặt của Vĩnh Khang.
Nhưng đáng tiếc chỉ thấy bóng lưng tức giận của anh ta thấp thoáng rời đi, để lại mọi người ở trong phòng không hiểu được là nguyên do gì.
-Giám đốc đây là làm sao vậy?
-Ai biết được, có trời mới biết ai đã trêu chọc anh ta.
- Thời kỳ mãn kinh đã tới rồi chăng?
Có người đột nhiên tỉnh ra:
-Có phải là bởi vì hôm nay căng thẳng do ngồi trên chuyến bay chung với sếp tổng không?
-Không thể nào! Nếu là chúng ta thì còn có lý.
Anh ta gặp sếp như cơm bữa, có gì mà căng thẳng.
Giang Duyên mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc các cô đùa giỡn lúc nãy, trong lòng hơi có chút lo lắng:
-Được rồi.
Đừng nhiều chuyện đoán già đoán non nữa.
Chuẩn bị một chút rồi ra sân bay nào.
Cuối cùng mọi người cũng không dám xác định tại sao Vĩnh Khang lại nổi giận.
Nhưng mà lại thành thật không dám lỗ mãng, lên trên xe rồi, bọn họ đều yên lặng ngoan ngoãn không dám náo loạn.
Buổi rạng sáng ở vùng ngoại ô, không gian yên tĩnh giống như mọi thứ đều đang ngủ say vậy.
Ánh mặt trời le lói những tia nắng yếu ớt chiếu xuống ruộng lúa tạo ra những tia sáng màu vàng kim, theo cơn gió tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ.
Mà một đường nhựa cũ kỹ ở bên cạnh đồng ruộng, bị ngăn cách bởi một lớp sơn màu vàng.
Ở phía bên kia đó chính là đường băng rộng lớn của sân bay.
Ở bên trong sân bay, mọi thứ trái ngược hoàn toàn với khung cảnh yên bình của đồng ruộng.
Tiếng máy chạy, tiếng động cơ, tiếng người í ới.
Các nhân viên đang làm việc bận rộn, một chiếc Boeing đang hạ cánh an toàn và những chiếc xe vận chuyển đi đến theo thứ tự.
Mọi thứ như đã được sắp xếp một cách có trật tự, vận hành trơn tru.
Hoàng Kỳ sải bước dẫn đầu đoàn người đi tới, trong tay cầm điện thoại đang nói chuyện điện thoại.
Đến lúc gần tới cửa khoang máy bay, anh mới nhíu mày lại, lập tức cúp điện thoại.
Đi sau lưng anh là Vĩnh Khang.
Hai người một trước một sao tiến vào máy bay, rồi những người khác mới lần lượt theo sau.
Sân bay rộng lớn, tự nhiên xuất hiện một luồng cảm giác áp bức nặng nề.
Bảo Tích len lén nhìn lên, trong lòng cảm thấy như có một quả bom nổ tung vậy.
Là tên biến thái kia sao? Nụ hôn đầu của cô? Hắn là tổng giám đốc? Trời ạ.
Cô vừa nãy đã tát tổng giám đốc của cô một cái nảy lửa?
Cơ trưởng tuổi tác khá lớn dường như rất quen thuộc với Hoàng Kỳ, cười ha ha đưa tay ra trước:
-Tổng giám đốc, hoan nghênh ngài đến với chuyến bay lần này.
Hoàng Kỳ đưa tay bắt tay với cơ trưởng, chỉ nói một câu:
-Vất vả rồi cơ trưởng.
Lúc anh ta bước vào khoang hạng nhất, ngồi xuống ở hàng ghế đầu tiên bất ngờ chạm phải ánh mắt của Bảo Tích.
Hai ánh mắt chạm nhau, Bảo Tích còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã dời tầm mắt đi, không che dấu sự khinh thường chút nào.
Ngay cả Bảo Tích cũng cảm thấy, cái nhìn vừa nãy có phải là ảo giác hay không? Anh ta có nhớ ra cô không vậy? Còn ra vẻ nữa chứ.
Thật tức chết mà.
Sau khi máy bay bước vào trạng thái kiểm tra, các tiếp viên bắt đầu di chuyển, đám người rảnh rỗi bọn họ lại không kiềm được, thì thầm thảo luận về Hoàng Kỳ đang ngồi ở hàng ghế trước.
Bảo Tích ngồi phía sau cũng len lén nhìn về phía anh mấy lần.
Anh và thư kí ngồi cùng một hàng ghế.
Đèn đọc sách ở trên đầu được mở lên làm gia tăng thêm đường nét trên khuôn mặt của anh.
Chỉ là một góc nghiêng thôi cũng đủ để xao động lòng người.
Người thật còn đẹp hơn so với hình Giang Duyên cho cô xem.
Con trai chủ tịch, lại còn là cấp cao trẻ tuổi của tập đoàn.
Người như vậy, cũng khó trách sẽ khiến người khác mơ mộng hão huyền.
Bảo Tích sờ phong thư ở trong túi, đã tìm đường lui vô số lần.
Trên đời làm gì có người trong ngoài không đồng nhất nhiều như thế.
Khí chất cả người của Hoàng Kỳ đã cho thấy, từ trước đến nay anh đều là đứng ở trên cao.
Chẳng dám mơ nói chuyện như những người bình thường với nhau, huống chi là mong đợi điều gì khác.Người như vậy lại có thể bừa bãi ôm hôn một cô gái không hề quen biết giữa đường.
Đúng là không hiểu nổi.
Nhưng đúng như lời Tiểu My nói, thử một chút cũng không mất mát cái gì, không được thì thôi.
Bảo Tích nghĩ như thế, nên mới chọn ngồi ngay phía sau anh.
Suy nghĩ xem lúc sau nên phải mở miệng nói với anh như thế nào.
Vừa đúng lúc này tiếp viên đi đưa nước và đồ ăn nhẹ.
Bảo Tích trong lòng đang suy nghĩ, không biết phải làm thế nào.
Mãi một lúc, Giang Duyên ngồi bên khều cô một cái.
-Này.
Hồn em đang ở đâu thế?
Bảo Tích ho khan hai tiếng che giấu đi sự lúng túng:
-Chị vừa nói gì cơ? Em đang chú ý đến mấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp quá.
Giang Tư Duyệt cẩn thận liếc nhìn cô, nói:
- Phải không? Em cũng không phải less, nhìn mấy cô gái đó làm gì?
Bảo Tích kéo kéo chị ta, nhỏ giọng nói:
-Chị nhỏ tiếng dùm một chút.
Ai mà chẳng muốn nhìn gái đẹp.
Giang Duyên miễn cưỡng điều chỉnh lại nét mặt mình.
Nhưng vẫn nhịn không được mà nói:
-Nhanh nhanh kiếm bạn trai đi.
Người ta nói phụ nữ cô đơn lâu ngày cũng có xu hướng bị rối loạn giới tính đấy a.
Bảo Tích tí nữa bị sặc.
-Trưởng phòng, chị đang nghĩ cái gì vậy hả?
-Thật đấy! Em còn nhỏ, chờ em trải qua chuyện yêu đương vài lần đi rồi biết, nó thú vị thế nào.
Có cần chị giới thiệu không?
Bảo Tích xua tay lắc đầu:
-Thôi khỏi.
Em tự biết phải làm thế nào.
-Vậy thì tự lo đi.
Chị ngủ một chút.
-Vâng.
Giang Duyên che bịt mắt ngủ.
Bảo tích lại quay lại nỗi khó xử của mình.
Liếc nhìn lên phía trước vẫn thấy Hoàng Kỳ chăm chú múa tay trên bàn phím chiếc ipad.
Nhìn thấy anh chuyên tâm như thế, Bảo Tích rất ngại làm phiền đến anh.
Nhưng mà lá thư đang ở trong túi áo luôn luôn nhắc nhở cô: Thời gian không đợi người.
Nhưng mà anh bận rộn như thế, cho dù là đưa cho anh.
Cũng không chắc là anh sẽ xem.
Ngay tại thời điểm trong lòng Bảo Tích còn đang giao chiến chưa quyết được sẽ làm thế nào thì Giang Duyên lại bất ngờ mở chụp mắt, nhỏ giọng thì thầm hỏi cô:
- Đúng rồi, đồ của Tiểu My...!em đã giao chưa?
Bảo Tích rõ ràng là bị giật mình, cảm xúc không được ổn định.
Trong ánh mắt có thể phun ra lửa, nhưng nhìn gò má lại ửng đỏ trong như đang xấu hổ vậy.
Cô trợn tròn hai mắt:
- Chị biết ư?
Giang Duyên nhún vai:
-Xế chiều hôm qua nó cũng đi tìm chị.
Lúc nãy ở nhà vệ sinh thấy em giấu một cái phong bì nhỏ màu hồng là chị đã nghi nghi.