Không nghĩ tới cuối cùng hắn vẫn một lòng muốn dây dưa chưa dứt.
Nếu Thạch Quân không có phát sinh những việc này, hoặc là nói hắn bảo đảm sẽ xử lý tốt những chuyện đó, cô thật sự có muốn ở bên cạnh hắn không? Cô liệu có tin được hắn sẽ thay đổi?
Bảo Tích nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Mà rồi câu trả lời của cô vẫn là không muốn.
Không biết là do ban đầu tình cảm đối với hắn không quá sâu đậm, hay là vì chuyện ngày hôm qua mà đánh mất đi niềm tin đối với hắn.
Tóm lại, trong lòng của cô hiện tại không có chút cảm xúc nào với chuyện này nữa.
Bảo Tích cười cười:
-Thạch quân.
Tôi vẫn cảm thấy chúng ta làm bạn bè rất tốt.
Cái gì cưỡng ép cũng không mang lại kết quả tốt mà.
Thạch Quân không nói gì nữa.
Người giống như hắn, bị cự tuyệt cũng sẽ không lộ ra nét mặt suy yếu.
-Được, tôi hiểu rồi.
Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé!
Ngồi vào trong siêu xe, hắn nhẹ nhàng vung tay lên tạm biệt cô đang đứng nhìn theo, cứ như vậy rời đi.
Bảo Tích nhìn theo chiếc xe của hắn, chốc lát trong lòng trống rỗng.
Đến lúc xe Thạch Quân biến mất ở trong tầm mắt, cô mới xoay người đi vào chung cư.
Đến khi đến trước thang máy, không tình nguyện lại gặp phải Hoàng Kỳ cũng đang đứng chờ ở đó.
Anh hình như cũng từ tập đoàn về tới, một tay đút túi quần, một tay cầm di động đang xem gì đó.
-Phó chủ tịch.
Đưa mắt nhìn Bảo Tích, anh chậm rãi trả lời:
-Ừm.
Có chuyện gì sao?
What? Bảo Tích hơi đơ người.
Cô chỉ là muốn chào hỏi một cái theo phép lịch sự khi gặp anh, có thể có chuyện gì được chứ?
Nhưng mà khi anh hỏi như vậy.
Bảo Tích thật đúng là nhớ tới một việc làm cô tò mò.
Tại sao sáng hôm qua Hoàng Kỳ lại đột nhiên xuất hiện kịp thời ở nhà cô?
Hai người tuy rằng ở tại cùng tầng, nhưng cô cũng không để ý anh ở phòng nào nữa.
Mà hình như lâu lâu anh mới ở lại đây nên tần suất cô gặp anh hầu như không có.
Lại chưa nói tối hôm đó anh nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Nhưng Bảo Tích còn không kịp mở miệng hỏi.
Hoàng Kỳ đột nhiên đi đến trước mặt cô, nói:
-Tôi rất tò mò một chuyện.
-Hả?
Tâm linh tương thông sao? Anh cũng có chuyện tò mò à?
Hai người đứng mặt đối mặt.
Hoàng Kỳ nhíu chặt hai đầu lông mày, có chút không kiên nhẫn, ngữ khí tự nhiên cũng có chút vênh váo hung hăng.
-Nếu như cô thân với tổng giám đốc Á Châu như thế, tại sao còn đến Hoàng Anh?
Bảo Tích sửng sốt một chút.
Thấy cô không nói câu nào, Hoàng Kỳ lại hỏi:
-Nếu cô muốn gấp đôi lương, cô nói với Thạch Quân, cậu ta sẽ không đồng ý sao?
Thật ra vừa xong thang máy vừa đã đến nơi, cửa từ từ mở ra, lại chậm rãi khép lại
Bảo Tích không biết Hoàng Kỳ đột nhiên bị làm sao mà lại hỏi cô như vậy.
-Sẽ đấy.
Bảo Tích ngẩng đầu nói:
-Tôi muốn lương gấp bốn lần một năm anh ta cũng sẽ đồng ý.
Hoàng Kỳ nghe vậy, hừ một tiếng, lại cười lạnh một tiếng kiểu khinh thường ra mặt:
-Vậy sao cô lại muốn đến Hoàng Anh? Vì tôi sao?
Kể từ khi biết Bảo Tích chính là người mà anh đã đưa thẻ phòng, Hoàng Kỳ liền cũng hiểu rõ thái độ thù địch của cô với anh là từ đâu mà đến.
Nhưng đã có thù với anh, tại sao còn muốn về Hoàng Anh?
Dù sao Thạch Quân rất thích cô, cô muốn bao nhiêu tiền anh ta đều bỏ ra được, hai người họ ở Á Châu có gì không thể?
Cho nên anh cho rằng, Bảo Tích chính là đang kìm nén tức giận trở về chứng minh cho anh xem, hoặc là chính là đơn thuần muốn trở về chọc tức anh.
Nếu là như vậy, lời anh vừa mới nói cũng coi như là khách quan.
Bảo Tích cũng nhanh chóng hiểu được ý của anh trong câu nói vừa rồi.
Anh đã thành công chọc tức cô đến mức muốn nổ tung người.
Vì anh ta sao? Mặt mũi anh ta lớn đến mức nào vậy?
-Không phải anh là người năn nỉ tôi về Hoàng Anh sao?
Sắc mặc cô tái đi vì tức giận:
-Anh hỏi tôi vì sao không đòi tiền Thạch Quân? Vì anh ấy không có hỏi tôi.
Tôi thèm tiền thật.
Nhưng cũng không vô lại đến mức tự mình đi đòi hỏi quyền lợi cho mình khi người ta không nhắc tới.
Ngược lại, anh trực tiếp hỏi, tôi trực tiếp trả lời.
Dù có chán ghét anh nhưng tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi.
Chúng ta là công bằng, tại sao tôi lại không thể về Hoàng Anh chứ?
Cô nói muốn hụt hơi nên cũng phải ngưng lại để thở:
-Hừ, vì anh sao? Anh là ai? Anh nghĩ anh là thần thánh phương nào? Có phải anh cho rằng dáng dấp của anh thật là khiến người ta nhìn một chút liền yêu thích, liền bám theo anh như con đĩa vậy sao? Vì anh sao? Ha ha..
ha...!Tôi còn muốn rủa cho anh chết sớm đi một chút, có khi như vậy còn bớt đi một kẻ gây họa cho đời.
Bảo Tích một hơi mắng xong không kịp nghỉ xả hơi, còn không cho Hoàng Kỳ cơ hội nói chuyện, đã quay đầu đi lên cầu thang bộ.
Thang máy cũng không muốn đợi, bây giờ chỉ một giây thôi cô cũng không muốn ở bên cạnh Hoàng Kỳ để mà chờ thang máy.
Mà bên Hoàng Kỳ lúc này đây, cũng là tức giận đến mơ hồ.
Anh thấy Bảo Tích leo cầu thang bộ, thậm chí cảm thấy thật nực cười.
Cứ như vậy mắng anh xong liền đi sao?