Vừa lúc nước sôi, Bảo Tích cũng không kiên nhẫn mà nhắn tin cho anh ta nữa liền đặt máy xuống chuyên gtâm nấu nước gừng cho Nghi Lâm.
Khi cô mang bát nước gừng tới giường thì Nghi Lâm cũng đã yên lặng nhắắm mắt.
Nước mắt còn vương trên gò má.
Đúng là số phận phụ nữ, thật khổ mà.
Lay lay Nghi Lâm, cô nói:
-Này, cô dậy uống chút nước gừng đi.
Nếu không bụng cô sẽ càng đau.
Không ngủ yên được.
-Ưmmm...!có thật là sẽ đỡ không?
-Nếu không tin thì đừng uống.
Bảo Tích để bát nước trên bàn trang điểm cạnh giường rồi ra ngoài.
Cô không có kiên nhẫn phục vụ mấy đại tiểu thư kiểu như cô ta.
Nghi Lâm thấy cô giận thì vội vàng ngồi dậy:
-Không phải đâu.
Tại tôi chưa bao giờ uống mấy thứ này.
Tôi uống là được đúng không?
Lúc này Bảo Tích đã ra khỏi phòng, cũng không rảnh trả lời cô ta.
Cô đi vào bếp lấy điện thoại.
Đúng lúc này Hoàng Kỳ lại gọi tới.
Bảo Tích nhìn cái tên hiện trên màn hình quả thật muốn chửi thề.
Bấm nút nghe.
Không để cho nguời bên kia kịp nói gì, cô đã xả một tràng nỗi bực dọc trong lòng mình:
-Phó chủ tịch, hiện tại anh rất rảnh sao? Anh có thấy mệt hay không vậy? Hiện ở đây gần 2g sáng, anh không nghĩ tôi cần phải nghỉ ngơi sao? Cả anh nữa.
Anh không cần làm việc sao? Hay anh thấy đủ tiền rồi không cần kiếm thêm? Thế nhưng tôi đây rấất cần có sức để mai lên công ty làm việc nữa đấy.
Làm ơn đi.
Tôi đang cần kiếm cơm.
Có thể cho tôi yên ổn một lát hay không?
Cô nói xong không cần biếết bên kia anh phản ứng thế nào liền cúp máy.
Đúng lúc cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Nghi Lâm đang vịn tay vào khung cửa, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại là đang muốn xem kịch vui.
-Á…… Tôi không cố ý nghe trộm đâu.
Tôi...!tôi đang muốn đi vệ sinh.
Nghi Lâm chầm chậm bước về hướng nhà vệ sinh, nhưng vẫn nhỏ giọng nói vọng lại:
-Dù sao anh ta cũng là cấp trên của cô.
Cô không thể nói những lời như thế với anh ta được
Bảo Tích quay người nhìn cô ta:
-Cái gì?
Nghi Lâm đã đi đến cửa phòng về sinh, tay vịn cánh cửa, không quay đầu lại nói:
-Cô cứ mắng sa sả anh ta như vậy, rất dễ có phản ứng ngược lại.
Ở tập đoàn cũng không thiếu cách để anh ta trả thù cô.
Chỉ là tôi muốn nhắc nhở một chút.
Nói xong cô ta đi vào buồng vệ sinh đóng cửa lại.
Bảo Tích có cảm giác vừa bị dội nước vào người.
Đang thần người thì điện thoại trên tay rung lên hai cái.
Hoàng Kỳ lại gửi tin nhắn.
Cái tên này cô hết cách.
Giống như cô đang đấm vào mớ bông thì phải.
“Vậy hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.
An phận yên tĩnh một chút.
Thứ bảy tuần sau tôi về.”
Bảo Tích như thấy trăng sao quanh đầu.
Anh muốn về thì về! Nói với tôi làm gì chứ? Muốn tôi trải thảm đỏ ôm hoa nghênh đón hay sao?
Hai phút sau, cô tự lắc đầu, lựa chọn từ bỏ.
Anh muốn điên thì kệ anh.
Dù sao cái thái độ điên khùng của Hoàng Kỳ không phải cô chưa từng được lĩnh giáo.
Cô nên tránh đi thì hơn.
Cô lên giường, kéo lại chăn, chừa nửa bên ngoài cho Nghi Lâm rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bụng Nghi Lâm vẫn còn khó chịu, nhưng nhờ chén nước gừng của Bảo Tích làm ấm bụng nên cảm giác khá hơn.
vì cảm ơn việc hôm nay Bảo Tích cưu mang cô ta, Nghi Lâm nổi lên lòng tốt muốn chỉ điểm cho cô một chút.
-Cô muốn quan tâm một người cũng không thể quan tâm như vậy.
Lời nói phải nhẹ nhàng, từ tốn.
Nếu không, anh ta sẽ thấy phiền.
Bảo Tích trố mắt nhìn người đối diện.
Đây là cô ta đang nghĩ cô tán tỉnh đẩy đưa với Hoàng Kỳ sao?
-Tôi quan tâm anh ta làm gì chứ?
-Không phải cô...!vừa nói chuyện với Phó chủ tịch sao?
-Thì sao? Cứ nói chuyện nghĩa là quan tâm à? Vậy tôi cho cô vào nhà ở qua đêm thì cô chính là less sao?
Nghi Lâm đỏ mặt:
-Tôi có lòng tốt chỉ cho cô, cô không nghe thì thôi làm gì mà hung dữ thế?
Nghi Lâm cảm thấy Bảo Tích quả thực nói chuyện không có lý lẽ, ôm bụng khó chịu ngồi xuống giường.
Khi vừa đặt mông ngồi xuống, đã bị Bảo Tích đạp cho một cái mém chút rớt xuống giường;
-Nếu thấy tôi hung dữ quá thì tối nay cô ngủ dưới sàn đi.
Bảo Tích cầm cái gối ném vào người Nghi Lâm.
Nghi Lâm nhìn cô đến trợn mắt há hốc mồm.
Cô ta đang là bệnh nhân đấy ạ.
Nghi Lâm uất ức, muốn cãi lại nhưng bụng vẫn đau âm ỉ, chỉ có thể tủi thân mà ngồi bệt xuống sàn nhà.
Đột nhiên giọng Bảo Tích lại vang lên:
-Cô muốn chết sớm thì cứ nằm dưới sàn đi.
Một nửa giường là của cô.
Muốn nằm thì nằm, không muốn thì thôi.
Ngủ thì tắt điện cho tôi.
Mà nói trước, khi ngủ không được chạm vào tôi đâu đấy.
Nghi Lâm không thể tin vào tai mình.
Cái người này...Thật là đáng sợ mà.
LLật mặt nhanh hơn lật bánh đa nữa í.
Cô ta nhẹ nhàng nằm xuống giường, cố gắng tránh xa Bảo Tích.
Cô ta cảm thấy bản thân sau này không thể chọc vào Bảo Tích.
Người phụ nữ này mà nổi điên lên ngay cả Phó chủ tịch cũng dám mắng huống chi là cô ta.
Nói không chừng nếu cô ta nói thêm câu nữa thì bị tống ra khỏi nhà giữa đêm luôn ấy chứ.