Kỳ nghỉ hè là thời gian cao điểm của các dòng thời trang mát mẻ, nhất là thời trang đi biển.
Hơn nữa thành phố B lại rất thuận tiện cho du lịch biển.
Hoàng Anh tăng sức tiêu thụ, mở thêm nhiều chi nhánh mới.
Với lượng khách hàng lớn dưới cái thời tiết bức bối, cả tuần nay Bảo Tích bận đến đầu óc choáng váng.
Mặc dù vẫn sắp xếp được thời gian nghỉ ngơi, nhưng những đơn hàng tấp nập và nhu cầu tăng cao của khách hàng, phòng thiết kế vẫn vắt chân lên cổ chạy cho kịp.
Vừa lúc hôm nay gặp mấy khách hàng Víp, cô dẫn theo mấy nhân viên phòng thiết kế đi đến phòng họp.
Tiện thể vừa là tiếp khách hàng, vừa phát họa mẫu thử trước mặt khách, xem như cầm tay dạy việc cho bọn họ, để sau này nếu tiện cô sẽ đẩy bớt khách cho họ, vừa giúp họ kiếm sống, vừa bớt việc cho mình.
Khi xong việc thì mặt trời đã xuống núi, chân trời còn sót lại một đường màu cam đỏ chiếu sáng tầng mây.
Bảo Tích đứng lên xoay xoay người.
Hôm nay ngồi vẽ cả ngày, cô có Cảm giác cái lưng như sắp gãy.
Đóng lại máy tính, cô với lấy túi xách.
Về thôi.
Bụng cô réo rắt kêu rồi đây.
Lúc đi về phía thang máy, cô dừng ở trước chờ một chút.
Kỳ Dương đang dáo dát nhìn quanh thấy được bóng dáng của cô.
Lúc cô chuẩn bị vào thang máy, cậu ta chạy nhanh ở phía sau kêu to:
-Bảo Tích, Bảo Tích..
chờ tôi...
Bảo Tích nhất thời không kịp phản ứng, bước vào thang máy, ấn nút đóng cửa.
Kỳ Dương chạy nhanh qua, lại hô to một tiếng:
-Bảo Tích, khoan đã...
Âm thanh rõ ràng vang vọng trên hành lang , nhân viên đi ngang qua đều ghé mắt lại nhìn.
Bảo Tích lập tức ấn giữ nút mở thang máy, ló đầu ra ngoài thăm dò:
-Sao thế? Ai gọi tôi?
Kỳ Dương ở xa xa vẫy vẫy tay với cô.
Thấy cô không động, mới chạy nhanh đến cửa thang máy.
- Phó chủ tịch bảo cô đến văn phòng anh ấy một chuyến.
-Tôi?
Bảo Tích ngạc nhiên hỏi:
-Có chuyện gì sao? Không phải anh ta đang...! ở Mỹ sao?
Câu nói của cô ngập ngừng, hình như nhớ ra ai đó đã từng nhắc đến thứ bảy.
Mà vừa đúng hôm nay là thứ bảy.
Kỳ Dương lắc đầu:
-Vừa về tới hôm nay.
Tôi không rõ chuyện gì.
Chỉ là bảo cô đi qua một chuyến.
Xong cậu ta đưa chiếc túi trong tay qua cho cô:
-Đây là quà mà Boss mua riêng cho cô.
Cô nhìn lướt qua, biểu cảm trên mặt không có chút hứng thú nào.
Ánh mắt của mấy người nhân viên bên ngoài bắt đầu chiếu vào người Bảo Tích làm cô có hơi căng thẳng.
Tên đàn ông chó này lại muốn làm cái gì?
Kỳ Dương làm trò trước mặt cô, mở hộp ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền ruby, hồng ngọc mờ với ngọc trai đen Tahiti, màu vàng nhạt của đèn đường chiếu vào, lộ ra ánh sáng say lòng người, đẹp đến nỗi làm người khác không thể nào rời mắt được.
Thấy cô nhìn chằm chằm đến phát ngốc, Kỳ Dương cười cười:
-Đây là quà Boss mua ở nước Pháp tặng cho cô.
Nước Pháp? Thì ra là cùng người thương du lịch sau chuyến công tác, lại sang tận Pháp cơ.
Trong lòng Bảo Tích một trận khinh thường.
Đối diện có mấy người nhân viên hóng chuyện bị Kỳ Dương phất tay đuổi đi.
Bảo Tích thở dài.
Ngày mai lại thêm tin vịt được truyền đi rồi đây.
Kỳ Dương không hiểu tâm tình của cô thì mang theo ánh mắt mong chờ hí hửng.
Đây là chiếc vòng cổ bằng đá quý cùng mẫu của Elizabeth Taylor, được theo dõi bởi vô số người, giá thành giao lên đến 400 vạn đô la Mỹ đấy
Độ quan tâm của sếp cậu với Bảo Tích cũng không phải tầm thường.
Phụ nữ đều thích châu báu không phải sao, nên cậu ta cũng đang cho rằng cô rất thích.
Cô duỗi tay, Kỳ Dương cho rằng cô thích, đưa chiếc hộp qua.
Cô không cầm lấy, mà đậy nắp hộp lại:
-Đồ quý giá như vậy, để lại cho người anh ta yêu thích đi.
Nói xong Bảo Tích rời khỏi thang máy, hướng tới phòng Phó chủ tịch.
Đáng lẽ cô muốn bỏ đi về luôn không thèm quan tâm.
Nhưng mà nơi này là đế chế của Hoàng Kỳ.
Anh ta là lãnh đạo, anh ta bảo cô đến văn phòng, cô không có lý do để từ chối.
Kỳ Dương hụt hẫng cánh tay xách chiếc túi và cái hộp trang sức giữa không trung, ngẩn người một giây rồi chạy theo cô:
-Ơ này....
Đâu phải lỗi của cậu đâu chứ?
Xuyên qua một đường cửa kính cảm ứng tự động, lối đi nhỏ bên cạnh đặt hai bàn làm việc, có bốn người trợ lí đang ngồi.
Thấy Kỳ Dương dẫn theo Bảo Tích đi đến đây.
Trong đó có hai người ngẩng đầu tò mò nhìn qua.
Nhưng ở ngay lúc Kỳ Dương mở cửa văn phòng Phó chủ tịch, ánh mắt của họ cũng đã thu hồi lại rất nhanh.
Nếu để boss biết các cô tò mò, những ngày sau này sợ là không dễ sống.
Khi Bảo Tích đi vào, Hoàng Kỳ đang ở bên cạnh bàn cởi áo vest.
Anh không chú ý đến ánh mắt của Bảo Tích, vắt áo khoác lên lưng ghế, tay phải nớt lỏng cà vạt, một tay khác xoay chiếc ghế lại ngồi xuống.
Bảo Tích nghĩ: nếu đối phương không phải Hoàng Kỳ có khi nào cô xiêu lòng vì vẻ đẹp nam tính kia không?
Nhưng mà, nhìn cái bản mặt khinh khỉnh của anh ta thật là hãm tài, không thể nào ưa nổi.
Cái thái độ nhàn nhã kia sao cô có cảm giác là cũng không có chuyện gì quan trọng cần nói cả.
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh ta mở miệng nói:
-Không xem điện thoại?
-Sao thế? Trong giờ làm việc không phải không được phép làm chuyện riêng sao?
Vừa nói cô vừa móc điện thoại trong túi ra.
Hơn 10 cuộc gọi nhỡ.
Hoàng Kỳ xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt dừng ở mặt Bảo Tích, nhàn nhạt đảo qua, mở miệng nói:
-Tôi còn có một cuộc họp video đang chờ.
Cô chờ tôi một lát, họp xong tôi dẫn cô ra ngoài dùng cơm.