Ý kiến của Bích Lư không phải nói là rất hợp lý.
Tiết mục của cô ta sẽ tạo điểm nhấn khi phát sóng chương trình.
Nhưng mà cô đã rất mệt.
Cô ta không chịu nghỉ, cô có thể rời đi sao?
-Thật sự phải thêm tiết mục này sao? Buổi phỏng vấn trước đó cũng đã rất đặc sắc.
Điều quan trọng nhất không phải là quảng bá sản phẩm của tập đoàn sao?
-Có thể giống nhau sao?
Bích Lư giống như không vừa ý lắm:
-Dù có là sản phẩm tốt thì cũng hướng đến khách hàng không phải sao? Tôi là một khách hàng tiềm năng, cũng là một nghệ sỹ.
Bích Lư nhìn Bảo Tích:
-Khi một nghệ sỹ như tôi vừa lòng với sản phẩm của các cô, tác phẩm của tôi sẽ độc đáo hơn, rung động lòng người.
Đây không phải là cách quảng cáo tốt nhất cho các cô sao?
Bảo Tích im lặng mà uất nghẹn.
Tốt cái đầu cô ta.
Quảng cáo cho sản phẩm của cô hay là muốn quảng cáo cho mấy bản nhạc của cô ta?
Ngay từ đầu cô đã biết cô ta không có thanh thuần đáng yêu như vẻ bề ngoài mà.
Nhưng ai bảo cô ta là người của tên kia cơ chứ.
Bảo Tích không thể tỏ thái độ.
Còn Bích Lư thì nhìn mấy người bọn họ:
-Mấy người không thấy đề nghị của tôi rất hay sao?
Cô trợ lý đài truyền hình cố tỏ ra tươi cười:
-Đúng đúng, chúng ta chịu khó thêm một chút, có lẽ sẽ mang đến hiệu ứng tốt.
Bích Lư lại nhìn về phía Bảo Tích:
-Cô thì sao?
Bảo Tích ôm cánh tay, cau mày gật đầu:
-Được thôi.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền lương của mình, chuyện gì cô cũng nhịn.
Bích Lư ngẩng đầu:
-Vậy thì làm thôi.
Chuẩn bị đồ cho tôi đi.
Đoàn người lại sắp xếp tiếp tục quay cho đến khi mặt trời tắt nắng mới coi như xong.
Bảo Tích uống một hơi cạn sạch chai nước khoáng trong tay rồi với lấy cái túi.
Cô không còn kiên nhẫn lại đợi ở chỗ này.
Bích Lư thì đang hết sức chuyên chú xem lại đoạn phim, đoán chừng cũng không có tâm trạng nói tạm biệt với cô đâu.
Chỉ là lúc đi qua sau lưng Bích Lư, nghe thấy người quay phim nói với cô ta:
-Chị cũng quá cẩn thận rồi.
-Phải cẩn thận chứ.
Sau này phát sóng, anh Hoàng Kỳ sẽ xem, tôi phải thể hiện cho tốt.
Như vậy sẽ chiếm được cảm tình của anh ấy.
Không phải cố tình muốn nghe lén nhưng bước chân Bảo Tích vô tình chậm lại.
Đôi lông mày nhíu chặt, trong lòng cô còn khó chịu hơn.
Sau khi hít sâu một hơi, Bảo Tích đeo túi xách lên vai, gục đầu chào mấy người bên nhà đài rồi bước ra khỏi đó.
Đến khi ra ngoài rồi, cô vẫn không thể điều chỉnh tốt tâm trạng.
Giỏi lắm, Hoàng Kỳ.
Cô ta vì muốn lấy lòng anh mà hành cô một ngày lăn lộn.
Buổi trưa còn phải ăn cơm hộp, còn không được nghỉ ngơi.
Món nợ ngày hôm nay tôi sẽ tính hết lên đầu anh.
Trong phòng bao nhà hàng đồ ăn Nhật Bản mới mở ở trung tâm thành phố B, chóp mũi Hoàng Kỳ đột nhiên hơi ngứa, rồi nhảy mũi hai cái liền.
Cao Đình dừng đôi đũa đang gắp thức ăn:
-Sao vậy? Điều hoà mở thấp quá sao? Tôi gọi người chỉnh cao lên cho cậu.
-Không sao.
Gần đây thời tiết quá nóng, có lẽ muốn cảm rồi.
Chúc Đông với lấy chai rượu trước mặt lên rót cho mình và Hoàng Kỳ:
-Gần đây cậu bận nhiều chuyện quan trọng, nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình chứ?
Hoàng Kỳ cầm chén rượu, ánh mắt thất thần không tiêu cự.
Cao Đình lại hỏi:
-À, nghe nói anh cậu với ba mẹ cậu đang muốn kết thân với bên Đỗ Kỷ nên cố tình gán ghép cậu cho Bích Lư sao?
Hoàng Kỳ gật đầu.
-Vậy cậu thì thế nào?
Hoàng Kỳ híp mắt nhìn ly rượu trong tay, hững hờ nói:
-Bọn họ muốn cũng vô dụng.
Cao Đình cười cười, cầm chén rượu lên uống một ngụm:
-Xem ra cậu muốn hăng hái chiến đấu một mình à.
Anh ta nâng cao ly rượu trong tay lên trước mặt anh:
-Anh em, tôi ủng hộ tinh thần cho cậu.
Tự do muôn năm.
Cố lên.
Thấy Hoàng Kỳ không động đậy, lại mang vẻ mặt không hứng thú với đề tài này, anh ta lại chuyển chủ đề:
-Này.
Lệ Na vẫn còn lồng lộn vì cậu đấy.
-Cô ta thì liên quái gì tới tôi?
Cao Đình bật cười:
-Ai nói là không liên quan.
Chỉ vì cậu mà cô ta cứ làm phiền tôi.
Nói thật.
Tôi cũng là người làm ăn.
Cậu cũng phải hiểu cho tôi chứ.
Hoàng Kỳ đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm:
-Đã nói không liên quan.
Cậu tự xử lý đi.
Trong đầu anh hiện lên cái cảnh Lệ Na nhảy cẫng lên khi anh vô tình va phải cô gái đi đường.
Bất đắc dĩ anh phải ôm hôn cô gái đó.
Vì vậy mà lần đầu tiên bị con gái tát cho một cái tóa đom đóm.