Cho đến bây giờ, anh cố gắng hết sức cũng không thể nhớ ra mặt mũi cô gái đó.
Đôi lúc cũng nghĩ sao bản thân lại vô tâm đến vậy.
Hôn con gái người ta xong, lại chẳng nhớ mặt mũi.
Cao Đình đâu có biết tâm sự trong lòng Hoàng Kỳ.
Anh ta chỉ biết là muốn anh chịu trách nhiệm chuyện của Lệ Na là điều không thể.
Anh ta chỉ có thể tự giải quyết cô ta thôi.
Tuy nhiên Cao Đình cũng không phải là người tốt gì cho cam.
Hoàng Kỳ bắt anh ta dọn rác, anh ta cũng phải đốt vài quả pháo dưới mông anh thì mới hả dạ.
-Mà này.
Cậu đoán xem sáng nay tôi trông thấy ai?
Hoàng Kỳ ngước mắt nhìn Cao Đình, cũng không có phản hồi.
-Tôi sáng nay đi ngang chung cư Trần Dư.
Vô tình lại thấy tên tiểu tử Thạch Quân kia.
Cao Đình vừa nói vừa liếc mắt quan sát vẻ mặt Hoàng Kỳ:
-Tên kia là đến đưa đón cô gái vàng của tập đoàn cậu đi làm đấy.
Anh ta nói xong liền nở nụ cười:
-Thật tình mà nói, cậu lúc trước tốn sức cướp người với tên đó làm gì, để bây giờ cả hai đều bị dày vò.
Dù sao cũng là bạn bè lớn lên từ nhỏ.
Hoàng Kỳ vẫn một mực duy trì im lặng, chỉ có Cao Đình tự mình độc thoại.
-Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thạch Quân cũng rất nặng tình.
Cậu ta chưa từng vì phụ nữ uống rượu bao giờ.
Nhưng đêm đó lại uống đến say khướt luôn, còn nói không bao giờ Hạ mình theo đuổi người ta.
Nhưng cuối cùng vẫn là đưa đón người ta đi làm đó thôi.
Thấy người đối diện hình như vẫn không hứng thú trầm mặc uống rượu, Cao Đình cũng bất đắc dĩ, lười nhác nói tiếp, cầm đũa tiếp tục chuyên tâm ăn.
Hoàng Kỳ ánh mắt tĩnh mịch, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười một tiếng, bưng ly rượu trước mặt lên một hơi uống cạn.
---
Rời khỏi Hoàng Anh, Bảo Tích bắt xe về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó Tiểu My tới đón cô, hai người ra ngoài ăn cơm, lại đưa đến quán bar của Hoài An một chuyến.
Đến khi về lại chung cư cũng đã là mười giờ đêm.
Bảo Tích đi ngang sảnh vào, đứng chờ thang máy thì chợt có cảm giác rợn người.
Phía sau cô là người đàn ông với con chó Bulldog lông vàng.
Nếu cô nhớ không lầm thì anh ta ở lầu ba thì phải.
Con Bulldog vẫn luôn đặc biệt phấn khích khi thấy người.
Không những vậy, nó còn bất chấp người chủ đang níu giữ sợi dây dù cột ở cổ mà xông lại gần, dọa cô lảo đảo một chút.
Mắt thấy muốn vấp một phát, bả vai được một người vững vàng đỡ lấy.
Bảo Tích lúc này tranh thủ thở gấp.
Gương mặt cô xanh mét.
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông đưa con chó vào trong thang máy.
Cô vô thức níu chặt vạt áo của người đang đỡ mình.
Người này dường như cũng hiểu tâm trạng của cô nên mặc cho thang máy đóng lại vẫn yên lặng đỡ cô đứng đó.
Thang máy bắt đầu di chuyển, Bảo Tích mới hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu, dưới ánh đèn đại sảnh chạm ánh mắt Hoàng Kỳ.
Người vừa rồi đỡ cô là anh?
Hình như anh đã uống rượu, cô ngửi thấy mùi rượu phảng phất.
-Sao anh lại ở đây?
Bảo Tích hỏi xong liền hối hận.
Anh ta có phòng cùng tầng với cô.
Việc anh đến đây là rất bình thường.
Cô nhếch khóe môi, cảm thấy hôm nay khẳng định là bị Bích Lư làm cho choáng đầu, suy nghĩ đã bắt đầu không thấu đáo rồi.
Lúc này đã lấy lại bình tĩnh, cô mới nhận ra nãy giờ tay Hoàng Kỳ vẫn đặt trên người cô.
Bảo Tích nghiêng người lùi lại cách xa anh một chút.
Động tác này làm ánh mắt Hoàng Kỳ trầm xuống, vừa bấm thang máy vừa hỏi một câu không liên quan:
-Rất sợ chó sao?
Bảo Tích hơi ngẩn người.
Hình như Thạch Quân cũng từng hỏi một câu tương tự.
-Lúc nhỏ từng bị chó cắn.
Giờ...!cứ thấy chó là sợ.
-Ừm.
Hôm nay em đi đâu? Sao lại về khuya vậy?
Không nhắc đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này Bảo Tích liền muốn nổi điên.
Vừa lúc thang máy mở cửa, cô liền đi vào.
Hoàng Kỳ không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Trong lòng Bảo Tích bực bội.
Cô gái tri kỷ của anh vì muốn lấy lòng anh mà hành hạ cô cả một ngày, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi cô.
-Anh giao cho tôi nhiệm vụ thực hiện cuộc phỏng vấn quảng bá sản phẩm.
Tôi có thể đi chỗ nào đây?
Hoàng Kỳ cúi đầu nhìn thẳng cô:
-Em biết tôi nói không phải cái này.
Bảo Tích không có nghe nhầm là anh gọi cô là em.
Chuyện gì đây? Cô trợn trừng hai mắt nhìn anh:
-Không phải cái này còn có thể là cái gì? Mất một ngày hành hạ tôi còn chưa đủ.
Hết giờ làm việc anh còn muốn chất vấn tôi?
Dừng một chút để thở, cô hừ lạnh:
-Nếu biết sớm cô ta chính là vì muốn lấy lòng anh, tôi sẽ không đi chen vào.
Hừ...
Cửa thang máy mở ra đúng lúc ở tầng 15.
Bảo Tích đi nhanh ra ngoài.
Mới đi được vài bước, cánh tay đã bị người phía sau níu lại.
Cả người bị anh đẩy sát vào tường.
Cằm đột nhiên bị ngón tay của anh nâng lên, Bảo Tích không thể không cùng anh đối mặt:
-Anh đây là muốn làm gì?
-Hôm nay em đi xe của Thạch Quân?
-Đúng vậy.
Bảo Tích quay mặt, hất cằm tránh ra khỏi tay anh:
-Anh ta tiện đường đưa tôi đi làm.
Chuyện này cũng phải xin phép anh sao?
Ngón tay Hoàng Kỳ trượt khỏi cằm cô, không chỗ để, đầu ngón tay hơi co lại.
Anh nhìn Bảo Tích, tự nhận thấy khả năng kiềm chế của anh rất tốt cũng trở nên bất lực trước cô:
-Vì sao?
Vì sao đều đã như vậy còn có thể vừa nói vừa cười với anh ta, lại muốn cách anh xa ngàn dặm?
-Sao cái gì mà sao? Tôi đã nói anh ta tiện đường đưa tôi đi làm.
Nói xong câu này, Bảo Tích liền hối hận.
Sao cô phải giải thích với anh nhiều như vậy? Tự nhiên cảm giác mình đang bị hỏi cung.