Bảo Tích hất tay hắn ra, kéo Bích Lư về phía mình:
-Anh muốn làm gì?
Gã quay đầu, thấy Bảo Tích lạnh lùng nhìn gã ta.
-Tôi đang an ủi bạn em đấy.
Hắn cười cười thu cánh tay về, ánh mắt dính vào mặt Bảo Tích:
-Hai người phụ nữ xinh đẹp ngồi cùng nhau thì buồn lắm.
Cùng nhau uống vài chén đi.
Bảo Tích không muốn gây chuyện trong quán của Hoài An nên cố gắng kiềm chế không muốn động thủ.
Cô bình tĩnh hòa nhã nói:
-Chúng tôi không sao.
Bạn tôi uống nhiều Không có chuyện gì tôi với cô ấy muốn đi về rồi.
-Đừng mà, bây giờ còn sớm mà.
Bạn em thất tình sao? Cho anh tâm sự với bạn em một chút.
Vừa nói hắn vừa ra sức kéo Bích Lư về phía mình.
Mà cô nàng thì đã say ngả nghiêng nên cứ thế ngã về phía hắn.
Cô hoảng hốt vừa muốn xông lên cướp lại người thì sự cố phát sinh.
Bích Lư vừa ngả người về phía gã đàn ông kia thì không nhịn được quay mặt vào trong ngực anh ta nôn ọe.
Bảo Tích nhịn cười lập tức làm bộ nhảy dựng lên:
-Không phải chứ, có mỗi chút rượu mà cô đã nôn? Tôi còn tưởng rằng tửu lượng của cô tốt lắm đấy.
Cô nhanh chóng dìu Bích Lư đứng dậy lao vào nhà vệ sinh, vẫn không quên giải thích một câu:
-Xin lỗi anh trai nha.
Bạn tôi không nhịn được nữa rồi.
Vậy nên không thể cùng anh tâm sự gì đó.
Bảo Tích nhanh chân đưa cô nàng chạy đi bỏ mặt gã kia trợn mắt chửi thề múa may các kiểu vì cả nguời gã bốc mùi kinh khủng luôn rồi.
Lại còn mất mặt trước bao nhiêu người nữa chứ.
Bích Lư bước vào phòng vệ sinh cúi người nôn mửa thì Bảo Tích bên ngoài nhịn được phá lên cười.
Đáng đời cái gã dê xồm kia.
Đáng đời lắm.
Nếu không phải vì Bích Lư, cô còn muốn ở đó nhìn vẻ mặt hắn nữa kìa.
Chờ một lúc, Bảo Tích gõ cửa phòng một cái:
-Cô vẫn ổn chứ?
-Tôi không sao, nôn ra là sẽ tốt thôi.
Đã như vậy, cô cũng lười đứng ở chỗ cửa nhà vệ sinh ngột ngạt.
Cô cũng đâu phải người hầu của cô ta chứ.
Cô còn muốn đi xem tên biến thái kia bị nôn ói đầy lên người giờ nổi điên đến mức nào rồi.
Hoàng Kỳ lúc này cũng vừa vào tới quán bar.
Anh nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Bảo Tích nên quyết định đi về phía quầy bar.
Nghe nói chủ quán là bạn thân của cô.
Hỏi thăm một chút là được.
Hoài An đang chế rượu ngẩng đầu một cái nhìn thấy anh, hai mắt phát sáng:
-Anh là...!Phó chủ tịch Hoàng Kỳ của Hoàng Anh?
Hoàng Kỳ vừa vặn dừng ánh mắt trên mặt người đối diện.
Thật sự là rất không quen mặt.
Vậy mà hình như biết rất rõ về anh.
-Cô biết tôi sao?
Hoài An cười nhẹ:
-Anh không biết tôi, nhưng mà tôi thì lại biết anh khá rõ đấy.
-À, cô là chủ quán bar này sao?
-Đúng vậy.
Anh đến đây là để đón Truyện cổ Tích sao?
-Truyện Cổ Tích?
Đây là cách mà bạn bè gọi cô sao? Ngay lúc Hoàng Kỳ đang chưa hiểu câu nói của Hoài An, Bảo Tích đen mặt đi tới, ánh mắt giết người nhìn Hoài An:
-Cậu không có việc gì làm hả?
Hoài An lập tức thu hồi ý cười, nghiêm túc lắc mạnh bình pha chế:
-Tớ đang đón khách mà.
Dù sao khách đến cũng không thể không tiếp.
Phó chủ tịch nếu muốn uống gì thì gọi tự nhiên nhé.
Bàn của cô ấy ở đằng kia.
Nói xong liền đổ rượu ra ly rồi bưng đi ra bàn cho khách.
Quầy bar chỉ còn lại Hoàng Kỳ và Bảo Tích.
Trong đầu anh còn suy nghĩ tới lời nói của Hoài An lúc nãy.
Anh không biết cô ta, nhưng cô ta lạibiết rõ về anh.
Như vậy có nghĩa là Bảo Tích thường xuyên nhắc tới anh trước mặt bạn bè sao?
Tâm tình của anh càng tốt hơn một chút, chăm chú nhìn người đối diện, trong mắt mang theo ý cười:
-Sao hôm nay cô lại có nhã hứng đi uống rượu?
-Không có.
Tôi chỉ hộ tống người ta đi uống rượu thôi.
Hoàng Kỳ nhíu mày:
-Hộ tống?
-À, nói đến cái này tôi còn muốn đòi tiền công từ anh đấy.
Nhưng mà thôi.
Bổn cô nương đây cũng không nhỏ nhen đến thế.
Bích Lư của anh đang ở bên trong.
Hoàng Kỳ khó hiểu nhìn cô:
-Bích Lư?
Lại còn là Bích lư của anh nữa chứ.
Từ bao giờ hai người này lại thân thiết đến mức rủ nhau cùng đi uống rượu thế này?
Bảo Tích uể oải xoay xoay người, còn xoa xoa bả vai.
-Đúng vậy.
Ở đây uống rượu giải sầu.Vì uống hơi nhiều nên đang nôn ói.
Mà mọi việc là từ anh mà ra.
Biểu cảm của Hoàng Kỳ dần dần trở nên lạnh lùng.
Buổi tối anh có buổi xã giao uống hơi nhiều rượu, lúc ra về lại vô thức chỉ cho tài xế đường đến chung cư.
Lý do rất đơn giản, chỉ là đột nhiên muốn nhìn cô một chút.
Mặc dù biết cô nhìn thấy anh sẽ không vui vẻ gì.
Cho nên khi cô nhắn tin muốn gặp mình, anh đã không khống chế được mà cười thành tiếng.
Thế nhưng mà người đến nơi này, anh mới phát hiện, hình như không phải là cô muốn gặp anh.
Anh thở dài nghiêng nghiêng đầu, hỏi:
-Cô ấy sao rồi?
Bảo Tích không chú ý tới nét mặt thay đổi của Hoàng Kỳ, châm chọc:
-Đó chính là việc của anh.
Anh chọc cô ta thì tự đến mà dỗ.
Tôi muốn về nhà đi ngủ.
Hoàng Kỳ đương nhiên không muốn quan tâm chuyện của Bích Lư một chút nào.
Hóa ra cô vội vội vàng vàng gọi anh đến chỉ là để anh tới thu dọn cục diện rối rắm của Bích Lư, ngữ khí còn như thể việc không liên quan đến mình, giống như anh hoàn toàn chính là người kẻ đầu sỏ gây sự.
Vậy mà anh cứ tưởng....
Đột nhiên cảm thấy mình giống như tự chuốc lấy nhục.
Trong lòng của anh càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
Anh đánh mắt nhìn bốn phía, cũng không thấy thân ảnh Bích Lư.
-Vậy em nghĩ mỗi người vì tôi mà khóc thì tôi phải đi xin lỗi từng người sao? Đời tôi chưa bao giờ phải xin lỗi ai.
Bảo Tích nhìn chằm chằm anh như nhìn vật thể lạ:
-Trong từ điển của anh, không có hai chữ xin lỗi thật sao?