Chúa Phiêu đứng ngây ra nhìn chằm chằm An Việt, nếu bây giờ ông từ chối chắc chắc người dân dưới trướng ông sẽ gặp nguy hiểm.
Ông hướng mắt về phía Cẩn.
Cẩn hiểu ý, lúc này cậu cần phải làm gì đó, liền bước tới, vươn tay ra cử chỉ: “Thưa cha người đừng lo, An Việt thương con thật lòng, xin hãy để bọn con tới với nhau.”
An Việt nhíu mày nhìn những cử chỉ Cẩn đang làm với cha mình, trong những năm hắn đi vắng có phải Cẩn đã thay đổi điều gì đó không.
Lúc này hắn nghe thấy Chúa Phiêu hỏi lại: “Con tình nguyện và không bị ngài ta ép buộc?”
Cẩn lại làm cử chỉ: “Vâng thưa cha, con tình nguyện đi cùng người này.”
An Việt khó chịu, bây giờ hắn mới hiểu những cử chỉ ấy thì ra là cách Cẩn giao lưu với người khác chứ không phải là những động tác múa vô nghĩa.
Hắn cảm thấy bực mình, tại sao tất cả đều hiểu chỉ riêng hắn là ngu ngơ không biết gì!
Chúa Phiêu thở phào, trong lòng ông vẫn rất khó chịu vì phải gả con trai đi, nhưng con rể tương lai quá mạnh ông không có quyền từ chối, vì thế chỉ đành bất lực cầu mong tình yêu của hai đứa là thật, như vậy con trai mình mới không bị thiệt thòi.
Ông vươn tay nắm tay Cẩn, đưa về phía An Việt: “Chúa An, ta giao con trai ta cho ngài, nếu tương lai ngài làm nó đau khổ, dù có phải bỏ cái mạng già này ta cũng sẽ liều mạng với ngài.”
An Việt mỉm cười, nắm chặt tay Cẩn, lớn tiếng tuyên bố: “Thưa cha, tương lai nếu ta phản bội Cẩn, toàn bộ tài sản của ta, cùng lãnh địa này sẽ thuộc về cậu ấy và gia tộc họ Phiêu.
Lời này của ta sẽ được sao chép vào di chúc do chính ta lập vào ngày hôm nay, như một lời thề hứa trung thành với bạn đời của mình.”
Lời hắn vừa dứt, vị quản gia mặt lạnh liền mang ra một tập giấy đứng bên cạnh Chúa An làm chứng cho lời của ngài.
Mọi người trong đại sảnh đều hít khí, ban đầu cứ tưởng Cẩn bị thiệt nào ngờ người được hời lại chính là gia tộc nhà họ Phiêu.
Cẩn vốn là một chàng trai bị câm, dù có lập gia đình chưa chắc đã được nhà vợ tôn trọng, vậy mà giờ đây lại được Chúa An nhắm tới còn thương yêu tới mức muốn hiến tặng cả gia sản nếu có sự phản bội xảy ra giữa hai người.
Không ít người trong bụng dấy lên sự ghen tị, bọn họ âm thầm quan sát con trai mình, phát hiện ra con bọn họ không ai nhỏ nhắn, xinh đẹp được như Cẩn, muốn được Chúa An để ý cũng không phải dễ.
Hành động của bọn họ khiến không ít chàng trai sợ hãi, đồng tính là gì vẫn còn là một khái niệm xa lạ, bọn họ yêu thích những cô gái mềm mại, dễ thương.
Việc yêu một chàng trai phải làm như thế nào? Sao có thể được thư sướng, sao có thể cảm nhận được sự kết hợp tuyệt vời kia chứ?
Một bên thèm khát, một bên đầy ghen tị, một bên lại âm thầm ghét bỏ ghê tởm bởi hai chàng trai yêu nhau.
Giới quý tộc ở thời đại nào cũng lắm toan tính, thối nát, tâm lý vặn vẹo thậm chí là ích kỷ, nhưng tất cả đều luôn duy trì sự giả dối của mình, bằng cách cười ngoài mặt, nâng ly chúng mừng Chúa Phiêu và Chúa An trở thành thông gia.
Chúa Phiêu chỉ đành nâng ly uống cạn, xem như gả đi con trai mình.
An Việt vui vẻ ôm lấy Cẩn hôn lên môi cậu, trước mặt bao nhiêu người dành tặng cậu một nụ hôn quấn lưỡi kéo dài, khi buông ra mặt Cẩn đỏ bừng, cậu ngại tới mức chỉ biết chui vào lòng An Việt để lẩn trốn.
“Hôm nay ta ra thông báo với mọi người, còn lễ cưới của ta cùng Phiêu Cẩn sẽ được tổ chức vào ngày này tuần sau, lúc đó thiệp mời sẽ được phát đến tất cả mọi gia tộc.”
“Xin chúc mừng Chúa An!”
Ai cũng nâng ly, An Việt uống cạn, hôm nay hắn vui tới mức chỉ muốn uống mừng với tất cả mọi người.
Hắn nắm tay Cẩn đi tới trước mặt từng người một, khi một vị quý tộc hỏi đến điện và vũ khí.
An Việt liền quay qua hỏi Cẩn: “Em có muốn ta làm ăn với họ không Chúa Mẫu tương lai của ta.”
Theo phong tục của Lục địa núi, người quản lý lục địa được gọi là Chúa đất, còn vợ của ngài ta thì được gọi là Chúa mẫu, nếu lấy An Việt, thì tương lai Cẩn chính là Chúa mẫu của cả lãnh địa họ An.
Mọi người khiếp sợ nhìn An Việt, chuyện làm ăn trong lãnh thổ thông thường do chính Chúa đất quyết định, Chúa mẫu chỉ lo việc quản lý nhà cửa, giúp đỡ người bạn đời phát triển văn hóa và các hoạt động trong lãnh thổ, nào có quyền can thiệp vào chuyện làm ăn bên ngoài, sự ưu tiên này của Chúa An phải chăng là có chủ đích muốn lấy lòng vợ và nhà vợ?
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Cẩn, cậu vừa khó xử vừa khó chịu, nhìn về phía An Việt đầy cầu cứu.
Mục đích An Việt làm vậy là để nói cho tất cả giới quý tộc biết rằng, hắn rất sủng vợ, việc làm ăn tương lai của bọn họ thành hay bại còn phải phụ thuộc vào người bạn đời của hắn.
An Việt xoa đầu Cẩn, vui sướng nói với những người trước mặt mình: “Vợ ta có vẻ rất vui, vì thế ta đồng ý cung cấp hệ thống điện lưới, bóng đèn và các dụng cụ cần thiết để phát điện cho tất cả mọi gia tộc, trừ nhà họ Lâm.
Nhưng ta cũng không cấm các gia tộc khác bán điện cho họ.”
Hắn là kẻ ghim thù, trả thù một lần thôi không đủ, hắn còn muốn kẻ có ý đồ không chính đáng với người của mình phải nếm trải đau khổ cả một đời.
Hắn không bán điện cho bọn họ cũng không ngăn cản điều này, tưởng là may mắn nhưng thật ra lại là cạm bẫy, bởi kẻ nào bán điện cho địa chủ họ Lâm chắc chắn sẽ bị hắn để ý, giới quý tộc rất giỏi nhìn mặt kẻ có quyền mà sống.
Lúc mang Cẩn tới trước mặt Chúa Phiêu và anh trai Phiêu Chính, An Việt mỉm cười, cúi đầu chào Phiêu Chính: “Chào cậu Chính lâu rồi mới gặp.”
Phiêu Chính kể từ khi nhìn thấy An Việt liền hiểu ra mọi chuyện, từ trước đến giờ mọi cuộc làm ăn giữa họ dễ dàng như vậy thì ra là do người này, nếu không quen biết sao có thể đơn giản như vậy.
Đến lúc này Chính liền nghi ngờ nơi giao dịch mà mỗi lần mình tới có ba chữ Của hồi môn có vấn đề.
“Cửa hàng giao dịch ở khu người Tây, tên của nó là có ý gì?”
An Việt cười, ôm lấy eo Cẩn.
Trước mặt bao nhiêu người An Việt cứ thích làm những động tác thân mật làm cậu ngại muốn chết, đến độ chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cha và anh trai.
“Cửa hàng đó vốn là quà dành tặng cho Cẩn, chỉ cần em ấy về nhà họ An, nơi ấy chính thức thuộc quyền sở hữu của em ấy.”
Cẩn kinh ngạc nhìn An Việt, cậu có từng nghe qua cửa hàng giao dịch đó, hầu như là nơi người Tây và người Lục địa núi mỗi khi cần mua vũ khí đều đi tới đó, nơi ấy được mệnh danh là núi vàng núi bạc của gia tộc họ An, sao An Việt lại giao vào tay cậu dễ dàng như vậy.
Cẩn nhìn sườn mặt đẹp trai của nhân vật chính, từ khi đẩy hắn ra nước ngoài Cẩn liền không biết hắn sống như thế nào, cậu rất tò mò, phải tìm dịp để hỏi hắn mới được, cậu muốn biết 3 năm qua hắn sống ra sao mà lại có thể làm ra được những thứ như thế này.
Cuối bữa tiệc, Cẩn cứ tưởng An Việt sẽ thả mình về nào ngờ, hắn cứ nắm chặt tay cậu không buông, người người lũ lượt chào từ biệt, cha con họ Phiêu đứng bên cạnh cũng muốn rời đi, nhưng khổ nỗi lại chưa đòi được Cẩn.
Thông thường trước khi hôn lễ diễn ra cô dâu và chú rể không thể ở chung một nhà, cho nên theo lệ An Việt phải để Cẩn đi với hai người.
Nhưng do đối phương là một kẻ có quyền có thế nên cha con họ Phiêu rất khó mở lời, đặc biệt hơn đây là lần đầu tiên trên Lục địa núi có một đôi nam nam kết hôn, nên cả hai cũng không biết quy tắc liệu có còn áp dụng được cho hai người bọn họ không.
Khách đã đi hết, nhưng trước mặt vẫn còn hai người, An Việt nhíu mày, sao bọn này vẫn chưa đi?
“Hai người đêm nay muốn ở lại đây sao?” An Việt hỏi.
Chúa Phiêu lên tiếng nhắc tới tục lệ trước khi cưới ngỏ ý muốn đón Cẩn về.
Nào ngờ An Việt cười lớn, ôm chặt Cẩn hơn.
Cẩn rất muốn lên tiếng chống lại hành động ngang ngược của An Việt, nhưng cậu không thể, mọi ánh mắt lên án của cậu đều bị hắn bơ đi.
An Việt hùng hồn nói với cha vợ và anh vợ: “Ta sống theo phong cách người Tây cho nên không thể áp dụng luật của Lục địa núi.
Người Tây chỉ cần yêu nhau là có thể về chung sống với nhau, đám cưới cứ từ từ mà làm, sau lễ đính hôn ta với Cẩn đã chính thức xác lập quan hệ vợ chồng, còn đám cưới chỉ là một bữa tiệc ăn uống mừng mà thôi.”
Chúa Phiêu cùng Phiêu Chính đứng ngây ra không biết phải lấy lý do gì để phản pháo lại lối sống tây hóa của con rể.
An Việt thấy hai người trước mặt vẫn cứ đứng ngu bèn ra lệnh: “Người đâu đưa cha vợ và anh vợ của ta về nhà an toàn.”
Dứt lời liền bế bổng Cẩn lên kiểu công chúa mang Cẩn đi.
Cẩn giật mình, chờ cậu hồi thần lại có quẫy đạp khoa tay múa chân thế nào cũng đã muộn.
Cẩn bực mình mọi hành động của cậu đều bị hắn bỏ qua không quan tâm, vì thế liền dỗi quay mặt đi không nói chuyện với hắn.
An Việt rất thích khuôn mặt bí xị này của cậu, bèn ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Muốn biết chuyện 3 năm qua ta sống thế nào không?”
Cẩn quay lại nhìn hắn, chuyện này thì cậu rất muốn biết.
“Nếu vậy theo ta về phòng, đêm còn dài từ từ ta kể em nghe.”
Cẩn ngây thơ không nhìn ra đuôi sói đang quẩy liên hồi, trong bộ não của An Việc một bữa tiệc thịnh soạn đang được hắn vẽ ra..