Chúa An đã chọn được người hầu của mình, sự kiện này truyền ra ngoài có kẻ vui có kẻ buồn, toàn bộ những người dự tuyển và kế hoạch tuyển dụng người hầu bị bãi bỏ chỉ trong một đêm.
Toàn dân An Thành đều muốn biết người có thể hạ gục căn bệnh quái ác của Chúa là ai, đồng thời không ít lời bàn tán dự đoán rằng đây có thể chính là người sẽ thay thế Phiêu Cẩn trở thành Chúa Mẫu trong tương lai.
Trong một quán cà phê nhỏ ven đường được thiết kế theo dạng bàn ghế nhỏ, đây là một trong những phát minh của Phiêu Cẩn, người dân An Thành được biết đây là một cậu ấm con nhà quý tộc rất thông minh vì thế bọn họ vô hình chung sẽ đem người đang ở bên cạnh Chúa An bây giờ ra so sánh với Phiêu Cẩn.
Ly cà phê sữa được đem ra đặt xuống trước mặt một người nam nhân có khuôn mặt lạnh lùng, hắn trông rất uy nghiêm khiến người ta phải để ý nhưng chẳng dám đến gần cũng không dám làm ra hành động mạo phạm – người đó chính là Phiêu Chính.
Hắn nhíu mày tai lắng nghe lời bàn tán sôi nổi trong quán cà phê, em trai hắn mất tích cách đây đã lâu tới bây giờ vẫn không tìm thấy, nó mất tích ngay trong cung điện của Chúa An nên Phiêu Chính cực kỳ ghét người này vì nghi ngờ chính hắn đã làm gì em trai mình, nhưng thế lực của Chúa An quá mạnh gần như nắm toàn quyền Lục đại núi nên dù có muốn làm gì cũng bó tay bó chân, hiện tại hắn lại tìm được người hầu cận, kẻ này chắc chắn là một người tình trá hình của hắn.
“Khốn nạn!” Phiêu Chính rít một tiếng qua kẽ răng.
“Anh không sao chứ?” Giọng nam vang lên.
Phiêu Chính nhìn qua, đó là Thanh Thư, hiện tại hai người đã ở bên nhau, bất chấp Chúa Phiêu không chấp nhận, nhưng vì Phiêu Chính là một người xuất sắc nên Chúa Phiêu không thể nào đuổi hắn ra khỏi gia tộc, nếu Phiêu Cẩn còn sống ông chắc chắn sẽ đá đít thằng con này ra và nhường ngôi cho nó, đáng tiếc sự đời khó lường.
Thanh Thư ngồi xuống đối diện Phiêu Chính: “Anh không vui sao?”
“Hắn vậy mà tìm được người chữa bệnh cho mình!” Phiêu Chính gầm gừ, hận không thể một tay bóp chết An Việt.
Nhớ lại khi gặp hắn hồi nhỏ, Phiêu Chính chỉ ước được quay lại lúc đó một dao chém chết kẻ đã khiến em trai hắn mất tích.
Thanh Thư nắm lấy tay Phiêu Chính, từ khi Chúa An công khai cưới một nam nhân thì An Thành bỗng rộ lên những cặp tình nhân nam, dường như chỉ có nơi này phóng khoáng đối với tình yêu đồng tính, cho nên các cặp đôi dù trong Lục địa núi hay ở phương Tây cũng đều kéo nhau tới đây du lịch công khai thể hiện tình cảm hoặc là định cư.
Cho nên hành động nắm tay của Phiêu Chính và Thanh Thư chẳng khiến người khác ngạc nhiên hay ghê tởm, đó là chuyện quá bình thường ở thành phố siêu tiên tiến này.
Thanh Thư nhẹ giọng nói: “Em không nghĩ An Việt muốn hại cậu Cẩn đâu, phải có nguyên nhân gì đó.”
“Vậy mấy nay em đã hỏi ra chưa?”
Thanh Thư im lặng, cậu có thể ra vào cung điện của Chúa một cách dễ dàng như vậy là nhờ thân phận làm bạn của An Việt, bao năm qua cậu chính là người đi dò la tin tức về Cẩn trong cung chúa, đáng tiếc không có manh mối, Cẩn cứ như thể đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Đột nhiên Thanh Thư nhớ tới một khuôn mặt, cậu mím môi không biết có nên nói cho Phiêu Chính nghe hay không, bởi vì khuôn mặt đó gợi lên một cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Em có thể tìm hiểu xem kẻ được nhận làm hầu cận của Chúa An giúp ta được không?” Phiêu Chính lên tiếng.
Thanh Thư gật đầu, cậu cũng đang tò mò không biết người đó là ai đây.
…
Người đang được nhắc tới khắp An Thành hiện đang vô cùng chăm chú xoa bóp chân cho An Việt.
Đúng như hắn nói kể từ khi cậu xuất hiện chân hắn bắt đầu có cảm giác, khi Cẩn bóp quá mạnh hắn sẽ đau, thậm chí chỉ mới vài ngày hắn đã có thể đứng thẳng, nhưng chỉ đứng thôi còn đi có vẻ còn rất lâu nữa.
Nhưng An Việt thật thích hiện tại, vì hắn sẽ được Cẩn yêu thương cẩn thận chăm sóc.
An Việt nhìn đỉnh đầu người trong lòng đang cố gắng sửa sang lại áo cho hắn, ánh mắt nheo lại, hình như đã lâu rồi hắn chưa làm việc đó.
Vừa nghĩ tới thôi cậu em bên dưới cũng không chịu thua ngóc đầu chào cờ.
Cẩn đang sửa sang lại quần áo cho hắn, nhìn thấy một túp lều dưới háng mặt đỏ rần, quay đi không muốn nhìn.
Nào ngờ An Việt lại quay người hướng cậu nhỏ của mình về phía Cẩn, húc nhẹ.
“A!” Cẩn rên lên một tiếng.
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng rên của người thương, máu huyết của An Việt như sôi lên sùng sục.
Cẩn của hắn bây giờ có thể gọi giường rồi.
An Việt liếm môi hưng phấn đến khó hiểu.
Hắn ghé xuống nói vào tai Cẩn: “Em biết không ta không chỉ có đôi chân bị thương mà nơi ấy còn không được chăm sóc, em bây giờ đã là vợ kiêm người hầu thân cận của ta em phải chịu trách nhiệm với nó.”
Cẩm ngước đầu lên lườm hắn, khuôn mặt hồng hào rơi vào mắt An Việt lại chẳng có tí uy hiếm nào, hắn bỗng muốn làm cậu khóc.
An Việt thả lỏng toàn thân kéo luôn cả Cẩn cùng ngã xuống giường, nhanh tay thẳng thắn thể hiện mong muốn bằng cách nắm lấy đũng quần cậu.
“Á, anh làm gì vậy! Ấy ấy nhẹ thôi… này… a a…”
An Việt chẳng nể nang nhào nặn chỗ đó thật mạnh, chân hắn không làm ăn chi được nhưng tay thì dư sức khiêu khích.
“Này anh… ưm… không được…” Cẩn nắm chặt lấy tay hắn muốn ngăn cản không cho hắn tiến thêm bước nữa, chỗ đó của cậu rất khó chịu đã chào cờ đứng lên rồi.
An Việt thích lắm, nhìn người yêu rên rỉ vì khiêu khích của mình, giọng cậu lại ngọt ngào câu dẫn hắn đến mức chỉ muốn phá chuồng xông ra chinh phục.
Hắn hôn lên má Cẩn, vươn lưỡi liếm vào tai cậu khiến người trong lòng mình tê dại quên luôn chống cự: “Thật thích khi em có thể rên rỉ khi hai ta làm tình cùng nhau.”
Nói rồi hắn lật người nằm chồng lên đè cậu dưới thân mình.
Hai chân không di chuyển được nhưng nửa người trên của hắn vẫn có thể vận động, đối với các dịp khác An Việt chắc chắn sẽ lười vận động, nhưng đối với chuyện này hắn lại hăng hái đến lạ.
“Nặng!” Cẩn đánh nhẹ lên ngực hắn, đôi môi cậu hơi phiếm đỏ chỉ vì những cái tự liếm lưỡi mà bản thân đã làm trong vô thức, má cậu đỏ hây hây, đôi mắt ướt nước mơ màng.
Cảnh đẹp này hoàn toàn rơi vào đôi đồng tử đen như bầu trời đêm của An Việt.
“Thật muốn lấy một sợi xích mà xích em lại.” An Việt chôn đầu mình vào hõm vai Cẩn, hít hà nơi đó.
Cẩn điều chỉnh nhịp thở, vòng tay ôm lấy hắn, hôn lên má hắn: “Vậy anh xích em lại đi, em cũng sợ sẽ có một thế lực vô hình nào đó xóa sổ em ra khỏi cuộc đời anh.”
An Việt vươn tay bịt miệng Cẩn lại.
“Không được nói bậy, kẻ nào dám xóa em khỏi đời anh anh sẽ giết hắn, dù hắn có ở thế giới nào đi nữa.”
Ở Trái đất trong một căn phòng nhỏ, có tiếng hắc xì vang lên, cô gái trẻ rùng mình nhìn quanh, phòng không có ai sao cô lại có cảm tưởng như sát khí đang hướng về phía mình thế nhỉ?
Mộng Mộng lập tức tắt máy, cô cần phải ra ngoài chạy vài vòng làm ấm người mình mới được.
Cẩn mỉm cười vuốt ve đôi mắt, chân mày, đôi môi của An Việt như thể khắc ghi nó vào trong đầu mình: “Nhân vật chính của em, anh đẹp thật dù bây giờ anh đang bệnh nhưng vẫn rất đẹp, cảm ơn vì đã không quên em.”
Cẩn làm vẻ mặt si mê này khiến cho kẻ yêu cậu da diết không thể nào nhịn được nữa, An Việt nghiến răng, rít lên: “Mẹ kiếp, anh muốn chơi chết em, khốn nạn muốn em!”
Cẩn mỉm cười ngửa cổ lên hôn vào cằm An Việt.
“Chết ở đâu em cũng không cam lòng, nhưng chết trong vòng tay của anh em không hối hận.”
Lời cậu vừa dứt đôi môi liền bị cướp lấy, chiếc lưỡi của An Việt luồn vào miệng cậu **** ***, vẫn là thói quen hôn thô bạo như muốn rút cạn linh hồn cậu, mọi ngóc ngách trong miệng cậu đều được hắn ghé thăm, nước bọt vì chẳng kịp nuốt mà tràn ra hai bên khóe miệng, chảy dài xuống gối.
Khi nụ hôn chấm dứt, cả hai đều không thể kiềm chế được nhịp thở của mình.
Cẩn đẩy An Việt nằm xuống mình ngồi cưỡi lên người hắn.
“Anh không thể động, hôm nay để em tới yêu thương anh nhé!” Cẩn cố gắng lắm mới nói hoàn chỉnh được câu này, mặt cậu đỏ gây, cả đời cậu chưa từng chủ động làm việc như thế này, đây là lần đầu tiên, cậu vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, hôm nay cậu muốn mang đến cho người cậu yêu một cảm nhận khó quên.
…
Tối gặp tiếp nhé, nhìn phần cuối chắc bà con cũng biết tối nay hai bạn dẻ sẽ mần chi rồi đó.
Hí hí….