"Chàng...chàng định...làm gì?"
Thân thể ta run rẩy, giọng nói lắp bắp cố gắng tránh hắn càng xa càng tốt. Nhưng hắn thì cứ từng bước từng bước tiến về phía ta. Lúc trước đại nghiệp không thành bây giờ chắc chắn hắn sẽ dằn ta tan nát mất thôi. Đã vậy lúc nãy còn cho hắn ăn giấm chua, lần này ta chết chắc rồi, ai cứu ta đi...
Nam Phong Kiệt mạnh bạo đẩy ta vào góc phòng làm ta sợ nhói tim, ánh mắt kiên quyết, hành động mạnh bạo như vậy chắc là đã giận rồi. Hắn dùng tay nâng cằm ta lên, đặt môi hắn lên môi ta, một cảm giác mềm mại truyền thẳng lên não, các nơ-ron thần kinh giật giật liên tục, hắn đã cướp nụ hôn đầu của ta rồi, bây giờ hắn định làm gì nữa đây?
Nam Phong Kiệt dùng lưỡi tách răng của ta ra, lưỡi hắn "du lịch vòng quanh thế giới" sau đó lại hôn xuống cổ ta, ta dùng tay đẩy chàng ta ra nhưng lại bị một tay phải của chàng ta bắt lại, chàng kéo ta lên giường rồi đè ta xuống, cảm giác này vừa lo sợ vừa vui vẻ thật làm ta khó xử, khuôn mặt đã ửng đỏ từ bao giờ.
Cổ ta có cảm giác lân lân khó tả khi bị hắn hôn, tay trái của hắn cởi nhẹ áo khoác phủ bên ngoài ra làm lộ làn da trắng hồng mịn màng của thân xác này. Chàng bỏ tay đang giữ ta ra rồi hai tay cùng cởi y phục của ta ra đến khi chỉ còn chiếc áo yếm và nội y bên trong, cử chỉ nhanh gọn ta cũng theo nhịp điệu bắt đầu thích nghi, cơ thể chàng săn chắc rõ là người có võ, làn da trắng hơi ngăm quyến rũ. Chàng lại tiếp tục hôn ta đến khi ta không thở nổi nữa thì mới buông tha ta.
"Vy Vy, ta yêu nàng..."
Nam Phong Kiệt luồn tay ra sau cởi nốt chút gì còn sót lại trên người ta, cảm giác trần truồng như nhộng trước mặt người khác làm ta ngại lập tức định che lại thì chàng bắt lấy tay ta.
"Rất đẹp...đẹp hơn cả phu nhân của tên thừa tướng!"
Chàng khen ta đẹp...ta đẹp...Khoan! Chàng khen ta đẹp hơn phu nhân thừa tướng tức là chàng quan sát cô ta rất kĩ hay sao? Chàng dám đem ta so sánh với dâm phụ đó, thật là quá đáng!
"Bỏ ta ra, ta không chơi với chàng nữa!"
Ta lập tức mặt lại toàn bộ y phục rồi ngồi xếp bằng khoanh tay nhìn chàng ta, đang giữa lúc hứng tình bị ta cho một gào nước lạnh chắc chắn sẽ bỏ đi cho mà xem. Nan Phong Kiệt không nói gì cũng mặc lại y phục rồi gối đầu lên đùi ta.
"Không sao, ngày tháng sau này còn dài!"
Da gà da vịt của ta tất cả đều nổi lên, một cảm giác mong chờ và sợ hãi. Ta và chàng bốn mắt nhìn nhau, ta cười chàng cũng cười, ta trêu chàng chàng cũng cười, ta làm đủ trò với khuôn mặt yêu nghiệt đó chàng cũng cười, nhưng chàng lại nhăn mặt khi có một chuyện động trời.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Chàng ta bước ra khỏi phòng trước sau đó đến đại sảnh bằng hướng nam, để tránh nghi ngờ ta bay ra cửa sổ rồi vòng hướng bắc đến đại sảnh. Nam Phong Cung, Diệp Liên, Nam Phong Kỳ và Nam Phong Khang đang hành lễ thì ta và Nam Phong Kiệt bước vào lập tức gặp pháo hôi kia.
"Tham kiến hoàng thượng!"
Ta và chàng cùng đồng thanh, nam nhân long bào phía trên cứ ngắm ta mãi, đến khi nhìn thấy hồng hoa chi chủ trên tay ta thì cười nhưng nước mắt lại rơi.
"Miễn lễ! Tiểu Vy muội lên đây..."
Hoàng huynh gọi ta lên trên nhưng huynh ấy lại bước xuống chỗ ta, xoay ta vài vòng sau đó ôm ta vào lòng. Bị một đại mĩ nam nhân ngang hàng với Nam Phong Kiệt ôm làm ta đỏ mặt, vào khắc đó Nam Phong Kiệt chàng ta nheo mày nhìn ta làm ta sợ chết khiếp.
"Huynh là Hàn Thiên Vũ sao?"
Vì muốn chọc điên hắn, ta buông hoàng huynh ra rồi dùng tay sờ từng đường nét hoàn mĩ trên khuôn mặt huynh ấy. Cả đại sảnh như trong hủ giấm, mùi giấm chua chát làm bà đây vô cùng mãn nguyện, đây là lần thứ hai ta cho hắn ăn giấm chua, thật quá hạnh phúc đi. Triệu Linh Chi nhìn ra điều đó tay vo thành nắm đấm cúi mặt xuống đất. Hàn Thiên Vũ bỗng nắm tay ta lại rồi gọi một trong đám nữ nhân bên cạnh đến. A, khuôn mặt này, chẳng phải là "dân nữ" Liêu Mỹ hay sao!
"Đây là quý phi sắp được ta sủng ái nhất! Muội xem thế nào?"
Có cơ hội phải nắm bắt là tiêu chí kím tiền của ta, nhìn nét mặt sợ hãi đó mà lòng cô nghĩ ra một kế sách hay và một câu nói xỏ xiên kinh điển.
"Đúng là một giai nhân...nhưng không có khí khái của một mẫu nghi thiên hạ!"
Au, quả là một cú rất đau a~! Tài năng của ta vẫn chưa hao mòn, nói xấu người khác ta là số một, xỏ xiên người khác ta là cao thủ của cả đám cao thủ!
"..."
Hoàng huynh không tức giận mà chỉ cười vì độ tinh nghịch của ta sau đó tất cả an toạ. Riêng Liêu Mỹ và Triệu Linh Chi vẫn phải đứng. Nhớ trong truyện tuy không có vai thoại của ta nhưng hôm nay hoàng huynh là đến để ban hôn. Ta cũng chẳng ngăn cản huynh ấy! Cứ cho chàng ta lấy Triệu Linh Chi sau đó hết truyện và ta sẽ được trở về...nhưng ta trở về nơi đó để làm gì?
"Phục thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Nay, thống soái Nam Phong Kiệt đã trở về quê nhà lập tức ban hôn với Triệ Linh Chi, con gái Triệu tướng quân trấn thủ kinh đô. Khâm chỉ!"
Ta lập tức phụt cười, Linh Chi cũng cười, Nam Phong Cung và Diệp Liên nhìn nhau rồi nhìn ta, Nam Phong Kiệt không nói gì quỳ xuống tiếp chỉ. Nam Phong Khang cũng nhìn ta, Nam Phong gia ai cũng thấy nụ cười trên môi ta ai cũng bất ngờ. Huynh trưởng nói một việc làm ta vui mừng.
"Đa tạ Nam Phong gia đã giúp đỡ Tiểu Vy, xin hãy nhận một số lễ vật đền ơn. Nữ nhi thật lòng xin lỗi vì đã lừa mọi người!"
Nam Phong Cung và Diệp Liên cười với ta như ngụ ý bỏ qua, riêng Nam Phong Khang thì có chút buồn bực, Nam Phong Kiệt vẫn không nói lời nào. Ta để lại một vật cho Nam Phong Khang, đó là năm cái kim bài miễn tử trong số 12 cái sau đó trở về hoàng cung. Từ Nam Phong gia về hoàng cung chỉ mất một ngày đi đường nên tất cả lập tức xuất phát. Trên đường đi ta đã tìm hiểu võ công và phép thuật của mình cùng lúc thân thiết với hoàng huynh gạt Liêu Mỹ sang một bên, đi được nửa ngày đường thì nghỉ chân gần một con suối ven đó. Huynh trưởng chỉ biết một chút khinh công để khi gặp chuyện có thể chạy thoái nên ta dạy cho huynh ấy một tuyệt chiêu mà ta vừa tìn ra trong kho tàng võ công của mình. Ta truyền cho huynh ấy một năm công lực nên rất nhanh chóng có thể thành thục chiêu thức đó, chính là Ngũ Độc Thần Công.
Bỗng bên ngoài có tiéng đánh nhau, ta và hoàng huynh chạy ra, quân ta bị vây trong một vòng vây kín, Liêu Mỹ đứng bên ngoài xem kịch hay.
"Ta mở đường cho các ngươi đưa hoàng thượng đi!"
"Nhưng thưa quận chúa..."
Ta bay lên trên giữa chiến trận, hàng trăm mũi tên tẩm độc hướng về phía ta mà bắn, ta vẫn nội công trong người hít vào một hơi rồi tung ra Bạch Hạc Phong Chưởng, tất cử mũi tên đều quay ngược trở lại giết hầu hết đám phi tặc.
"Lục Phong Thụ Ấn!"- Tay phải ta giơ ra rồi uốn lượn một vòng, tay trải trước ngực đẩy về hướng tay phải, cả thân người ta quay vòng sau đó xuất chiêu giết cả đám phi tặc hướng bắc, cấm vệ quân lập tức đưa hoàng huynh đi. Khi thấy huynh bọn họ cách xa xa một dặm thì lập tức thi triển võ công tối thượng.
Tay trái đặt ngang trước bụng, ta phải đứng trên tay trái, sau đó đổi lại rồi tiếp tục xoay vòng cho đến khi một quả cầu nhỏ màu đỏ xuất hiện, định hình quả cầu sau đó ta lập tức thả quả cầu ra, khi quả cầu rơi cách mặt đất hai mét thì nổ tung, tất cả sinh vật sống xung quanh năm mét đều chết, trừ những thứ ta muốn nó còn sống, chính là cây cối thú vật và...Liêu Mỹ.
Trói cô ta lại sau đó buộc năm chiếc xe ngựa lại với nhau rồi đi đến chỗ hoàng huynh, vừa gặp ta đã lo lắng ôm ta vào lòng. Đây là tình thân sao, cảm giác có người thân là thế này sao...
"Hoàng muội, muội không sao chứ? Phụ hoàng và mẫu hậu hẳn rất lo cho muội!"
Hoàng huynh cứ ôm ta như thế cho đến khi huynh ấy nhìn thấy Liêu Mỹ, huynh nhặt hòn đá nhỏ bằng đầu ngón tay lên sau đó dùng một trong ngũ độc thần công biến nó thành một viên thuốc rồi ép cô ta uống.
Trên suốt dọc đường đi cô ta nửa mê nửa tỉnh không hiểu chuyện gì, trên xe ngựa mỗi khi ta nhắm mắt lại nhớ tới Nam Phong Kiệt, một ngày nữa ta sẽ được gặp chàng ta, do hoàng thượng ban hôn nên hỗn lễ sẽ tổ chức ở phủ Nam Phong trong kinh thành. Tối nay họ sẽ lên đường.
Lúc tới kinh đô thì ta lập tức nhảy xuông mua cả đống đồ như đi shopping rồi đi bộ về hoàng cung, mọi người nhường đường cho hoàng huynh ta qua, cảm giác có sát khí thì một mũi tên đã lai về phía hoàng huynh, mũi tren có độc, không chần chừ ta phi thân lên ròi dùng phong thuật đánh nát mũi tên như chưa từng xuất hiện, sát khi lại càng tăng, ta sử dụng Sát Ma Khí truy tìm kẻ đó, đó là một vũ cơ trong lầu xanh sao? Thân thể vũ cơ đó đột ngột bay lên rồi rơi xuống trước mặt huynh trưởng, vừa thấy cô nương đó huynh trưởng đã kinh hoàng đỡ cô ta dậy.
"Sao ngươi lại muốn ám sát bổn quận chúa? Ngươi muốn chết?"
Ta rút thanh kiếm của thị vệ ra kề vào cổ cô ả, muốn giết ta ư? Dân trong kinh thành ai nấy đều đang trố mắt nhìn ta, nhị công chúa mất tích đã trở về. Bọn họ reo hò tên cô sau đó tất cả đồng thanh muốn trảm cô ta.
"Hoàng huynh, đây không phải nữ nhân mà huynh nói chứ? Con gái của đại bộ thượng thư?"
Thì ra đây là người làm cho huynh trưởng ta say mê nhưng mẫu hậu lại không đồng ý. Thôi ta làm người tốt một lần vậy!
"Nay bổn công chúa trở về nên hoàng thượng sẽ đặc xá thiên hạ, người nào sắp bị tử hình sẽ bị giam đến cuối đời, và hoàng thượng sẽ xây một ngôi chùa thờ nhị công chúa thiên giới tại kinh đô!"
Nghe lời nó của ta, dân chúng như vỡ oà, người nào người nấy vui vẻ quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng rồi nhanh chóng vào nhà lấy một vài thứ ra cho ta. Người thì tặng gà lợn, người tặng rau quả, có người còn gửi com gái theo làm nha hoàng cho ta. Ta ra lệnh bắt vũ cơ đó lại rồi trở về hoàng cung. Ngự lâm quân ra đón tiếp thánh giá rất đông, danh tiếng của Hàn Thiên Vy ta cũng nhanh chóng mở rộng. Phụ hoàng và mẫu hậu khi thấy ta cũng vui mừng đến bật khóc. Thì ra đây là tình thân sao?
Tối hôm đó triều đình mở tiệc mời quân thần đến dự, vì quá nái nhiệt nên ta tạm lánh vào hoa viên. Đang ngắm trăng thì bỗng có người kéo ta lên nóc...