Mở đầu
Trong sơn trại nhỏ ở trên ngọn núi hiểm trở một tiểu cô nương với đôi mắt trong veo như con mèo con tinh nghịch, nàng trèo lên ngọn cây hái những trái cây chín đỏ thì bị hấp dẫn bởi tiếng nước róc rách. Len lén tiến đến bên bờ suối nàng là mồm chữ o mắt chữ a không hết ngạc nhiên.
- Tỷ tỷ thật là xinh đẹp nha. - Nàng reo lên lấy lòng tiểu mĩ nhân bên suối. Cha nàng cũng thường hay khen nương nàng như thế, mỗi lần nghe nương đều rất vui.
Hắn quay sang liếc nhìn tiểu cô nương đang chảy nước miếng ngang nhiên ngắm hắn tắm kia không chút xấu hổ còn dám khen hắn đẹp.
- Ta là nam nhân. - Hắn bực mình vì bị nàng hiểu lầm là nữ nhân khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Huynh thật là đẹp... - Nàng vẫn nhìn hắn bộ dạng chảy nước miếng say mê. Không thèm liếc nhìn nàng một cái Nha Vũ Tường khoác áo vào trở lên bờ trước khi đi hắn bỏ lại câu hỏi:
- Muội tên gì nhóc con.
- Muội không phải nhóc con muội là tiểu sơn tặc tên gọi Trầm Bảo Bảo. - Nàng giận dữ chống nạnh quát lớn. - Huynh chờ đó lớn lên muội sẽ đến cướp huynh về làm áp trại tướng công.
- Ha... ha... ha... vậy ta đây sẽ chờ. Thiếu niên mười lăm tuổi cười lớn bỏ đi trước câu hẹn của tiểu nữ tặc chỉ vừa tròn năm tuổi.
Chương 1: Tân lang cướp về
Ngồi trong căn phòng xa lạ Nha Vũ Tường nhìn quanh một lượt. Nơi này có lộn xôn các thứ, đao có, kiếm có, sách vở thì chất chồng lộn xộn bừa bãi. Cạnh bàn học còn treo một cây mộc cầm quý giá hắn vốn là kẻ say mê âm luật thế nhưng cây mộc cầm kia không khiến hắn hứng thú với bức họa nghệch ngoạc treo trên tường. Nét vẽ không cứng cáp mà có phần khó coi thế nhưng nam tử trong tranh có thể nhận ra là hắn. Đến bên bức họa hắn phát hiện phía dưới bức họa là rất nhiều bức họa khác nữa bị treo cùng một chỗ. Lật từng bức vẽ một thì hình như tất cả đều giống nhau lập lại. Tất cả đều là hắn thế nhưng những bức vẽ kia bút pháp ngày một cứng cáp, có thần hơn thậm chí bức tranh cuối còn khiến hắn kinh ngạc.
Đang ngắm tranh thì hắn nhận thấy có người đang đến, bước chân nhẹ nhàng, có vẻ là một nữ nhân. Hắn quay trở lại giường và ngồi tại đó hướng mắt về phía cửa. Đẩy cửa bước vào là một tiểu cô nương có làn da rám nắng, ngũ quan không thanh tú nhưng cũng khá hài hòa. Nàng có một đôi mắt rất đẹp khiến khuôn mặt kia thoạt nhìn không phải kẻ xinh đẹp diễm lệ nhưng khi để ý thật kỹ có thể sẽ bị mê hoặc bởi đôi mắt đó.
- Chàng tỉnh rồi sao? - Nàng cất tiếng hỏi, giọng nói của nàng trong như chuông bạc khiến hắn có chút thất thần, với giọng nói ngọt ngào này nếu bị bịt mắt hắn có lẽ sẽ nghĩ rằng nàng là một mỹ nhân. Trầm Bảo Bảo mỉm cười nhìn hắn. Thấy hắn mãi không trả lời, nàng thầm nghĩ hay là nàng đã dùng quá nhiều mê dược.
- Ta là đang ở nơi nào? - Hắn chợt lấy lại tinh thần rồi đầy phòng bị nhìn nàng.
- Hắc Phong trại. - Nàng cười ngọt ngào nói, ngay khi biết hắn muốn cưới tân nương nàng vội vàng chặn đường cướp người.
- Ồ, ta muốn gặp trại chủ. - Hắn hướng nàng đưa ra yêu cầu.
- Chàng cần gặp cha ta là có việc sao? - Nàng kéo chiếc ghế lại ngồi đến bên cạnh hắn ra vẻ tò mò hỏi.
- Ta rất bận còn phải tổ chức hôn sự. - Hắn ra vẻ rất nghiêm trọng nhìn nàng.
- Không vội đợi hỷ phục của ta may xong sẽ cùng chàng thành thân. - Nàng phất tay mỉm cười nói rồi hướng về chiếc bàn rót ình một chén trà.
- Ai nói ta sẽ lấy cô nương. - Hắn lớn giọng trách mắng, hôn nhân có thể đem ra làm trò đùa được sao. Thế nhưng nhìn thái độ kia của nàng khiến cho hắn tức giận nghĩ ra thì cũng lạ hắn đáng ra phải giận vì nàng đang ép hôn hắn mới phải chứ.
- Lễ vật chàng cũng đã nhận rồi lại không muốn lấy ta sao? - Nàng lại từ tốn mỉm cười nhìn hắn nói chuyện hết sức bình thản cứ như đang hỏi hắn trời lúc này là nắng hay mưa.
- Lễ vật, ta có sao? - Hắn đầy phòng bị nhìn nàng. Hắn nhớ hắn đâu có nhận thứ gì từ bất kỳ ai.
- Chậu Kim Anh Tử là do ta đem đến. - Nàng mỉm cười đầy thẹn thùng nhìn hắn, khuôn mặt kia thực không hợp với cử chỉ hiện giờ của nàng thế nhưng hắn không cảm thấy ghét.
- Kim Anh Tử... - Là chậu hoa màu đỏ có mùi hương dễ chịu trong phòng hắn đó sao? Ngày đó sau khi trở về trang viện hắn liền thấy chậu hoa đó đặt trước cửa. Vừa nhìn hắn liền thích nên đem về chăm sóc.
- Ta có thể trả lại lễ vật đó hay không? - Hắn hướng nàng tìm một đáp án.
- Không thể. - Nàng quả quyết. Nàng đã vì hắn lật tung các thành trấn nơi nào có người quen nàng đều mặt dày nhờ tìm kiếm. Cho đến tận tháng trước nàng mới tìm ra hắn không thể dễ dàng buông tay với hắn a.
- Nhưng ta nào có biết thứ đó lại là lễ vật mang ý nghĩa quan trọng thế chứ. - Nếu hắn biết tuyệt đối sẽ không cầm về.
- Nó là một dược vật hấp thu lấy độc chất quanh nơi được đặt, hương thơm từ Kim Anh Tử có thể giúp thư dãn tinh thần cùng tốt cho thân thể. - Nàng là cướp được từ tay Diệu Thủ thần Y luôn giữ bên mình, nếu không phải là hắn nàng tuyệt sẽ không đem làm lễ vật.
Ngay khi biết công dụng của cây dược vật kia nàng liền đoạt lấy, suốt mười một năm nay lão bám theo đòi nàng trả lại. (akiaki: bó tay cướp luôn của người quen hả? Đúng là sơn tặc nha. Bào Bảo: chứ sao...)
- Có thể hấp thu độc khí? Có thứ như vậy sao? - Hắn cũng là lần đầu biết đến. Một thứ như vậy hắn chỉ vất lăn lóc trước hiên cửa sổ phòng lâu lâu tưới chút nước cũng thật là lãng phí.
- Vậy ít ra cũng phải cho ta viết một phong thư báo với bên đàng gái để họ khỏi phải đợi. - Hắn là lo đắc tội với người ta, dù gì đó cũng là nơi không thể đắc tội.
- Chàng không phải lo, tân nương của chàng ta đã hồi hôn lại rồi. - Là chỗ quen biết cả tuy có chút ngại nhưng cũng đành chịu ai bảo nàng ta cưới lại là phu quân nàng ngày đêm tìm kiếm chứ.