Cướp Tình Đoạt Ái


Nửa năm trước.
Nhà họ Triệu ở thành Tây Nam nổi tiếng là gia tộc có y thuật tốt nhất, nhiều đời trước còn từng làm quan trong triều đình nhưng con cháu đời sau của họ lại khiêm nhường hơn, chỉ mở một tiệm thuốc trên con đường đông đúc nhất thành Tây Nam.
Sở dĩ như vậy vì người đứng đầu nhà họ Triệu bây giờ không thích những âm mưu chốn quan trường mà chỉ muốn sống cuộc đời yên ả, chỉ cần tài hoa về y thuật cũng đủ để con cháu có ăn có mặc.

Triệu Mặc Khâm chính là người như vậy.
Vì tư duy khác biệt nên Triệu Mặc Khâm luôn làm những việc trái với những gì người trong tộc mong muốn, ông ta lấy vợ rất trễ nhưng có bốn người vợ, người vợ đầu sinh cho ông ta hai người con, đứa con trai cả cũng gần mười tám tuổi, người vợ thứ hai và thứ ba sinh một đứa nhưng người vợ thứ ba lại mất sớm, đó cũng là mẹ của Linh Lung, người vợ thứ tư thì vừa sinh cho ông ta đứa con trai.
Vào ngày đầy tháng của con trai tứ phu nhân, trên dưới Triệu gia đều hân hoan phấn khởi.

Chỉ có nhị phu nhân là ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không cam tâm.

Cô ta gả vào đã lâu nhưng chỉ sinh được có một đứa con lại là con gái, địa vị trong nhà không bằng đại phu nhân, giờ lại còn thua ả tứ phu nhân mới vào cửa một năm.


Lão gia lại từ lâu không thèm đoái hoài gì đến cô ta, cô ta nhất định phải sinh được con trai để lấy lại địa vị của mình trong nhà.
Đêm vui quá nửa, cuối cùng thì ngày vui cũng lắng xuống, Triệu Mặc Khâm cũng đã ngà ngà say.
"Lão gia, thiếp mang canh giải rượu đến cho người!" Tam phu nhân lắc lư thân hình ẻo lả bưng đến một bát canh nóng đặt trước mặt Triệu Mặc Khâm, cô ta còn ân cần xoa bóp vai cho ông ta.
Triệu Mặc Khâm đầu óc đang mơ hồ, lại ngửi thấy mùi hương nồng nặc, trong người lại cảm thấy thập phần khó chịu.
"Được rồi, nàng mau ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh!" Triệu Mặc Khâm hạ giọng nói.
Giống như bị dội một gáo nước lạnh, nhị phu nhân đứng hình tại chỗ.
"Nhưng...!nhưng...."
Nhìn Triệu Mặc Khâm thực sự không vui, nhị phu nhân chỉ đành uất ức đi ra, trước khi ra ngoài còn lén nhìn vẻ mặt của Triệu Mặc Khâm.
Uống nhiều làm Triệu Mặc Khâm có hơi đau đầu, ông ta bèn uống một ít canh giải rượu sau đó đi đến giường nghỉ ngơi.

Canh giải rượu quả thực công hiệu rất nhanh, Triệu Mặc Khâm hết đau đầu, cơn say cũng vơi hẳn nhưng chốc lát sau ông ta lại có cảm giác khác thường, một cơn khô nóng dâng lên từ hạ thân.
Biết được sự bất thường đến từ canh giải rượu của tam phu nhân, Triệu Mặc Khâm thầm rủa trong lòng, hèn gì khi đi ra nhị phu nhân cứ ngoái lại nhìn ông.
Triệu Mặc Khâm đành phải đi đến viện của nhị phu nhân.

Đêm tối Triệu gia tuyệt đối an tĩnh, Triệu Mặc Khâm bước chân liêu xiêu, viện của nhị phu nhân lại ở xa viện của ông ta chẳng mấy chốc không biết đã đi đến nơi nào.

Không biết nhị phu nhân đã cho bao nhiêu thuốc mà chỉ mới phác tác đã làm cho thần trí của Triệu Mặc Khâm trở nên mơ hồ.
"Phụ...!phụ thân?" Linh Lung vừa ra ngoài đổ nước thì trông thấy một bóng dáng xuất hiện tại biệt viện vắng vẻ của mình.


Công việc vốn dành cho hạ nhân nhưng nàng ở Triệu gia ngay cả hạ nhân cũng không bằng, là thứ nữ, mẹ ruột lại mất sớm, nàng sớm đã bị ghẻ lạnh, bị lãng quên.

Triệu Mặc Khâm cũng không đoái hoài tới nữ nhi này, những buổi tiệc của Triệu gia vốn không tới lượt nàng tham gia.

Triệu Mặc Khâm dường như cũng không nhận ra người đến là ai.
Linh Lung đỡ lấy Triệu Mặc Khâm vào phòng, từ nhỏ nàng chỉ biết đứng nhìn phụ thân từ xa, đây là lần đầu tiên nàng ở gần phụ thân tới vậy.
Trong phòng bày trí giản đơn nhưng sạch sẽ gọn gàng, chỉ có một chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng.

Linh Lung cố gắng dìu Triệu Mặc Khâm đến ngồi, sau đó ngượng ngùng rót cho ông ta ly nước đã nguội lạnh.
"Phụ thân...!dùng trà!"
Thấy Triệu Mặc Khâm vẫn không động đậy, Linh Lung sợ phụ thân nàng chê trà nguội, bèn nói: "Phụ thân đợi chút, con đi đun nước pha trà khác!"
Nhưng vừa mới đi được vài bước chân, cổ tay Linh Lung đã bị nắm lấy, cảnh vật xoay chuyển, nàng cư nhiên lại ngồi trên đùi Triệu Mặc Khâm.
"Phụ thân!" Linh Lung có hơi hoảng hốt, tư thế thân mật này nàng đã từng thấy bọn người làm lén lút với nhau, phụ thân thật kì lạ, hơn nữa gương mặt phụ thân lúc này lại đột nhiên đỏ bừng.
"Phụ thân, người có chỗ nào không khoẻ ư?" Linh Lung vừa hỏi vừa muốn đứng dậy nhưng vòng tay ôm nàng cứng như sắt đá.
"Cho ta....!cho ta!" Triệu Mặc Khâm khàn khàn nói, hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt sợ hãi cùng lo lắng của Linh Lung.

Bộ ấm trà trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh lớn như vậy nhưng viện của Linh Lung vốn vắng vẻ cũng chẳng có ai lui tới nên không ai hay biết.

Nàng bị đặt nằm trên bàn, y phục trên người bị xé rách không thương tiếc, vốn đã đến tuổi cập kê, Linh Lung cũng mơ hồ biết chuyện gì đang xảy ra, nàng hoảng sợ kêu khóc.
"Phụ thân đừng mà, con là nữ nhi của người, không được!" Tiếng kêu như xé tận tâm can.
Nhưng lúc này Triệu Mặc Khâm đâu còn quan tâm đến thứ gì, ông ta chỉ mong muốn giải thoát cho bộ phận bên dưới đang không ngừng kêu gào.
Tiết khố nữ nhi mỏng manh dễ dàng bị giật đứt rồi rơi xuống đất.

Hai bắp đùi như củ sen của Linh Lung bị thô bạo tách ra, nàng dùng chút sức lực yếu ớt còn lại của mình phản khán: "Phụ thân, cầu xin người, đừng như vậy!"
Hai mắt của Triệu Mặc Khâm lúc này đã đục ngầu, bây giờ cho dù là ai ông ta cũng phải đoạt lấy.
"Sau đêm nay nàng sẽ trở thành phu nhân của ta!" Nói rồi Triệu Mặc Khâm đẩy thân mình về phía trước, bên tai lập tức vang lên tiếng hét của nữ nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận