"Lão gia đã nghỉ ngơi rồi sao?"
"Bẩm đại phu nhân, lão gia lúc nãy có nói hơi say nên đã trở về nghỉ ngơi rồi ạ!" Lão quản gia bẩm báo lại với đại phu nhân, bình thường lão gia ít uống rượu nhưng ông biết tửu lượng của lão gia rất cao, không hiểu sao hôm nay chẳng uống mấy mà lão gia đã say rồi.
Vì hôm nay bận rộn nên đại phu nhân sợ Triệu Mặc Khâm không ăn uống đầy đủ còn có lòng mang đến một bát canh tổ yến, nhìn căn phòng tối om đóng chặt cửa bà phân vân không biết có nên hỏi thử hay không?
Mà lúc này ngay tại cánh cửa đó, một chân của Linh Lung đang gác lên cánh tay của Triệu Mặc Khâm, nửa thân dưới của ông ta đang đung đưa ra vào thân thể nàng.
Rõ là biết bên ngoài có người, mối quan hệ loạn luân của bọn họ sắp sửa bị phát hiện nhưng Triệu Mặc Khâm không có chút hoang mang, vẫn không dừng tiết tấu.
Môi lưỡi Linh Lung bị khuấy đảo điên cuồng, cơ thể do bị căng thẳng mà đang thít chặt lấy Triệu Mặc Khâm, nàng muốn bỏ chạy khỏi nơi này nhưng cơ thể còn bị khống chế, chỉ biết ôm chặt lấy Triệu Mặc Khâm, móng tay bấu vào lưng ông ta.
Đại phu nhân chỉ cần bước tới vài bước nữa thôi là có thể nghe thấy âm thanh đè nén kì lạ thậm chí có thể thấy cánh cửa đang run lên nhè nhẹ nhưng khi bước chân đại phu nhân vừa dịch chuyển thì có nha hoàn từ phía khác đi tới, hai người họ thì thầm gì đó sau đó đại phụ nhân nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài dần yên tĩnh trở lại, biết là xung quanh không còn ai, Triệu Mặc Khâm thoải mái thẳng lưng đâm vào Linh Lung tạo ra âm thanh giao hợp vang rõ mồn một.
Linh Lung lúc này cũng không kìm chế nổi nữa mà thét lên cầu xin.
"Phụ thân....!ưm....!không cần nữa....!a....!tha cho nữ nhi....!a a a...."
Triệu Mặc Khâm cảm thấy tư thế có chút khó khăn nên đổi chỗ ôm lấy Linh Lung đến trên giường.
Tóc dài đen bóng xoã tuỳ ý trên đệm giường bằng lụa mềm mại, màu da bằng đồng cùng tuyết trắng chồng lên nhau, mười ngón tay cài cắm, môi lưỡi kết cùng một chỗ, yêu thương hoà quyện.
Nơi tư mật không một khe hở, bụng dưới Linh Lung cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của Triệu Mặc Khâm trong cơ thể mình, cảm giác tội lỗi cùng bất lực xen lẫn nhưng nàng lại không thể làm gì khác.
Đôi mắt long lanh của Linh Lung như có hồ nước trong đó làm Triệu Mặc Khâm muốn đắm chìm không thể cưỡng lại, trái tim rong ruổi bao năm nay có lẽ đã có một hình bóng mơ hồ ẩn hiện.
Ông ta muốn người nữ nhi này làm nữ nhân của mình, muốn nữ nhi phải yêu mình.
Chiếc giường làm từ gỗ đào như chiếc thuyền bị sóng đánh rung lên từng trận, cũng may được làm từ vật liệu tốt nên không phát ra nhiều âm thanh.
Chỉ là trên giường vang lên tiếng nức nở cùng thở dốc không biết đến bao giờ.
Tờ mờ sáng.
Linh Lung tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong khuê phòng của mình nhưng nàng nhớ rõ tối qua nàng đã ở phòng của phụ thân.
Nàng không nhớ mình về đây từ lúc nào, có lẽ phụ thân đã đưa nàng về.
Nhìn quần áo ngủ chỉnh tề, cơ thể sạch sẽ, nàng giống như bao cô gái tiểu thư khuê các khác được nuông chiều, nhưng Linh Lung biết nàng không phải.
Thân thể nàng đã bẩn, bẩn hơn bất cứ thứ gì khác.