“Trương sư đệ, đã tìm được sư huynh chưa?”
Ở hậu viện Ngô gia, mấy chục đệ tử Tử Tiêu kiếm tông ngồi thành vòng tròn, trông ai cũng buồn rầu, Ngô Thần đi qua đi lại, lo lắng hỏi.
Ba ngày trước, lão Giang đánh hắn ta bất tỉnh rồi đến giờ vẫn chưa có tung tích, ở bãi tha ma cách phía Nam Hoàng Thành một trăm dặm lại còn xuất hiện dấu vết đánh nhau, hắn ta nghỉ răng có thể lão Giang gặp phải chuyện gì đó không giải quyết được.
Hắn ta vốn định nhờ quân đội Đại Chu hỗ trợ tìm kiếm, ngặt nỗi cái tên Yến Vương đó quản lý một đội cấm quân Hoàng Thành, thêm cả thân phận hoàng tử của tên đó, vì vậy ngoại trừ mấy bọn họ thì chẳng có ai giúp cả.
Trương sư đệ lắc đầu: “Sư huynh, hay chúng ta liên lạc với tông môn đi ạ.”
Tính tình của sư huynh bây giờ rất kỳ lạ, chẳng những không muốn tu luyện, thậm chí còn muốn trở thành phàm nhân, hắn ta sợ sư huynh sẽ chạy trốn.
Về việc gặp nguy hiểm, điều này hoàn toàn không có khả năng. Từ sau vụ vu hãm trước đó, các đệ tử thân truyền đều có riêng cho mình vài món bảo vật, dù không đánh lại thì liên lạc tông môn vẫn không thành vấn đề.
Ngô Thần suy tư một lúc rồi gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
Vừa nghe sẽ liên lạc với tông môn, mấy người cũng vơi bớt căng thẳng, ba ngày qua họ mệt sắp chết rồi, có sư môn đến giúp thì có lẽ tốc độ tìm sư huynh sẽ có thể nhanh hơn rất nhiều.
“Cũng không biết Nhược sư muội bị làm sao nữa, sư huynh mất tích mà chẳng lo lắng chút nào, lại còn đi dạo chợ đêm, ngắm hoa đăng nữa chứ” Một đệ tử nói với giọng điệu không còn lời nào để nói.
Đó là sư huynh của nàng ta đấy.
Mọi người im lặng, Nhược sư muội là đồ đệ của Thanh Nguyệt trưởng lão, lại còn là đệ tử mà Giang Triệt sư huynh thích nhất. Tuy bây giờ có thể sư huynh hơi đáng ghét, nhưng theo như trước đây thì chắc chắn sư huynh sẽ tha thứ cho nàng †a.
Nhược Tư Vi ngấm ngâm mưu mô, coi chừng ngày nào đó sẽ bị Giang sư huynh trả đũa cho mà xem.
“Thôi được rồi, liên lạc với tông môn trước quan trọng hơn.” Ngô Thần lấy lệnh bài truyền tin ra báo tin lão Giang mất tích, nhưng vừa gửi chưa được bao lâu thì ngoài sân xuất hiện mấy bóng người.
“Gì vậy trời, sao lại rảnh rỗi tới đây thế nhỉ?” Ngô Thần còn chưa ngẩng đầu đã lên tiếng giễu cợt.
Ban đầu hắn ta cũng đối xử khá tốt với Nhược Tư Vi, dù sao hắn ta cũng chứng kiến vụ vu hãm đó, quả thật chỉ là ngoài ý muốn, chỉ cần xin lỗi, khả năng lão Giang tha thứ cho nàng ta rất cao, nhưng bây giờ...
Nhân phẩm thực sự không dám khen.
“Ngô sư huynh, lần này huynh đâu cần phải liên lạc với tông môn, hôm nay mới có ba ngày thôi mà, sư huynh có thực lực mạnh thế kia, sao có thể xảy ra chuyện gì được.”
Lâm Vũ cứ như không nhận thấy được cảm xúc khó chịu trong giọng của Ngô 'Thần, xách một đống đồ đi vào, Nhược Tư Vi theo sau hắn ta thì cười tươi như hoa, như thể rất hài lòng về chuyến dạo phố, nghe vậy cũng cười hì hì nói hùa theo.
“Nơi này là Hoàng Thành của Đại Chu, có long khí phù hộ, không thể nào có yêu quái quậy phá đâu, với lại sư huynh thân thiện với mọi người, đệ tử của các tông môn khác cũng không thể nào ra tay với huynh ấy. Ngô sư huynh, huynh căng thẳng quá rồi.”
“Lần này ta mua rất nhiều đồ, các huynh mau lại đây xem đi, có cả quà của các huynh đấy.”
Nhìn sư muội hào hứng cầm đồ chia cho họ, cả đám cười ngượng ngùng nhận lấy, nhưng trong lòng họ lại cảm thấy sự trả giá của sư huynh không đáng chút nào.
Mấy chục năm lận đó, sư huynh đã chăm sóc cho nàng ta mấy chục năm, dù có thế nào cũng chiều chuộng nàng ta, nhưng bây giờ sư huynh mất tích, nàng ta lại đi chơi vui vẻ đến vậy.
Khi mọi người chuẩn bị nói gì đó, một bóng dáng xuất hiện ngoài cửa. Vừa thấy người nọ, đám người Ngô Thần lập tức mừng rỡ, buông quà trong tay xuống rồi chạy ra ngoài cửa.
Nhược Tư Vi ngoảnh đầu lại, thấy sư huynh về cũng cười bảo: “Ta nói rồi mà, chắc chắn sư huynh sẽ không sao, huynh nhìn đi kìa, huynh ấy về rồi đấy thôi?”
Nói xong, nàng ta còn chạy tới bên cạnh Giang Triệt, khoác tay hắn: “Sư huynh, mấy ngày nay ta đi chơi ở Hoàng Thành vui lắm, ta còn dày công chuẩn bị
quà cho huynh nữa này.”
“Đáng tiếc không có huynh, nếu không huynh nhất định sẽ ngạc nhiên bởi hoa đăng tối qua, siêu đẹp luôn.”
Nhược Tư Vi nói lia lịa một tràng, nhưng Giang Triệt không có hứng thú nghe tiếp, bèn quay đầu nhìn sang Ngô Thần: “Gần đây đừng để bá mẫu ra ngoài, có mấy tên Ma tộc lẻn vào Hoàng Thành, chắc cũng vì thư viện Vô Nhai đấy.”
Ma tộc?
Ngô Thần đã hiểu, thảo nào cái tên này lại đánh hẳn ta bất tỉnh.
“Vậy mấy ngày nay ngươi ổn chứ?”
Giang Triệt rút cánh tay ra, đi vào trong sân: “Ma tộc Phá Vọng kỳ, nếu không nhờ may mắn, ngươi đã không gặp được ta nữa rồi.”
Lời này nghe như giải thích mà cũng giống đang mỉa mai.
Mọi người ngẩn ra, sau đó đồng loạt ồ lên, không ngờ sư huynh lại có thể chạy thoát khỏi tay Ma tộc Phá Vọng kỳ, thế thì quá lợi hại.
Hơn nữa có vẻ như hắn không bị thương.
Giang Triệt đi vào trong sân với sự vây quanh của mọi người, các sư đệ muốn nghe hắn kể chỉ tiết về trận chiến với Ma tộc, còn Nhược Tư Vĩ thì hơi há hốc mồm.