Mỗi người đều ôm nỗi niềm riêng mà đứng canh quầy một lát, Phạm Tiểu Điền đỏ mặt tạm biệt trước, chạy về tiệm mình rồi chuẩn bị hột rang bơ.
Cậu bỏ lên cân đong đếm, đổ vào túi nylon gói kín, xong xuôi mọi việc mới cảm thấy tâm trạng thả lỏng hơn trước, nào ngờ vừa quay đầu đã thấy Kinh Qua đứng trước tiệm mình.
Phạm Tiểu Điền hú hồn nhảy dựng.
"Anh mới đến thôi." Kinh Qua ho nhẹ.
"Ăn...! ăn hột dưa không anh?" Cậu run rẩy vươn tay, phát hiện mình lấy loại bình thường quá, thế là vội vàng ôm gói rang bơ kia chạy đến trước mặt Alpha: "Em mới rang đó."
Kinh Qua không lấy, chỉ xoa đầu Phạm Tiểu Điền.
"Hở?"
"Anh phải về nhà một chuyến." Kinh Qua nhìn tiệm của cậu: "Đêm nay em ngủ ở đây à?"
Phạm Tiểu Điền chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh phải về hở?"
"Ừa, ông nội có việc tìm anh."
Phạm Tiểu Điền cho rằng ông nội của Alpha bệnh nặng nên giục anh quay về, nhưng trước khi anh đi, cậu không kìm được níu lấy anh.
"Sao vậy em?" Kinh Qua biết cậu muốn làm gì nhưng vẫn hỏi.
"Cắn một miếng ạ." Phạm Tiểu Điền cười thẹn thùng: "Kinh Ca, em muốn cắn thêm miếng nữa." Nói xong cậu giơ ngón tay lên rồi dính sát vào anh, duỗi tay ôm eo Alpha, ngay cả hột dưa cũng bỏ qua.
Kinh Qua biết làm thế nào đây? Anh đành chiều theo ý cậu, kéo cổ áo cho cậu đến gần.
Đau đớn xíu xiu thoáng qua, bên gáy Alpha xuất hiện một loạt dấu răng đo đỏ.
Phạm Tiểu Điền càng cắn càng mạnh nhưng vẫn không rướm máu, cậu thỏa mãn liếm môi, vẫy tay với Alpha: "Gửi lời thăm hỏi ông cụ giúp em nha."
"Còn anh thì sao?"
Phạm Tiểu Điền hơi ngây ra, nghiêng đầu ngửi ngửi: "Anh...!anh nhớ chăm sóc cho ông cụ."
Kinh Qua đột nhiên hờn dỗi, vò cho tóc cậu rối bời, sau đó gọi xe rời khỏi tiệm hột rang.
Phạm Tiểu Điền trông theo bóng anh rời đi, đợi xe taxi khuất bóng, cậu lập tức nhảy nhót hít lấy hít để mùi pheromone còn vương vấn trong không khí.
Thơm lắm luôn...!
Đêm hè gió mát, Phạm Tiểu Điền mở cửa sổ lầu hai của tiệm.
Ngoài đường xe cộ đông đúc, cậu chống cằm nhớ bầu trời đầy sao mà ở khu phố cũ mới nhìn thấy được, cảm giác hoài niệm chốc chốc lại tuôn trào.
Không biết đêm nay Kinh Qua có thấy bầu trời ban đêm trong vắt hay không.
Alpha đi một lần tận bốn năm ngày, Phạm Tiểu Điền chờ mong, trái lại gặp được Bạch Dịch đến đây.
"Ăn hột dưa nè." Cậu đưa túi cho Bạch Dịch, ánh mắt cứ quẩn quanh vết đỏ hững hờ trên cổ đối phương: "Oh."
Bạch Dịch xoa eo ngả người xuống ghế, thở hổn hển nói mệt.
"Bác sĩ Mậu đâu?" Phạm Tiểu Điền vội vàng rót cho hắn ly nước.
"Có ma mới biết." Bạch Dịch nghẹn ngào nói, uống hết ly nước rồi xoay người nâng cằm Phạm Tiểu Điền.
Trong chớp mắt, Phạm Tiểu Điền hơi thẹn thùng.
"Chưa bị đánh dấu nữa hả?" Bạch Dịch khiếp sợ luôn rồi.
Phạm Tiểu Điền đỏ mặt lùi lại: "Anh nói gì vậy?"
"Đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra Kinh Qua thích cậu." Bạch Dịch trợn trắng mắt: "Không phải suốt ngày cậu dính lấy ổng sao? Ế khoan..." Omega sực nhớ đến điều gì: "Kinh Qua đâu òi?"
Phạm Tiểu Điền giải thích, nói Kinh Qua có việc nên về nhà trước.
"Thảo nào." Bạch Dịch lại nằm xuống ghế: "Tiểu Điền, cho tôi qua đêm một bữa đi."
Bấy giờ trời vừa sẩm tối, nồi cơm điện bên cạnh Phạm Tiểu Điền kêu tích tích, cháo đậu xanh của cậu chín rồi.
Bạch Dịch cũng ngửi thấy mùi thơm, vì vậy càng không chịu đi.
Thế là hai Omega dọn quầy trước, sau đó ngồi trên ghế dài ăn cháo với nhau.
Kết quả chưa ăn được mấy muỗng, Mậu Tử Kỳ đã hùng hổ đuổi đến, lái mô tô với bộ mặt đen hơn đáy nồi.
Bạch Dịch không thèm ngẩng đầu, làm như cháo đậu xanh mới là Alpha của mình.
"Em cứ bỏ chạy thế hả?" Mậu Tử Kỳ xách mũ bảo hiểm xông vào tiệm, cướp chén của Omega: "Bạch Dịch, mẹ nó em dám giỡn mặt với anh."
"Em không chạy, hổng lẽ ở đó chờ anh nhào tới nhào lui?"
"Em đã bị anh..."
"Em có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra." Bạch Dịch húp hết cháo đậu xanh, mồ hôi rịn ra trán.
Dưới ánh hoàng hôn, nom hắn có vẻ yếu ớt.
Mâu Tử Kỳ tức đến nỗi bật cười: "Chúng ta đã thành kết rồi, em muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra à?"
Phạm Tiểu Điền rời khỏi trung tâm của cuộc cãi vã, chạy qua cửa hàng tiện lợi.
Việc buôn bán mấy ngày qua đều nhờ cậu giúp đỡ trông chừng, Kinh Qua cũng gửi tin nhắn xin lỗi cậu, nói tạm thời mình không đi được.
Tuy nhiên Phạm Tiểu Điền cảm thấy Alpha sẽ chóng về thôi, vì vậy trong lúc nấu cháo đậu xanh, cậu nấu luôn phần cho Kinh Qua.
Mặt trời khuất bóng, đèn hai bên đường sáng lên trong nháy mắt.
Mậu Tử Kỳ với Bạch Dịch càng cãi càng đi xa, cuối cùng ngồi chung mô tô rồi biến mất dưới ánh chiều tà.
Phạm Tiểu Điền hâm mộ dõi theo bóng dáng họ rời khỏi, một mình cậu đến quầy hàng thu dọn hiện trường.
Thật ra Bạch Dịch là người rất có quy tắc, chén đũa dùng xong đều được hắn đặt ngay ngắn trên bàn, ngay cả hột dưa cũng không lấy theo.
Phạm Tiểu Điền tự dưng cảm thấy trống rỗng, cậu ra sức ngửi ngửi nhưng hương Bạch Trà quen thuộc đã sớm bị gió thổi tan.
Tối đến, trời nổi gió kèm theo mưa rào và sấm chớp ầm ầm.
Ban đầu tiếng sấm nặng nề còn đì đùng ở nơi xa, tuy nhiên vài phút sau, Phạm Tiểu Điền thấy tia chớp chói mắt rạch ngang trời.
Cậu nằm ngay đơ trên giường ở lầu hai, trong cơn buồn ngủ mơ màng còn nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở dưới lầu.
Người qua đường thôi, cậu tự an ủi mình.
Nhưng tiếng bước chân ấy không rời khỏi mà cứ tần ngần ngoài cửa tiệm, Phạm Tiểu Điền hoảng hốt đến nỗi tỉnh hẳn, cầm di động rồi rón ra rón rén xuống lầu.
Tiệm hột rang đã sớm tắt đèn, bây giờ chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt chiếu qua khe cửa, chẳng qua màu cam vàng ấm áp ấy cũng bị hạt mưa rải rác phân tách thành những điểm sáng mỏng manh.
Phạm Tiểu Điền cầm chắc di động, phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát.
Ngoài cửa bỗng có tiếng ho nhẹ, mơ hồ mà đè nén, Phạm Tiểu Điền lập tức bỏ qua hết thảy, ra sức đẩy cửa cuốn lên.
"Kinh Ca!"
Kinh Qua ướt đẫm cả người, kinh ngạc ngoảnh đầu, trước hết đón được Phạm Tiểu Điền nhào đến, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Đánh thức em ư?"
Phạm Tiểu Điền lắc đầu, nhón chân ra sức ngửi mùi.
Hương Bạch Trà thấm đẫm nước mưa bao trùm Kinh Qua, Phạm Tiểu Điền thoải mái đến độ nhũn người.
Cậu ôm cổ Kinh Qua hừ hừ chốc lát, tầm mắt trở nên mông lung bởi những hạt mưa bay dưới ánh đèn đường.
"Kinh Ca, em hỏi anh chuyện này nhé."
Alpha ôm cậu, hít sâu một hơi: "Nói đi em."
"Em nói thiệt đó?" Phạm Tiểu Điền gặm Kinh Qua một miếng.
Kinh Qua không kìm được ôm cậu chặt hơn: "Em nói đi."
"Chuyện anh thích em á, anh định khi nào nói vậy?"
Sự kinh ngạc thoáng qua mắt Alpha như chớp rạch ngang trời, Phạm Tiểu Điền nói xong thì mặt mũi đỏ bừng, cậu dùng ngón tay dính nước mưa chọt chọt bả vai Alpha: "Nếu em hiểu lầm thì anh cứ nói thẳng."
"Em...!Thật ra em không phải người kiên nhẫn lắm đâu, nếu anh muốn bày tỏ thì bây giờ anh nói đi."
Phạm Tiểu Điền nói thật.
Cậu không kế thừa phòng làm việc của Diệp An, nguyên nhân lớn nhất là do không thể kiên nhẫn, suốt ngày vội vã hấp tấp.
Dù nắm chắc mọi việc trong tầm tay, cậu cũng không nhịn được thúc giục người khác.
Trời mưa to hơn trước, hạt mưa rơi lộp bộp xuống tấm bạt dựng quầy trên đầu họ.
Cuối cùng Kinh Qua bình tĩnh lại, anh ghì vai Phạm Tiểu Điền, cúi đầu nhìn vào mắt cậu: "Bây giờ anh nói, em có chịu không?"
"Ôi...!ôi da!" Phạm Tiểu Điền cọ mũi vào cổ Alpha.
"Chịu không?"
"...!Chịu." Chân cậu mềm nhũn, thuận theo đó mà ôm eo Kinh Qua.
Nhưng cơ thể Kinh Qua lại dần dần căng cứng, nét mặt cũng không vui vẻ như ban đầu.
Alpha cắn răng đẩy cậu ra và hỏi: "Rốt cuộc em thích con người của anh, hay chỉ đơn giản là thích hương Bạch Trà?"
"Em..."
"Anh thích em." Kinh Qua ngắt lời cậu: "Không phải vì pheromone của em, không phải do bất kỳ thứ gì khác, bởi vì em chính là em."
"Nhưng em thì sao?...!Tiểu Điền, nếu em chỉ thích mùi hương của anh, anh không thể đánh dấu em."
Kinh Qua đẩy cậu ra xa hơn một xíu: "Anh phải có trách nhiệm với em."
Không biết từ lúc nào, Phạm Tiểu Điền đã rơm rớm đầy nước mắt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn dưới cơn mưa rào: "Vậy anh chịu trách nhiệm thế nào?"
"Chịu trách nhiệm..." Kinh Qua mỉm cười mệt mỏi, lấy gói Bạch Trà hòa tan trong túi áo ướt đẫm ra: "Bởi vì phải có trách nhiệm với em, khi em chưa thể xác định mình có thích anh hay không, anh không thể đánh dấu em được."
"Tiểu Điền, anh thật sự...!thích em."
"Thích lắm, anh thích lắm."
"...! Đánh dấu xong rồi mới nói." Phạm Tiểu Điền nghe anh bày tỏ tình cảm, cậu nhìn chằm chằm gói trà nhăn nhúm, nín khóc mỉm cười: "Em tưởng đâu Alpha đều nghĩ vậy."
"Em muốn anh nghĩ vậy sao?"
Phạm Tiểu Điền gục đầu, nhìn đôi tay buông thõng hai bên người Alpha, cái mũi cậu lại chua xót - Ngón tay Alpha hơi run rẩy.
Thế là cậu không do dự gật đầu: "Em muốn ạ."
Kinh Qua nghe xong, dường như hiểu ra điều gì, anh thở phào một hơi như trút được gánh nặng: "Anh cũng muốn lắm, nhưng không thể em à." Alpha cúi người nhét gói trà vào tay Phạm Tiểu Điền, buộc cậu phải cầm lấy: "Vì vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em suy xét kĩ càng mới thôi."
Nước mưa lạnh lẽo chảy dọc kẽ tay Phạm Tiểu Điền, hương Bạch Trà mờ mịt giữa đêm mưa ngày hè.
Kinh Qua không nán lại, mau chóng rời khỏi tiệm hột rang.
Anh không bung dù, bóng người cô đơn đi giữa làn mưa như con thuyền vượt gió rẽ sóng.
Phạm Tiểu Điền không thể giữ anh, cậu đứng dưới mái hiên mà suy nghĩ những lời anh nói.
Đúng vậy, hình như từ lúc bắt đầu cậu đã yêu thích mùi hương kia, một mùi hương quen thuộc.
Phạm Tiểu Điền đưa gói trà đến gần mũi ngửi thử, nước mắt tích tụ hồi lâu bỗng chốc rơi xuống.
"Vốn dĩ đâu có giống nhau." Cậu lau mắt rồi vứt gói trà vào thùng rác.
Làm sao mà giống nhau được? Một bên là mùi đắng nghét không có nhiệt độ, một bên là hơi ấm khiến người ta lưu luyến.
Nhưng hôm nay Kinh Qua cho rằng Phạm Tiểu Điền chỉ thích mùi hương của mình, anh mới cô đơn rời đi.
Thật ra vụ hiểu lầm khó nói này phải kể từ chuyện mấy hôm trước..