Cút Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa


Tiêu Dật đau khổ nhìn Tiêu Sở, nắm lấy cánh tay hắn đáng thương nói: "Chị dâu thật bất công mà, y dám uy hϊếp em rằng sẽ nói với anh là em cưỡng hôn y."
Tiêu Dật suy đi suy nghĩ, vẫn cảm thấy Lạc Hoài An này thật nham hiểm, nên đành phải xuống tay trước thôi, nếu gã còn chờ Lạc Hoài An đi nói xấu gã với Tiêu Sở, thì chắc chắn gã sẽ bị nguy hiểm cho coi, đừng trông bề ngoài anh họ điềm tĩnh như thế mà lơ là, chứ thực ra ổng lại có tính thù rất dai đó.
Tiêu Sở sầm mặt nhìn Tiêu Dật, gương mặt điển trai mang theo thái độ thù địch.
Tiêu Dật nhìn sắc mặt hắn, trong lòng không nhịn được oán thầm, quả nhiên là tên bụng dạ hẹp hòi mà! Ở lâu ngày với loại người như Lạc Hoài An thôi mà người anh họ văn võ song toàn của mình đã biến thành một oán phụ đáng thương như vậy rồi.
Tiêu Dật cười nói: "Chắc anh họ không nghĩ như vậy đâu đúng hông? Dù em họ anh có sắc tâm lớn hơn nữa cũng không dám có ý đồ gì với chị dâu đâu, anh họ à anh đừng bị vợ mình dắt mũi như thế chứ, chẳng lẽ ngay cả đạo lý đơn giản như thế mà em còn không hiểu?"
Tiêu Sở cười lạnh: "Không dám? Cậu mà không dám à? 2 ngày trước là ai nói với tôi Nước phù sa không chảy ruộng ngoài?"
Mang thù, quả nhiên là mang thù mà! Tiêu Dật chân thành nhìn hắn:" Anh không tin em thật sao anh họ? Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy mà anh nỡ không tin em ư? Chẳng phải 2 ngày trước em chỉ nói chơi thôi sao?"
Tiêu Sở nhìn chằm chằm Tiêu Dật: "Cậu thật sự không có ý đồ gì với chị dâu cậu? Thế không phải trước kia cậu nói muốn tôi tặng chị dâu cho cậu à?"
Tiêu Dật cười chua xót, cứ tưởng người mình thích là thiên sứ, nhưng thật ra lại là tên ác ma.

Gã đúng là vô phúc mà!
"Không phải em chỉ nói đùa thôi sao?" Tiêu Dật cười khổ nói.
Đúng là trẻ người non dạ hết sức! Lạc Hoài An xinh đẹp như thế, trông lại dịu dàng vô cùng, nhưng đó chỉ là viên kẹo bọc thuốc độc mà thôi, nên chỉ có người như anh họ mới chịu nổi, nhưng dựa theo quan sát của gã thì anh họ cũng sắp hi sinh mất rồi, đúng là tuy mỹ nhân tốt thật đấy, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Tiêu Sở hừ nhẹ: "Tốt nhất cậu đừng có loại suy nghĩ đó."

Tiêu Dật gật đầu lia lịa: "Anh yên tâm, chỉ có anh chịu nổi vợ anh thôi."
Tiêu Sở trừng Tiêu Dật một cái, sau đó quay đầu lại, mới phát hiện Lạc Hoài An đang tựa bên cửa, lạnh lùng nhìn hai người: "Chị dâu ra đây làm gì vậy?"
Lạc Hoài An trừng mắt, hai mắt đỏ ngầu: "Cậu dám kêu ai là chị dâu?"
Tiêu Dật bị dọa đến ngẩn ra, nhìn mặt Tiêu Sở, rồi nói: "Lạc tiên sinh à, anh họ tôi thực sự rất yêu anh, không ấy anh chịu anh họ tôi đi."
Lạc Hoài An bật cười:"Tôi cũng rất yêu cậu đó, hay là cậu cũng chịu tôi đi."
Tiêu Dật nghĩ tới thái độ của Tiêu Sở mà thấy lạnh run hết cả người: "Lạc tiên sinh đừng đùa như vậy mà!"
Gã chưa muốn chết đâu! Level ghen tuông của anh gã cũng không kém gì với mấy vị ái phi trong cung đâu.
Lạc Hoài An vòng tay lên vai Tiêu Dật, nhướng mày: "Ai nói đùa với cậu chứ? Phải nói là tôi nhất kiến chung tình với cậu đó!" Tiêu Dật nhắm mắt lại, không cần nhìn thì gã cũng biết, sắc mặt của anh họ bây giờ tệ đến thế nào.
Lạc Hoài An dùng ngón trỏ nâng cằm Tiêu Dật lên: "Cậu có soi gương không? Ngoại hình cậu thực sự...!rất đẹp đấy."
Tiêu Dật nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được ngón tay kia đang di từ chân mày xuống đến sống mũi của mình "Cậu nhìn đôi mắt này, cái mũi này rồi tới cái miệng này này, quả thực tựa như tác phẩm nghệ thuật vậy.

Cậu mà đứng chung với anh họ cậu thì hắn thực sự chỉ đủ làm nền cho cậu thôi."
Trái tim Tiêu Dật đập thình thịch, gã lấy hết can đảm mở mắt ra, Lạc Hoài An đang một tay ôm lấy cổ gã, một tay thì đang nhấc cằm của gã, Tiêu Dật chợt phát hiện mình đường đường là một bác sĩ thiên tài mà không ngờ bây giờ lại như gái nhà lành đang bị chọc ghẹo vậy, thực sự là quá mất mặt.
Lại nói, Tiêu thiếu gia tuy còn trẻ, nhưng kỹ thuật chữa bệnh lại cực giỏi, được coi là một ngôi sao mới trong giới y học, rất nhiều người mắc bệnh nặng mang tiền đến nhờ gã chữa trị mà gã còn không chịu chữa, thế mà gã lại bị anh họ mình bắt tới đây.


Ổng đã không cho mình sắc mặt tốt thì thôi, bệnh nhân cũng không chịu phối hợp thì thôi, mà lại còn nỡ lòng nào đùa giỡn gã.
Chịu nổi không chứ? Nói thế nào thì gã cũng được coi là nhân vật nổi tiếng chứ ít gì, mấy em y tá ngưỡng mộ mình nhiều đến nổi đếm không hết nữa mà.

Sau đó Tiêu Dật mở bừng mắt, trong lòng tràn ngập tức giận, nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thanh tú của Lạc Hoài An thì tất cả đều biến mất trong nháy mắt: "Lạc tiên sinh có thể bỏ tay ra được không?"
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bởi mới nói anh họ mình vốn đã không phải là nhân loại nên mới yêu phải tên phi nhân loại này, vì vậy gã sợ bọn phi nhân loại này cũng không có gì phải mất mặt hết.
Lạc Hoài An bất mãn nói: "Bỏ ra? Tại sao lại bỏ ra? Tôi thích cậu như vậy! Mà cậu không thích tôi sao? Nếu cậu đã không thích tôi, thì mỗi ngày gọi tôi dậy ăn cơm làm gì, còn vì tôi mà tìm mọi cách làm thực đơn để bổ dưỡng cho tôi nữa..."
Tiêu Sở không chịu nổi nữa, bèn kéo Lạc Hoài An lại: "Được rồi, thằng em của anh nó còn nhỏ, em đừng ăn hϊếp nó nữa."
Lạc Hoài An mặc kệ bật cười: "Tôi có ăn hϊếp cậu ta đâu, tôi yêu cậu ta muốn chết đi được."
Tiêu Sở đau đầu nhìn y: "Được rồi, em đừng chọc nó nữa."
Lạc Hoài An nhún vai: "Vậy được rồi, anh cũng đừng đùa với tôi nữa! Chừng nào anh mới chịu thả tôi đi?!"
Tiêu Sở thở dài, như không muốn nói nhiều về chuyện này.

"Lúc xế chiều hôm nay, Tịch phu nhân có tới đây sao?"

Lạc Hoài An mở ti vi, ngồi xuống ghế sofa: "Haizz, chẳng phải Tiêu thiếu gia đã biết rồi sao mà còn hỏi? Trong cái nhà này, nếu anh đã không muốn, thì đến cả con chim còn không bay vào được, thì có cái gì mà anh không biết đâu."
Tiêu Sở thở dài: "Anh chỉ hỏi vậy thôi, em không muốn trả lời cũng không sao."
Lạc Hoài An hừ lạnh: "Bà ta có tới, nhưng tôi không muốn gặp, nên mời về rồi."
Tiêu Sở gật đầu:"Em không thích gặp thì đừng gặp, không ai ép em hết."
Lạc Hoài An nghiêng đầu: "Từ khi nào mà Tiêu thiếu gia lại dễ tính vậy nhỉ? Tôi còn nhớ lần trước anh còn mắng tôi là đồ bất hiếu cơ mà."
"Anh không có mắng em" Tiêu Sở oan uổng nói.
Y hừ lạnh: "Ngoài miệng anh không mắng nhưng trong lòng thì mắng, nói cho anh biết, đó là chuyện của tôi nên anh đừng có xen vào, anh chỉ là người ngoài thôi."
Tiêu Dật khó hiểu chớp mắt: "Chị dâu à, người ngoài gì cơ? Anh còn phân biệt người trong với người ngoài nữa hả?"
Lạc Hoài An chống nạnh: "Đương nhiên! Đến heo còn phải phân ra heo nhà với heo rừng! Thì đương nhiên người ngoài cũng phải phân ra chứ..."
Lạc Hoài An cầm điều khiển TV chuyển sang kênh phim người lớn, trong TV có một nam một nữ đang mây mưa với nhau, tiếng rêи ɾỉ mê hồn truyền vào tai của ba người: "Chậc chậc, cái cô đó trông cũng được ghê, còn người đàn ông đó tuy không đẹp mã cho lắm, nhưng được cái sức dai ha, còn tốt hơn anh họ mình nhiều biết bao! Chỉ có tốt nước sơn chứ không tốt gỗ gì hết, à không, sơn cũng không tốt mà gỗ cũng không tốt luôn mới phải."
Tiêu Dật không nhịn được dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Sở, trong lòng thầm suy đoán, anh họ mấy năm qua giữ mình trong sạch như thế, đừng nói là xong thiệt rồi nha?
Tiêu Sở giật lấy remote trong tay Lạc Hoài An:" Em làm gì vậy hả?"
Lạc Hoài An không vui cau mày: "Anh có còn là đàn ông bình thường không Tiêu Sở? Nếu anh đã không còn, nhưng tôi vẫn còn đó! Bác sĩ nói tôi không còn sống thêm được bao lâu nữa, mà sao anh vẫn chưa chịu buông tha tôi vậy?"
Tiêu Sở thở dài: "Em đừng như vậy mà, em sẽ không có chuyện gì đâu."
Quản gia chậm rãi đi vào: "Tiên sinh, Tịch phu nhân tới."
Tiêu Sở nhíu mày thật chặt, Lạc Hoài An mỉm cười: "Tôi thấy không khỏe cho lắm, nên vào nghỉ ngơi trước đây, mấy ngươi cứ từ từ nói chuyện đi."

Tiêu Dật thấy Lạc Hoài An bỏ đi, vội bước nhanh tới trước mặt Tiêu Sở: "Tịch phu nhân tới rồi, anh có định gặp bà ấy không?!"
"Không." Tiêu Sở nói chắc như đinh đóng cột.
"Anh định thấy chết mà không cứu đấy à?!" Tiêu Dật ngậm ngùi nói: "Tịch gia thật đáng thương."
"Đáng thương? Chẳng lẽ An An không đáng thương sao? Em ấy thực sự chẳng làm gì sai cả!" Tiêu Sở đau lòng nói.
Một lát sau, quản gia lại đi vào: "Tiêu tiên sinh, Tịch phu nhân nói nếu cậu không chịu gặp bà ấy, thì bà ấy sẽ không về"
Tiêu Dật lắc lắc đầu:"Tiên lễ hậu binh (*)!E là Tịch phu nhân muốn chơi trò thủ đoạn rồi."
(*) Tiên lễ hậu binh: Lễ trước binh sau.

Có nghĩa là lịch sự khuyên nhủ đối phương trước, nhưng nếu không được thì sẽ dùng biện pháp mạnh.
"Vậy anh định thế nào đây?" Tiêu Dật hỏi.
"Không biết!" Tiêu Sở siết chặt tay, sau đó khẽ nhắm mắt lại, từ nhỏ đã bị ba mẹ vứt bỏ, rồi phải lớn lên với mấy đứa trẻ thiểu năng ở cô nhi viện, vất vả lắm mới được nhận nuôi, thì lại bị ba mẹ nuôi lợi dụng, còn có lần ghép thận kia...
"Tiên sinh, Tịch Vân thiếu gia tới." Quản gia bước tới nói lần nữa.
Lạc Hoài An nhìn biểu cảm của người ở tầng dưới mà cười thầm, Tịch gia thực sự bước tới đường cùng rồi, nếu không thì Tịch phu nhân cao quý tao nhã kia sẽ không học theo thói quấy rối như mấy người đàn bà chua ngoa đâu, Lạc Hoài An ngáp một hơi, mấy chuyện này chắc không cần mình phải bận tâm tới rồi.
"Ba ơi, mẹ ơi, đừng đuổi con đi mà." Lạc Hoài An ngồi trên giường, bên tai vang lên tiếng gào khóc bất lực, dù có cầu xin như thế nào, khóc đến thế nào, thì chờ đợi y vẫn là bị vứt bỏ một cách vô tình, rốt cuộc y đã làm gì sai vậy chứ?
Cầu người không bằng cầu mình, trái tim của bản thân, chỉ có nằm trong tay mình, mới không bị tổn thương mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận