Cút Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa


3 năm sau.

Trác Hạo Hi mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần đen dài, đeo kính râm, phong thái nhẹ nhàng bước xuống từ trên máy bay.

Trác Phi Dương mặc một chiếc váy màu xanh lam đứng cạnh xe, làm hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Trác Hạo Hi đi thẳng đến trước mặt Trác Phi Dương, tháo kính râm xuống, rồi mỉm cười, "Chị yêu của em, lâu quá không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra nha.

"
Trác Phi Dương nhìn Trác Hạo Hi cười cười, "Hạo Hi cũng càng ngày càng có khí chất nghệ sĩ rồi đó, đúng là không uổng công học dương cầm mấy năm nay, nhìn em có sức hấp dẫn hơn trước kia rất nhiều.

"
Trác Hạo Hi kéo cánh tay của Trác Phi Dương, "Chị quá khen rồi.

"
"Vừa khen em có hai câu mà đã vậy rồi, thôi lên xe đi.

" Trác Phi Dương nói với Trác Hạo Hi.

Cậu ngồi ở ghế sau với Trác Phi Dương, nhìn gương mặt xinh đẹp của chị mình, hỏi đùa, "Chị có để mắt đến ai chưa? Có thể được chị em nhìn trúng, chắc chắn là chuyện rất hạnh phúc.

" Trác Phi Dương lớn hơn mình 2 tuổi, cũng nên đến tuổi lấy chồng rồi.

Sắc mặt Trác Phi Dương thoáng thay đổi, "Chuyện đó để sau này hẳn nói.

"
Trác Hạo Hi khó hiểu nhìn cô, nhận ra sắc mặt cô không được tốt lắm, nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Trác Hạo Hi về nhà được vài ngày, mới biết được Trác gia từ nửa năm trước đã bắt đầu bị xuống dốc, bây giờ gặp phải cạnh tranh thậm chí còn lớn hơn, nhiều tin tức tiêu cực khác liên tiếp xuất hiện.

Trác Hạo Hi lật tờ báo trên tay, trong lòng đầy vẻ lo lắng, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng chèn ép được Mộc gia, nhưng lại không ngờ rằng Mộc gia lại có thể khôi phục nhanh đến như vậy, đúng là không thể xem thường Mộc Cẩn Hiền mà, có lẽ cậu nên tìm người hỏi cho rõ chuyện này mới được.


Trác Vân Tường đi vào, nhìn thấy Trác Hạo Hi đang ngồi trong phòng mà lập tức kinh ngạc, "Sao em lại tới đây thế Hạo Hi? Nghe nói em quay về, anh còn đang định đi gặp em đây! Mấy năm nay ở nước ngoài có ổn không?"
Trác Hạo Hi ngồi trên ghế sofa, đôi mắt hơi nhíu lại, "Em cũng ổn, em tới đây có chút chuyện muốn hỏi anh.

"
"Hỏi đi.

" Trác Vân Tường thấy vẻ mặt của Trác Hạo Hi nghiêm túc thì đến ngồi cạnh cậu, biểu cảm trên mặt cũng thu lại.

Trác Hạo Hi cắn răng, ngẩng đầu lên, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có phải Trác gia xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trác Vân Tường thở dài, buồn rầu nói: "Em nhìn ra rồi à?"
Trái tim Trác Hạo Hi như trùng xuống, "Sao lại thế này, em nhớ lúc em đi, Trác gia vẫn còn rất tốt mà.

"
Trác Vân Tường nhìn Trác Hạo Hi mà cười bất lực, "Vốn chuyện cá lớn nuốt cá bé trên thương trường là chuyện bình thường, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì Mộc gia giở trò.

"
Trác Hạo Hi không hiểu nhìn Trác Vân Tường, "Mộc gia? Chẳng phải Mộc gia đã lụi bại từ lâu rồi sao? Mới đó mà đã vực dậy lại được rồi?"
"Đó là chuyện của mấy năm trước.

" Trác Vân Tường nói.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trác Hạo Hi nhíu mày nói, chết tiệt, cậu nên sớm biết Mộc Cẩn Hiền là loại người không muốn cho cậu có cơ hội để thở chứ, nếu không thì cậu cũng không cho hắn ta dễ dàng phản công như vậy đâu.

Trác Vân Tường nói: "Sau khi Mộc gia lụi bại, Mộc Cẩn Hiền đã sang Mỹ, rồi sau này làm việc cho Cao thị ở Mỹ, rất được Cao Phong ưa thích.

Vào 2 năm trước, Cao thị gặp phải khủng hoảng tài chính, nhưng nhờ Mộc Cẩn Hiền bày mưu tính kế, bôn ba giải quyết, đến sau khi mối nguy được giải quyết xong, thì Cao Phong đã nhận Mộc Cẩn Hiền làm con nuôi của mình, thành ra khi ông ấy vừa qua đời, ông ấy đã giao hết toàn bộ tài sản của ông cho hắn.

"
Trác Hạo Hi híp mắt, không vui nói: "Não của ông đó có bị gì không? Là do ông ta bị ngu hay là bị Mộc Cẩn Hiền giở trò vậy?"
Trác Vân Tường nhún vai "Chuyện này anh cũng không biết.

"

Trác Hạo Hi căm hận nói: "Có nhiều tiền đến vậy mà ông ta không biết giữ cho con ruột của mình, mà lại để toàn bộ cho con nuôi, đừng nói Mộc Cẩn Hiền là con ngoài giá thú của ông ta nha?" Trác Hạo Hi đen mặt nói, đã chết rồi còn để lại cho cậu một đống phiền phức lớn thế này.

"Cao Phong không có con trai, cũng không có con gái, bởi vậy sau khi Mộc Cẩn Hiền thành con của ông, thì ông đã cực kỳ thiên vị Mộc Cẩn Hiền, nhưng mà anh nhớ Mộc Cẩn Hiền mới là con ruột của Mộc tiên sinh chứ nhỉ.

" Trác Vân Tường giải thích nói.

Trác Hạo Hi hung hăng siết chặt tay, "Cũng đâu thiếu gì phụ nữ, chẳng lẽ đến cả tình nhân cũng không có luôn sao? Giao hết tiền cho người ngoài, chẳng lẽ ổng bị điên rồi hả?!"
Trác Vân Tường bất đắc dĩ cười cười, "Chuyện này anh cũng không biết.

"
"Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mà sao không nói cho em biết!" Trác Hạo Hi cúi đầu nói, mấy năm này cậu ở nước ngoài, nên rất ít biết về chuyện gia đình mình, đến khi vừa về tới đã phải đối mặt với chuyện lớn như thế.

Trác Vân Tường khoát tay, "Bác trai không cho nói với em.

"
Trác Hạo Hi do dự, "Có nhờ Ninh Viễn giúp chưa?"
Trác Vân Tường biến sắc, trở nên lúng túng.

Trác Hạo Hi nhướng mày, tức khắc có cảm giác bất an, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trác Vân Tường sờ mũi, sớm muộn gì cũng chết, vậy thà nói luôn cho rồi: "Lúc chúng ta hợp tác với Mạc Ninh Viễn, bác trai đồng ý chia 5% cổ phần, còn 5 vị cổ đông lớn thì chia 2%, thế nhưng sau khi Mộc gia suy tàn! " Nói xong, Trác Vân Tường áy náy cười trừ với Trác Hạo Hi.

Trác Hạo Hi bật dậy, "Không chia lại cổ phần sao?"
"Chỉ có bác trai chia lại 5% cho y thôi, còn mấy vị cổ đông khác thì lật lọng, hơn nữa, cổ phần của bác trai sau này cũng được Mạc Ninh Viễn trả lại luôn! " Trác Vân Tường cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Trác Hạo Hi vỗ vỗ ngực, "Đúng là tự gây nghiệp không thể sống nổi mà! Sau này sao em còn dám gặp lại Ninh Viễn nữa đây?"
"Đúng rồi, em thấy sắc mặt của chị em không được tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?" Trác Hạo Hi hỏi.

Trác Vân Tường do dự nói: "Ban đầu, chị em có đính hôn với Vương Việt của Vương gia, nhưng khi Trác gia gặp khủng hoảng, lại thêm Mộc Cẩn Hiền cố ý chèn ép, nên Vương gia đã lập tức rút lui chuồn mất.

"
Trác Hạo Hi cau mày, "Gió thổi chiều nào theo chiều nấy, hoàn toàn là thứ không đáng tin.


"
Trác Vân Tường nhún vai, "Đúng vậy!"
Trác Vân Tường nhìn vẻ mặt cậu cẩn thận nói: "Nghe nói ngày mai Mộc Cẩn Hiền trở về.

"
Trác Hạo Hi kinh ngạc ngẩng đầu, mình mới vừa về tới, thì tên khốn đó đã về theo rồi, thật trùng hợp ghê ha.

"Hắn muốn về thì về đi, chẳng lẽ em phải cản người ta, không cho hắn về?"
Trác Vân Tường sờ mũi, "Đương nhiên là không phải, chỉ là nghe nói lúc hắn về thì sẽ có thị trưởng với mấy cán bộ công chức lớn, còn có mấy CEO của các doanh nghiệp lớn tới đón hắn!"
Trác Hạo Hi cười lạnh, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ không vui, "Chuyện này cũng có to tát gì đâu, mà phải vì một tên mới đi du học về lại ồn ào như vậy chứ.

"
Trác Vân Tường bất đắc dĩ nói: "Mộc Cẩn Hiền không phải là du học sinh bình thường đâu! Hắn tiếp quản Cao thị kia là thế lực công ty đa quốc gia khổng lồ, vì thế mà thị trưởng cũng không thể không nể mặt được.

"
Trác Hạo Hi hít sâu một hơi, "Gặp may thật đấy, nhưng cũng sẽ có ngày dùng hết vận may cho xem.

"
Trác Vân Tường thấy Trác Hạo Hi tức giận, trong nội tâm cũng có cảm giác bất bình, loại chuyện tốt này sao lại không tới phiên gã vậy!
Trác Vân Tường lấy hết dũng khí hỏi: "Em có muốn đến sân bay đón hắn không Hạo Hi?"
Trác Hạo Hi lườm, "Đã có nhiều nhân vật nổi tiếng đi như vậy, mà anh còn cần em đi cho mất mặt nữa sao?"
Trác Hạo Hi vừa bước vào nhà, Trác Phi Dương đã lo lắng chạy ra, "Em đi đâu thế Hạo Hi? Chị còn định kêu người đi tìm em đây!"
"Mấy năm nay chưa về, nên em chỉ đi dạo xíu thôi, chị đừng lo cho em, em cũng đâu còn là con nít nữa đâu!" Trác Hạo Hi nói.

Trác Phi Dương nhẹ gật đầu, "Em không sao là tốt rồi.

"
Trác Hạo Hi nở nụ cười với cô, "Chị em đã vất vả mấy năm nay rồi.

"
"Em nói gì vậy chứ!" Trác Phi Dương nói.

Mộc Cẩn Hiền ngồi trên máy bay, ngồi kế bên hắn còn có một trợ lý xinh đẹp, trong cabin rộng rãi chỉ có vài vệ sĩ và mấy người phụ tá của hắn, nội tâm Mộc Cẩn Hiền dao động, cuối cùng cũng trở về rồi, Trác Hạo Hi khốn kiếp kia, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

"Sắc mặt Mộc tổng có vẻ không tốt lắm.

" Bernie nhìn Mộc Cẩn Hiền nói.


Mộc Cẩn Hiền gượng cười, "Không sao đâu!"
Bernie bèn cười nhẹ, không nói gì nữa.

Mộc Cẩn Hiền nhìn thành phố phía dưới từ trên máy bay, trong lòng không khỏi kích động, Trác Hạo Hi! 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cậu nếm được mùi vị hai bàn tay trắng mà tôi đã từng trải qua thôi.

Trác Hạo Hi ngồi trên ghế sofa xem tài liệu một lúc, thì được một người làm đưa cho một tấm thiệp mời, "Thứ gì vậy?" Trác Phi Dương đi xuống hỏi.

Trác Hạo Hi cau mày, "Mộc Cẩn Hiền về nước tổ chức một bữa tiệc, mời em tới tham dự.

"
Trong đôi mắt đẹp của Trác Phi Dương dâng lên cơn tức giận, "Đó là Hồng Môn Yến (*) đấy Hạo Hi, em đừng đi.

"
(Hồng Môn Yến: theo nghĩa bóng là cái bẫy)
Trác Hạo Hi cúi đầu, "Em không thể không đi được, nếu mà không đi, thì chẳng khác nào chứng mình là em sợ hắn cả.

"
Mười ngón tay Trác Phi Dương đan vào nhau, để trước ngực nói, "Hạo Hi à, tình hình bây giờ rất nguy hiểm, em đừng làm vậy mà.

"
Trác Hạo Hi cắn răng, "Chị ơi, với tình trạng bây giờ, chắc chắn là hắn sẽ không bỏ qua cho em đâu, cho dù em có thoát được ngày hôm nay đi nữa, nhưng sao có thể thoát được mấy ngày khác đây.

"
Mộc Cẩn Hiền chầm chậm bước vào nhà, nhàn nhạt kêu một tiếng với người đàn ông đang đứng trong đó: "Cha.

"
Cha Mộc xoay người lại, thấy Mộc Cẩn Hiền mà vui mừng mỉm cười, "Trở về là tốt rồi, cha còn đang suy nghĩ con đã về tới đâu rồi nữa!"
"Mấy năm nay cha có khỏe không?" Mộc Cẩn Hiền hỏi.

"Ông già này sao có thể sức sống tràn trề như mấy người trẻ tuổi như con được chứ! À mà cha có nghe nói đứa bé kia của Trác gia cũng rất giỏi, nó đã giành được một số giải lớn quốc tế, trở thành nghệ sĩ rồi đấy, ha ha!" Cha Mộc nói với vẻ hứng thú.

Mộc Cẩn Hiền khinh thường nhếch miệng, nghệ sĩ? Nghệ sĩ thì sao chứ? Ba cái tài cán đó có thể kiếm cơm được chắc? Đến Van Gogh còn nghèo kiết xác kia kìa!
Mộc Cẩn Hiền chậm rãi nói: "Dạ đúng rồi.

Cậu ấy có tài như vậy, nên con có mời cậu ấy tham gia bữa tiệc ngày mai, cũng không biết cậu ấy có nể mặt mà đến không nữa, nhưng nếu như cậu ấy chịu đến, thì cũng không biết có tình nguyện đàn một bài để mọi người được thưởng thức không!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận