Trác Hạo Hi ngồi trong phòng ăn, đang chậm rãi ăn cơm, Trác Hạo Hi ăn rất chậm, cậu ở nhà ăn không biết có bao nhiêu người bắt đầu ăn, ăn xong người đến lại đi, lại không biết có bao nhiêu người, vẫn là đang ăn, Trác thiếu gia sở dĩ như vậy là vì nhai kỹ nuốt chậm, giống như tú hoa ăn cơm, là bởi vì cậu đang tự hỏi, mà lại hết sức chăm chú suy nghĩ.
Trác thiếu gia có hai vấn đề cần suy nghĩ, cái thứ nhất, cậu đến cùng là thích nam hay thích nữ đây? Cái thứ hai, nếu cậu thích nam, vậy cậu có thể nằm trên hay chỉ có thể nằm dưới đây?
"Không clsao, nam thì nam, nhưng em đừng bị đè là được rồi." Nhớ tới chị gái, Trác Hạo Hi cũng có chút kìm lòng không được mà nội tâm dâng trào.
Mình sống vốn là một nam nhi bảy thước, cũng coi như vượt trội, cũng muốn làm người nằm trên, không thể làm người bị vuốt ve, mặc dù mình vẫn cảm thấy, nằm dưới, thư thư phục phục, cái gì cũng không cần làm, có thể vụng trộm lười, nhưng loại trộm lười này không được.
Gia đình mình khoan dung như thế, đối với chuyện này của mình, cũng có thể thản nhiên như không có việc gì, nhưng vấn đề là hi vọng nhỏ nhoi.
Đừng để bị đè a! Không thể bị đè, cũng chỉ có thể đi đè người khác.
Nhưng người xung quanh cậu, đều là sài lang hổ báo, cậu nên đi đâu tìm con thỏ trắng nhỏ tới dọa đây?
Trác Hạo Hi chậm rãi ăn cơm, chậm rãi uống canh, sau đó bên cạnh cậu, một tên Mộc Cẩn Hiền phi nhân loại ngồi xuống bên cạnh, Trác Hạo Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút xoắn xuýt mà nhìn Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền đối Trác Hạo Hi cười cười, "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Trác Hạo Hi nâng cằm lên, "Không có gì, tôi chỉ là tò mò."
"Tò mò chuyện gì?" Mộc Cẩn Hiền theo bản năng hỏi.
Trác Hạo Hi cười ha ha một tiếng, "Mộc học trưởng, anh chẳng lẽ không có bóng ma tâm lý hay sao?" Cậu nhớ kỹ lần trước, cậu chính là ở chỗ này, vứt bỏ Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền ngớ ngẩn, thế mà còn có gan đến ngồi vào bên cạnh cậu, là muốn cho cậu lại quăng một lần nữa sao?
Mộc Cẩn Hiền không quan trọng cười cười, "Cái gì là bóng ma tâm lý."
Trác Hạo Hi hàm súc cười cười, không nói.
"Hội trưởng có chuyện này?" Trác Hạo Hi ngẩng đầu hỏi.
Trác Hạo Hi tâm lý không ở chỗ nhỏ nhặt mà tính toán, biết rằng mộc cẩn chính chắn không thể nằm dưới, Mộc Cẩn Hiền người này mặc dù dáng dấp tinh tế, thế nhưng lại là một thân công phu không uổng công luyện tập, lần trước mình mưu tính định cùng hắn đồng quy vu tận*, rốt cuộc người này chỉ cần một tay giải quyết là xong.
(*)Đồng quy vu tận: cùng chết chung.
Nếu Mộc Cẩn Hiền tâm cao khí ngạo như vậy, đoán chừng nằm dưới là không được, đương nhiên, bỏ nguyên nhân này qua một bên, Mộc Cẩn Hiền người này vốn dĩ cũng không được.
"Hạo Hi, hình như vừa rồi cậu rất chăm chú suy nghĩ chuyện gì, nghĩ gì thế?" Mộc Cẩn Hiền hứng thú hỏi.
Trác Hạo Hi ngượng ngùng cười cười, Mộc Cẩn Hiền người này chính là da mặt quá dày, vấn đề riêng tư như thế, Mộc Cẩn Hiền cũng lấy ra hỏi, không có chút nào biết tránh hiềm nghi, "Anh sẽ không muốn biết đâu."
Mộc Cẩn Hiền cười nhạt một tiếng, "Sao biết được, mọi thứ về cậu, tôi đều muốn biết!"
Trác Hạo Hi lắc đầu, "Anh thật sự sẽ không muốn biết đâu."
Mộc Cẩn Hiền nhấp một ngụm trà, "Cậu cứ nói đi, tôi nói, mọi thứ về cậu tôi đều muốn biết, cậu nghĩ thống khổ như vậy, không bằng tôi tới giúp cậu rồi cùng nhau nghĩ."
Trác Hạo Hi chăm chú nhìn Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền có thành ý như vậy, cậu lại giấu, có phải như vậy có chút không tốt lắm hay không a!
Trác Hạo Hi trái lo phải nghĩ, phải nghĩ trái nghĩ, rốt cục hướng phía Mộc Cẩn Hiền đưa qua đầu, thấp giọng hỏi: "Học trưởng, anh có nguyện ý bị người khác đè hay không!"
Ngụm nước trong miệng Mộc Cẩn Hiền đều phun lên trên mặt Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi có chút ủy khuất xoa xoa mặt, tại sao a, là do người này kiên trì muốn hỏi, thế mà lại phun nước vào mặt mình.
Sắc mặt Mộc Cẩn Hiền có chút dữ tợn mà nhìn Trác Hạo Hi, "Cậu suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy?"
Trác Hạo Hi có chút ủy khuất trừng mắt nhìn Mộc Cẩn Hiền một chút, "Tôi nghĩ gì cũng không liên quan tới anh, tôi nói anh sẽ không muốn biết, nhưng chính anh lại kiên trì muốn hỏi, liên quan gì tới tôi."
Mộc Cẩn Hiền mắt lom lom nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi không kiêu ngạo không tự ti nhìn lại, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Tùy tiện hỏi một chút a! Tôi tò mò nha." Trác Hạo Hi thờ ơ nói.
Mộc Cẩn Hiền siết chặt nắm tay, tựa hồ muốn vung một quyền đến trên mặt Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi có chút thận trọng dùng tay ôm lấy người, "Nói cho anh biết, đừng làm loạn nha, đánh nhau ẩu đả, là phải bị khai trừ."
Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng cười hừ hai tiếng, xoay người rời đi, nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền rời đi, Trác Hạo Hi chậm rãi buông lỏng người, trên đời này luôn có người thích tự mình tìm chịu khổ, là cản cũng cản không được!
Trác Hạo Hi có chút đáng tiếc nhìn đồ ăn trước mặt, Mộc Cẩn Hiền muốn phun nước miếng, cũng phải tìm hướng khác tốt một chút, phun vào mặt cậu thì thôi, hắn lại phun tung tóe cả bàn, đồ ăn của cậu cũng không thể ăn.
Trác Hạo Hi có chút thương tiếc cảm khái "Có biết mỗi món ăn, mỗi hạt gạo trong mâm đều rất vất vả hay không?.