Cửu Ái Phong Vân

Gió biển lạnh như băng cùng từng lớp sóng biển đánh vào đá ngầm, văng lên làm ẩm ướt y phục của một người thân ảnh tuyết trắng. Gió biển lạnh lẽo thổi xuyên qua y phục ẩm ướt càng trở nên lạnh hơn, làm đầu ngón tay người nọ bị đông lạnh tới có chút xanh tím. Nhưng Liễu Ức Vân dường như không hề biết, vẫn như một pho tượng điêu khắc ngồi tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn về đại dương sâu thẳm. Nếu không phải ngón tay của hắn vẫn thường nhẹ nhàng vuốt nửa khối ngọc bội trước ngực, người ta mới có cảm giác hắn vẫn còn sống.

“Hải Sinh, Hải Sinh......”

“A Bảo?! Ngươi trở về khi nào? Ngươi không phải ở nhà Xích Tuyết làm khách sao?” Một tiếng hô hoán như tiếng sấm, thật vất vả mới đem được người xuất thần gọi trở về. Nhìn thấy người, Liễu Ức Vân kinh ngạc. Trở về đã hơn một tháng, lúc đó A Bảo không biết vì sao được Xích Tuyết mời lưu lại làm khách, mặc dù A Bảo khi ấy thoạt nhìn rất không tình nguyện, nhưng dù sao cũng không có phản đối, thế là hắn một mình trở về. Nguyên bản Xích Tuyết nói ít nhất phải một năm, sao đột nhiên trở về.

“Vừa mới trở về.” Không biết vì sao, A Bảo trên khuôn mặt ngăm đen nổi lên một mạt ửng đỏ, “Nhưng thật ra ngươi, Hải Sinh, ngươi lại ngồi ở đây đón gió. Trời đã lạnh, ngươi như vậy sẽ sinh bệnh, nhìn xem quần áo đều ướt!” A Bảo oán giận nói.

“A, không việc gì. Chúng ta trở về đi.” Chuyển chủ đề, hắn không nghĩ để cho người biết hắn dùng phương thức tra tấn thân thể này để làm giảm đau đớn thống khổ trong nội tâm.


“Đại gia!” Một thanh âm trong sáng từ bên cạnh truyền tới, Liễu Ức Vân mới phát hiện không xa một người thanh niên dung mạo tuấn lãng tà mị đang đứng.

“Xích Tuyết?!”

“Đại gia, ta lần này là có việc muốn nhờ.” Xích Tuyết vừa đi tới trước vừa không dấu vết kéo tay A Bảo đang nằm trong tay Liễu Ức Vân ra.

“Cứ nói.” Kỳ quái khi Xích Tuyết cư nhiên có việc cầu mình, trong ấn tượng ảnh vệ bọn hắn cùng Lạc Phong không gì không làm được a, càng huống gì bọn hắn hiện tại thân đều trong quan triều, chức cao quyền trọng, có cái gì có thể yêu cầu mình a?

“Thỉnh ngươi cứu tiểu vương gia!” Xích Tuyết nói lời khiến người kinh ngạc.


“Cái gì?” Liễu Ức Vân lập tức trở nên khẩn trương, Lạc Phong thế nào? Y xảy ra chuyện gì?

“Kể từ khi ngươi đi, gia tựa như người mất hồn, mỗi ngày chỉ ngồi một chỗ, thậm chí vài ngày không ăn không uống không ngủ, ai khuyên cũng không hữu dụng. Nửa tháng trước, Bắc Hàn quốc lại xâm phạm, y lại đột nhiên yêu cầu mang binh đi nghênh chiến, tất cả mọi người đoán được y căn bản là muốn đi chịu chết, nhưng là y dứt khoát nhất quyết đi, cho dù hoàng thượng cũng không ngăn được y. Quả nhiên, mặc dù có tin báo về thắng lợi, nhưng gia..... Lại bị thương rất nặng. Mặc dù y lập tức bị đuổi về kinh thành trị liệu, nhưng thế nào cũng không thấy chuyển biến tốt, mặc dù đã dùng hết biện pháp, nhưng gia mỗi ngày đều hộc máu không ngừng, dược gì cũng vô dụng. Bạch Vụ nói gia bị chính là tâm bệnh, không dược nào cứu được.... Hiện giờ gia đã lâm vào hôn mê, dược nào uy cũng không vào, trong miệng luôn gọi tên ngươi. Đại gia..... Ta biết gia từng thực có lỗi với ngài, nhưng vẫn mong ngài nể tình tình cảm huynh đệ và lão vương gia..... Cứu y..... Nếu không gia thật sự liền.....” Xích Tuyết nghẹn ngào nói, khuôn mặt ngày thường vui cười lúc này cũng tràn đầy nghiêm túc cùng thành khẩn.

“Thế nào như vậy......” Liễu Ức Vân lúc này đã nói không được, nước mắt trong nháy mắt chảy xuôi.

“Hải Sinh, ngươi liền đi cứu y đi, dáng vẻ y..... Thật sự rất thảm.....” A Bảo cũng khuyên bảo.

“Mau! Mau mang ta trở về!” Hắn nhanh chóng kéo cánh tay Xích Tuyết, khóc nói.

“Đa ta, Xích Tuyết cả đời sẽ không quên ân tình này của ngài!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận