Chương 10 CUỘC CHIẾN BẮT ĐẦU - SIÊU QUẬY TÁI XUẤT GIANG HỒ (1)
Tại phòng vip của nhà hàng Trung Hoa, trong một không gian khác, một không gian chỉ có ba người ...
Thanh Mẫn gọi nhân viên trong quán ra, nhân viên nhìn vẻ đẹp của ba người làm cho hú hồn hú vía, cũng may kịp định thần lại, cung kíng cúi đầu :
- Xin chào quý khách, quý khách dùng gì ạ ?
- Gọi hết món ngon trong quán ra đây! - Thanh Mẫn lạnh nhạt.
Quay sang hai người bên cạnh, giọng anh có chút ôn hoà :
- Hai người dùng loại nào ?
- " Lotus Vodka " . - Lệ Băng.
- " Whisky loại Bourbon ". - Hắc Long nhìn anh cười.
Anh quay sang cô phục vụ, trở lại đúng bộ dáng ban đầu :
- Một Lotus Vodka và một Whisky loại Bourbon.
" Hắn không uống sao ? " - Lệ băng ngạc nhiên nhìn anh, có lẽ cô không nhìn thấy rằng anh cũng đang nhìn cô, theo một khía cạnh nào đó.
Cô nhầm rồi ...
Sau khi món ăn được đưa ra cùng hai chai rượu, Thanh Mẫn mở chai Whisky rót cho Hắc Long, sau đó đặt xuống, lại cầm chai Vodka lên rót cho Lệ Băng và rót vào ly mình. Cô khẽ nhíu mày rồi đưa ly rượu vào miệng nhấp từ từ.
- Anh cũng thích uống loại rượu này sao ?
Thanh Mẫn gật đầu, cụng ly rồi cũng uống :
- Ừm, tôi thích sự đăc biệt của nó, sự trong suốt của nó giống như một cô gái đơn thuần đặc biệt vậy !
- Thế à ! - Cô nhếch miệng cười, má hơi ửng đỏ, độ mạnh của rượu này hơi cao đấy, nhưng đó chẳng nhằm nhò gì so với cô cả.
Hắc Long nhìn hai người kia " hí hửng " trò chuyện với nhau, bất mãn cầm nguyên chai Whisky tu ừng ực không kể trời đất mây trăng gì nữa.
Sau một hồi " thưởng thức " rượu no nê, Thanh Mẫn đã dần cảm nhận được độ cồn của rượu đã xâm nhập vào trong người anh, anh mất kiểm soát lắc lắc đầu rồi nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Hắc Long đã gục từ đời nào rồi, tay vẫn còn cầm chai Whisky còn nhỏ giọt, và anh cũng khá ngạc nhiên khi nhìn Lệ Băng, mặt cô tuy ửng đỏ nhưng không có chút gì là của người say rượu cả.
- Cô vẫn chưa say à ? Khá đấy !
Lệ Băng nhìn Thanh Mẫn, anh ta tưởng mình còn tỉnh sao? Nhìn kìa, mắt anh bắt đầu nhíp lại rồi đấy, thế mà cũng nói mình tửu lượng tốt sao? Quá ngây thơ, cô nhìn anh ta đầy í cười.
- Tôi lúc nào cũng vậy ! Không say được.
Đố ai biết vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng của Thanh Mẫn trong mắt mọi người đã bị huỷ hoại thế nào ? Chuốc rượu cho cô say thành ra mình say trước rồi, hay thật ! Trông cái mặt anh ta kìa, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào mặt cô.
- Cô ... cô đừng cứ tưởng ăn mặc như vậy mà tôi ... không nhận ra cô. Cô là ... người ngồi cùng bàn trên lớp với tôi đúng không ? Chắc tên say mèm này thuê cô về làm em gái của chủ tịch chứ gì ! Tôi biết lâu rồi. - Đã thế Thanh Mẫn còn quay sang nhìn Hắc Long đang gục trên bàn cười, không biết đây là đi để hợp tác làm ăn hay là để nhậu .
Cô không thèm để ý đến mấy lời mà anh nói, cũng phải thôi , nhận ra là đúng mà ! Nhìn nụ cười trên môi Thanh Mẫn , không hiểu sao cô lại muốn nhìn kĩ, tiến sát gần mặt anh, nhìn : " trông anh ta lúc cười cũng không tệ ! Vậy mà suốt ngày bày ra cái mặt thớt ! " .
Lệ Băng lắc đầu rồi tư cóc đầu mình, suy nghĩ lung tung. Cô nhìn hai người con trai đang gục trên bàn, cười thầm : " Con trai gì mà kém ! " . Nhìn trai rượu Whisky mới vơi đi một phần 2 còn 1 phần còn lại " được " Hắc Long cho vương vãi khắp sàn, còn chai Vodka thì hết sạch nhưng chủ yếu là cô uống, cô xem xét tình hình để ra quyết định.
" Đồ ngốc, dụ tôi say để khai hết thì tôi chẳng dại mà uống làm gì ! ".
ưngạc nhiên của mọi người, ai cũng không biết hai chàng trai trẻ ấy đã đi đâu rồi ?
Sau khi ra đến ngoài đường, cô mới gọi điện cho Phi Hùng :
- Cậu đến nhà hàng Trung Hoa, đưa " bọn trẻ" về nhà !
- Vâng, thưa đại tỷ !- Phi Hùng vui vẻ ra mặt, anh cười khúc khích không biết ai mà được tỷ tỷ vinh hạnh gọi là " bọn trẻ " vì những người như vậy, cô xem như là một phần cuộc sống của cô vậy.
***
Tại căn biệt thự mà Mạc Đỉnh đang sống, có một tiếng cười man rợ đến rợn người của Mạc Đỉnh vang lên, không biết cô sáng nay đã uống thuốc hay chưa mà sao bây giờ lại cười không ngớt như vậy, đã thế còn ở trong phòng nhảy như điên nữa chứ !
Một chiếc ô tô đỗ tại căn biệt thự của cô, bước ra từ xe là một người con gái thật xinh đẹp, đó không ai khác đó chính là Lệ Băng, cô đứng nhìn về căn biệt thự sau đo quay sang người lái xe :
- Đợi tôi ở đây !
Người tài xế cúi đầu chào cô một cách cung kính :
- Vâng, thưa cô.
Mở cửa bước vào căn biệt thự, Lệ Băng khẽ chau mày khi điệu cười của Mạc Đỉnh ở khoảng cách gần như thế này còn khủng khiếp hơn là khi cô đứng ở bên ngoài biệt thự. Bịt hai tai mình lại bằng hai ngón tay, cô cố gắng đi lên lầu mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, giống như một tên trộm đột nhập vào nhà người ta lấy tiền vậy.
Đứng trước cửa phòng Mạc Đỉnh, Lệ Băng buông lỏng tay xuống vì không còn nghe thấy tiếng kêu điên dại của Mạc Đỉnh ở trong phòng nữa.
Đặt nghi vấn sang một bên, cô mở cửa phòng bước vào, đâp vào mắt là cô gái nhỏ Mạc Đỉnh đang cầm điện thoại lướt lướt, cô lắc đầu, bó tay vì cô bé này, đi đến chỗ cô đang ngồi, cụ thể hơn là trên chiếc giường kia, giọng nói nhẹ hàng cất lên :
- Làm cái gì mà cười ha hả vậy ?
Mạc Đỉnh giật mình, nghe thấy tiếng nói của người mà cô sợ nhất trần đời, cô khẽ lạnh sống lưng, hai tay đang cầm điện thoại nhất thời rung lên, cô từ từ quay đầu mộ cách từ từ, đôi mắt bắt đầu nhi hoặc nhìn về phía phát ra giọng nói :
- Băng Băng ... cậu ... cậu ... đến đây lúc nào ? - Cô còn không quên liếc qua bộ đồ mà Lệ Băng đang mặc, phải nói là sốc toàn tập khi thấy người cô toàn màu đen.
Lệ Băng mệt mỏi vứt chiếc ví đen mình đang cầm sang một bên, nằm lên giường cô thở ra một cách thật thoải mái, giọng có đôi chút mệt mỏi, hai mắt cô khẽ nhắm lại :
- Mới đây thôi. Vừa mới đi kí hợp đồng về.
Mạc Đỉnh trố mắt ngạc nhiên :
- Bà mà cũng đi kí hợp đồng à ? Tui tưởng bà không có khái niệm đó chứ ? Bây giờ mới lộ diện phải không ? - Nói xong cô nàng trèo lên giường nằm bên cạnh chỗ Lệ Băng, chỉ thấy thoáng qua đôi mắt đang nhắm đó, hàng lông mày cau lại rồi dãn ra.
- Im lặng tí đi, mới uống hơn nửa chai Lotus đó, giờ mệt lắm.
Mạc Đỉnh chồm người lên nhìn Lệ Băng ranh mãnh :
- Bữa nay mới uống có hơn nửa chai mà cũng say rồi à !
Lệ Băng mở mắt ra dí đầu Mạc Đỉnh, mặt cô lúc trước chỉ ửng hồng giờ đã đỏ gay :
- Thôi đi, chỉ là tôi hơi mệt thôi !
Mạc Đỉnh đưa tay che miệng cười, điệu bộ rất chi là gian, nghĩ sao mà lần đầu tiên Lệ Băng đi kí hợp đồng thôi mà đã mệt như vậy rồi thì không biết khi đi làm ăn thì sẽ như thế nào đây trời !
Mạc Đỉnh vừa nghĩ đến đó thì đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, cô quay sang Lệ Băng cười tươi, ý như kiểu là khoe công của mình :
- Băng Băng, chúng ta mới có thêm một công ty này! - Cô còn giơ điện thoại ra đưa cuộc trò chuyện ghi âm của mình với ông chủ tịch Mạnh.
- Ông ta đồng ý rồi à ? - Lệ Băng đưa tay đặt lên trán.
Mạc Đỉnh đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ ngực mình :
- Mạc Đỉnh mà lị. - Cô bật cười khanh khách.
Lệ Băng gật đầu không trả lời, nhìn người bạn nhoe nở một nụ cười nhẹ, Mạc Đỉnh thấy cô cười thì vui lắm, đưa tay cô nắm lấy tay mình, cô nói nhỏ vào tai cô :
- Mặc dù tui giỏi, nhưng vẫn chưa bằng một người ... Hacker Demon306.
Lệ Băng nhẹ mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc của Mạc Đỉnh, giọng cô thật nhẹ nhàng trầm ấm :
- Chỉ được cái nịnh !
Mạc Đỉnh cười thật tươi, với nụ cười này, người con trai nào nhìn thấy cũng không khỏi bị hớp hồn.
Cả hai rơi vào trạng thái im lặng một lúc lâu, Lệ Băng mới bất chợt cất tiếng nói :
- Mẹ đang bệnh, phải đến bệnh viện ngay bây giờ.
Trên mặt Mạc Đỉnh đã bắt đầu nổi lên những tia lo lắng, cô nắm lấy tay Lệ Băng, giọng dồn dập :
- Hả ? Mẹ bị bệnh sao ? Không sao chứ Băng Băng ?
Lệ Băng không trả lời mà kéo tay cô đi, trước lúc đó không quên thay lại trang phục mình thường mặc.
Tại bệnh viện Tây Đan ...
Trên dãy hành lang bệnh viện, nơi mà lúc nào cũng bị bao trùm bởi mùi thuốc sát trùng, có hai cô gái tầm tuổi học sinh cấp ba đang đi bộ, mặt cô gái tóc nâu dài ngang vai thể hiện rõ sự lo lắng, trái ngược lại với vẻ mặt đó là cô gái kia không có biểu hiện gì khác.
Đứng trước cửa phòng nơi bà Diệp Hà đang nằm nghỉ, Lệ Băng linh cảm có điều gì đó chẳng lành sẽ diễn ra khi cô bước vào căn phòng, đôi mày nhíu thành một đường cong rõ dài, đã nghe rõ mồn một những tiếng nói phát ra đằng sau cánh cửa kia, Mác Đỉnh cũng nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Lệ Băng, trong lòng cũng không khỏi tò mò, bàn tay bất giác mở nhẹ nắm cửa nhìn vào, không khỏi ngạc nhiên trước sự việc đang diễn ra ...
Bên trong, mọi thứ như ngừng lại trước sự hiện diện của hai người...
Mặc dù đây là phòng bệnh, nhưng khi xem lại thấy giống kí túc xá nữ không người quản lí hơn là phòng bệnh, trong phòng hầu hết là nữ sinh cấp 3, trên tay ai cũng cầm những món đồ hoặc những giỏ hoa quả hàng hiệu, mặt ai cũng có vẻ nhăn nhó nhìn về một phía ...
Trên chiếc giường bệnh, người bóp chân, người đút trái cây, người sơn móng tay, ... mặt ai cũng hớn hở và không ngừng luyên thuyên với người phụ nữ trẻ mặc đồ bệnh nhân đang còn ngơ ngác nhìn hai người.
Sau khi nhìn hai người được một lúc, tất cả các cô gái lại tiếp tục làm việc của mình :
- Bác ơi, đây là trái cây ba cháu mới lấy từ Anh về đấy ạ, ngon lắm đó !
- Bác ơi, đây là loại sơn móng tay rất mắc tiền mà mẹ cháu mua ở trung tâm mua sắm DIE đó ạ, sơn vào cực đẹp luôn, để cháu sơn cho bác !
- Bác ơi, đây là loại thuốc quý tốt nhất ở bệnh viện mà ba cháu đang làm đó ạ, rất tốt cho sức khoẻ của bác đó ạ !
...
Lệ Băng nhìn bà, thấy bà cũng đang nhìn cô, nhưng vì bị che lấp bởi mấy cô nữ sinh đang chăm sóc cho mình, cộng với việc bà đang bị nhồi nhét những thứ quý kia, bà không thể phát ra giọng nói, chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt khẩn trương.
Mặt Lệ Băng đã chuyển đen từ lúc nào, mặt cô không biểu hiện rõ cho lắm nhưng gân xanh đang nổi từng đường hiện rõ trên khuôn mặt, tay cô nắm chặt thành nắm đấm. Cô lạnh lùng quát tháo những người trước mặt :
- DỪNG LẠI NGAY CHO TÔI !
Mọi người lúc này dừng mọi hoạt động lại, nhìn chằm chằm vào người phát ra giọng nói đó, khá ngạc nhiên cũng như không tin vào tai mình, bởi cô gái dễ thương ăn nói nhẹ nhàng tình cảm thường ngày lại thay bằng bộ mặt lạnh lẽo sát khí đó, cũng không khỏi mơ hồ nhìn người đứng bên cạnh cô, phải ... đó là Mạc Đỉnh, cô bạn học sinh mới.
Một người trong số đó lên tiếng :
- Bạn làm gì ở đây vậy ? Sao lại hét to như vậy ? Đây là bệnh viện đấy ! Cậu phải nói nhỏ cho bệnh nhân nghỉ ngơi nữa !
Một số khác lại không lịch sự như vậy, thấy cô quát tháo như vậy rất tức giận, đanh mỏ nói lại :
- Cô là ai ? Sao lại ở đây ? Chúng tôi đang làm việc thì liên can gì đến cô ! Ăn nói gì mà ....
- Làm việc ? - Cô nhíu mày nhìn cô nữ sinh vừa phát ra giọng nói, trông trang phục cô ta đang mặc cô cũng đoán cô ta là một người không bình thường, cô cười nửa miệng chưa kịp để ai nhìn đã thu hồi lại, lạnh lùng nhìn cô gái đó khiến cô ta cũng phải đề phòng.
Những người còn lại lúc này cũng bắt đầu lên tiếng :
- Đúng vậy, chúng tôi đang làm việc. Nghe nói ba siêu sao trường chúng ta đến thăm bệnh nhân ở phòng này, nên chúng tôi liền nghĩ tới chắc hẳn là mẹ của một trong ba anh nên mang quà đến biếu, khi đến thì đã chật kín phòng.
Sau khi nghe xong lời của nữ sinh kia, Lệ Băng nhíu mày suy nghĩ, sau đó tiến về phía giường bệnh, những nữ sinh khác đứng chắn đường không dám ho he một tiếng, không phải vì họ không muốn nói, chỉ là nhìn cô lúc này trông rất đáng sợ, mặc dù không có biểu hiện gì bên ngoài cho thấy là đang tức giận.
Những người đang chăm sóc cho mẹ cô bắt đầu ngừng ngay công việc, dáo dác nhìn về phía cô.
- Bà ấy là mẹ tôi, vì vậy các người đi ra ngoài hết đi !
Đến lúc này mọi người trong phòng mới ngớ người ra, quay sang nhìn bà Diệp Hà, đúng hơn là mong chờ lời giải thích của bà. Bà giơ tay lên không trung, cố vươn người về phía Lệ Băng, nuốt hết canh sâm mà cô nàng kia vừa cho uống, gật gật đầu :
- Đúng rồi, Băng Băng là con bác, các cháu nhầm bác với ai hay sao mà chưa gì đã nhào vô đút canh,bóc trái cây,... cho bác, khiến bác không kịp nói gì hết !
Nghe xong câu trả lời " đầy chân thực nhất " của nhân vật mà bọn họ cho là phải lấy lòng, tất cả bắt đầu quay ngoắt 360 độ, tất cả đều nhìn ba người bằng ánh mắt khinh bỉ, một số người còn ném đồ họ đem đến xuống đất hoặc dẫm nát chúng. Tất cả sau đó đều bỏ ra ngoài, một số người còn lẩm bà lẩm bẩm không ngớt :
- Tốn hết cả thời gian !
- Cứ tưởng là mẹ của ba anh ấy, không ngờ lại là mẹ của con nhỏ đó !
- Quái lạ ! Vậy sao ba anh ấy đến thăm mẹ của con nhỏ đó làm gì ?
...
Bà Diệp Hà thở nhẹ nhõm nhìn đám người đi ra khỏi phòng, bà nhìn Lệ Băng nở một nụ cười nhẹ :
- Băng Băng, cuối cùng con cũng đến, không hiểu vì sao lại có nhiều người đến phòng mẹ như vậy ?
Lệ Băng nhìn Mạc Đỉnh rồi cả hai gật nhẹ đầu, cùng đi về hướng bà Diệp Hà, cô ngồi xuống cạnh bà, cười nhẹ :
- À, chắc khi nãy có ba cậu học sinh nam đến thăm mẹ đúng không ?
Bà Diệp ngạc nhiên gật đầu :
- Ừ, khi nãy mẹ thấy đâu ra ba cậu nhóc đẹp trai đi vào tặng quà rồi nói chuyện với mẹ, không hiểu sao một lúc lâu sau có một đám nữ sinh nhào vào, cuối cùng bọn họ chuồn đi lúc nào mẹ cũng không thấy bóng luôn !
Lệ Băng khẽ nhíu mày, sau đó lấy lại nụ cười :
- Dạ, đó là ba đứa bạn cùng lớp với con, chắc tụi nó được hâm mộ quá nên vậy đó mà !
Bà Diệp gật đầu vuốt tóc cô cười :
- Ừ.
Mạc Đỉnh ngớ người ra nhìn từng cử chỉ của Lệ Băng khác hẳn ngày thường, trong đầu dần hình thành những suy nghĩ : " Bình thường Băng Băng ở trường vui tính cũng không vui đến mức này ! Thật không thể hiểu nổi cậu ấy ! " .
Sau đó bà để ý thì nhìn thấy bóng dáng một cô gái đứng cạnh con mình, bà nhìn Lệ Băng ý hỏi ai, Lệ Băng chợt nhớ ra sau đó kéo tay Mạc Đỉnh lại gần giới thiệu với bà :
- A, mẹ, đây là Mạc Đỉnh, bạn của con !
Mạc Đỉnh lúc này mới trở về với thực tại, cô quên mất mình không biết phải làm thế nào, cô đứng như pho tượng, ấp úng :
- Dạ ... dạ ... chào bác ... cháu ... cháu tên ... Mạc Đỉnh ... là bạn ... của Băng Băng ạ !
Bà gật đầu nhìn Mạc Đỉnh rồi nhìn Lệ Băng , cười tươi :
- Bác rất vui khi Băng Băng có bạn, trước đây bác chưa thấy Băng Băng dẫn bạn về nhà chơi bao giờ, nên bác biết nhất định cháu rất quan trọng với con bác, sau này mong cháu giúp đỡ Băng Băng nhé ! Con bác " tiểu thư " lắm !
- Mẹ ! - Cô nũng nịu kéo kéo tay bà.
Bà bật cười nhìn đứa con gái yêu quý của mình, sau đó nhìn Mạc Đỉnh tìm câu trả lời, Lệ Băng cũng ngước lên nhìn cô cười nhẹ , cô gật đầu :
- Dạ, chắc chắn rồi ạ !
Nhìn hai người trước mắt đang nói chuyện hạnh phúc với nhau, trong lòng cô dấy lên một nỗi buồn sau đó liền bị che lấp mất. Cô cười nhẹ nhìn Lệ Băng : " Cậu ấy thật hạnh phúc khi có người mẹ thật tuyệt vời ! ".
Kéo Mạc Đỉnh ngồi xuống bên cạnh mình, Lệ Băng nhéo má cô :
- Đứng ngây ra đó làm gì, ngồi xuống đi !
Cả ba nói chuyện thật vui vẻ, như một gia đình đầm ấm thật hạnh phúc ...
Ngoài hành lang, có ba bóng dáng đang theo dõi động tĩnh trong phòng, trên môi ai cũng nở một nụ cười :
- Thích nhất khi nhìn tỷ tỷ nói chuyện với mẹ tỷ ấy, trông lúc nào cũng cười hết, khác hẳn khi ở ngoài.
- Ừ, khó tin thật.
- Tại sao tính cách tỷ ấy khác người đến như vậy.