chương 15 Bài học tiếp theo ( 2 )
Gió hiu hiu thổi vào lớp học, xoa dịu tâm hồn những đứa học sinh có tâm hồn bay bổng. Hơn nữa, đây lại là giờ Ngữ Văn, nên mặc cho có nhiều học sinh ngoan và giỏi như thế nào đi nữa, cũng không cưỡng lại được sự quyến rũ của gió và lời nói đầy " nhiệt huyết " của thầy trên bảng, tất cả gục xuống bàn ngủ, trừ một số người vẫn còn đang trong tâm trạng mơ màng, vẫn cắm đầu viết bài trên bảng.
- Băng Băng, Băng Băng ! - Mạc Đỉnh sau khi đi " du ngoạn Bồng Lai " , ngay lập tức quay xuống gọi cô, âm lượng không hề lớn cũng không hề nhỏ.
Mặc cho Mạc Đỉnh gọi bao nhiêu lần, con người kia vẫn không chịu tỉnh giấc, vẫn gục đầu xuống bàn ngủ.
- Này ! - Thanh Mẫn thấy tội cho cô nàng kia suýt bị khản cả cổ họng vì gọi, quay sang đập đập vai cô.
Đâu đây không lâu sau đó, bắt đầu ngửi thấy mùi chết chóc.
Hai hàng mi cong vút đen dài đang nhắm mắt không ngờ cũng có ngày mở ra, nhưng tiếc thay ... đôi mắt đen đó đang hình thành sự giận dữ đến tột cùng. Lệ Băng ngồi dây trừng mắt nhìn Thanh Mẫn đang còn chép bài vào vở, cô bực mình lấy quyển vở của anh thu ra sau người.
Quả thật Thanh Mẫn tự nhiên bị dựt đồ, rất tức giận nhìn cô cảnh báo :
- Cô còn muốn sống yên thì đưa nó cho tôi !
- Không. - Lệ Băng quay đầu sang hướng khác. - Ai bảo cậu phá giấc ngủ của tôi làm gì ? - Cô hống hách, nhếch môi nhìn anh.
Nhìn điệu bộ cao ngạo lúc này của cô, thật đúng khiến người khác tức giận, Thanh Mẫn nhếch môi, đưa tay chỉ về phía Mạc Đỉnh đã quay người lên để tránh cơn bão từ lúc nào, " nhắc nhở " :
- Cô nên hỏi người gọi cô dậy đi ! Tôi chỉ là người giúp thôi.
Lệ Băng nhíu mày nhìn theo hướng mà Thanh Mẫn chỉ, chợt phát hiện ra người phá giấc ngủ của cô không phải là anh, mà là cô gái nhỏ kia, cô tiếp tục gục xuống bàn ngủ, mặc kệ cho thời gian đang dần trôi qua.
Lắc đầu cười nhẹ, Thanh Mẫn chịu thua tài ăn ngủ của Lệ Băng, anh tiếp tục nhìn lên bảng chép bài, nhìn thầy Văn tha thao bất tuyệt không ngừng nghỉ.
rRr
- Hú hồn, suýt nữa đi gặp Diêm Vương ! - Mạc Đỉnh ôm trán, đưa tay phẩy phẩy mặt, nhìn cô giống kiểu vừa trải qua chuyện gì kinh khủng lắm.
Phi Hùng vừa cầm điện thoại, vừa nhìn cô sau đó bật cười :
- Xem ra cậu rất sợ Băng Băng nhỉ ?
Mạc Đỉnh quay sang nhìn cậu, sau đó chu mỏ lên tỏ thái độ khó chịu, giống như chú cún con bị cướp đồ ăn vậy :
- Chứ sao nữa ! Cậu thì biết cái gì mà nói !
- Ừ, không biết không biết ! - Phi Hùng bật cười, thấy vậy, Mạc Đỉnh càng khó chịu hơn, tiếp tục chửi lộn.
Còn Đường Hy và Tuyết Như, mặc dù hai người không nói gì với nhau, nhưng ai cũng hiểu : " Hai trái tim cùng chung nhịp đập ! ".
***
Trời nắng, sân trường cũng không tránh khỏi cái nóng, mặc dù đang đi giày, nhưng với nhiệt độ này, đến khi ngay cả giày cũng sẽ bốc hơi theo.
Và trên sân trường, một tập thể lớp đang chịu cực hình, cụ thể hơn là lớp 11A4, đang tập hợp và chịu cực hình của ông thầy Thể dục suốt nữa tiếng liền.
- Còn mười lăm phút, nam chạy 10 vòng, nữ chạy 8 vòng, nhanh chân ! - Tiếng ông thầy nghiêm nghị vang lên, trông ông như một hung thần đang dày vò đám con yêu quý của trời đất.
Ngay lập tức, những tiếng rên la của đám học sinh, đặc biệt là nữ lập tức vang lên, nhìn ai người cũng đầy mồ hôi đầm đìa, vậy mà ông thầy này còn bắt học sinh chạy kiểu đó, cũng có khi ... học sinh ngất vào viện cũng nên.
- Còn chần chừ gì nữa ... CHẠY ! - Ông thầy đó hầm hừ, trừng mắt lên nhìn mấy con hươu con.
...
Tiếng giày dậm lộp bộp trên nền xi măng, ánh nắng chói chang vào giữa trưa đang thiêu đốt lũ học sinh đang đang còn chạy vì mệt kia.
Tùng Tùng Tùng !!! - Trống trường vang lên dòn dã, ngay lập tức " những đứa con hoang tàn " ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, mặt ai cũng đỏ gay, nhìn ai cũng như mới đi tắm mưa về.
Đã thế ... ông thầy đó còn mỉm cười hài lòng ! Thật khiến người khác căm hờn ! Lũ học sinh lớp 11A2 nhìn ông thầy bằng đôi mắt hận thù ... khi ông đã quay đầu đi !
- Lại sắp bắt đầu bài thể dục cũ mèm của ông thầy ! - Tuyết Như đưa hai tay đan vào nhau, xoay người mấy cãi, mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Lệ Băng, Mạc Đỉnh vẫn đi bên cạnh nhưng im lặng, không nói gì, nhưng nhìn biểu hiện trên mặt không có vẻ gì là quan tâm đến vấn đề đó !
Tuyết Như quay sang nhìn hai người, sau đó nghiêng đầu nhìn khó hiểu : " Bị tra tấn, vậy mà hai người này vẫn còn thư thái được ! ".
Đoán được câu hỏi mà Tuyết Như muốn nói, Mạc Đỉnh đưa tay che miệng cười, sau đó nói nhỏ với cô :
- Yên tâm đi, hôm nay chúng ta sẽ không bị tra tấn nữa đâu !
- Vậy hả ? - Tuyết Như mừng rỡ, sau đó đưa tay bịt miệng cố gắng cười không phát ra tiếng, sau đó hồn nhiên kéo hai tay người đi, điệu bộ thật trẻ con.
rRr
- Công nhận đội bóng đá trường mình đá dở thật ! - Hạo Kiệt đang ngồi dưới một gốc cậy, cùng với Đường Hy và Phi Hùng, ba người đang bàn tán với nhau về đội bóng, cụ thể là ánh mắt cả ba luôn theo dõi đám nam sinh đang đá bóng tại khoảng sân gần đó, người ai cũng nhễ nhại mồ hôi.
- Ừ, chỉ được cái tướng ! - Đường Hy chép miệng, đưa chai nước khoáng lên tu ừng ực.
Phi Hùng lắc đầu về bình luận của hai người, đưa tay cóc đầu Đường Hy khiến cậu suýt chút nữa bị sặc nước :
- Nhìn đi, mắt hai cậu có vấn đề phải không ? - Nói xong cậu đưa tay chỉ về hướng nào đó.
Đôi chân di chuyển không ngừng, kĩ thuật chơi quả thật không tồi, quả bóng như chỉ thuộc về một mình anh ta, những đối thủ khác không thể nào nhanh chân hơn, dành lấy quả bóng mà đi được. Bên phía khánh đài, tiếng cổ vũ, reo hò của đám nữ sinh vang lên nồng nhiệt :
- CỐ LÊN ! CỐ LÊN ! CỐ LÊN ! HOÀNG TỬ WOLF ! CỐ LÊN ! CỐ LÊN ! HOÀNG TỬ WOLF !
- SÚT ... VÀO !!! - Tiếng ông trọng tài vang lên, tuýt còi báo hiệu, người dành 2 bàn thắng liên tiếp cho đội không ai khác chính là Hoàng tử Wolf - Triệu Thanh Mẫn.
Tất cả đám nữ sinh lúc này được thể lấn át, hét to khắp sân trường :
- HOÀNG TỬ WOLF ! HOÀNG TỬ WOLF ! HOÀNG TỬ WOLF !
Sau khi kết thúc trận đấu, Hạo Kiệt cau mày nhìn sang Phi Hùng, lúc này cậu chỉ muốn đấm cho tên này một phát :
- Trời ạ ! Tên đó chỉ là thỉnh thoảng tham gia giải trí tí thôi, chứ cậu ta đâu có trong đội tuyển bóng đá. Cậu ta giỏi, nhưng thời gian cậu ta bỏ ra không giành cho mấy thứ vô bổ đó đâu, cậu ta chỉ có công việc !
Sau khi nghe " kể tự sự " của Hạo Kiệt, Phi Hùng chấp nhận im lặng, cậu biết có nói gì đi chăng nữa, tên này cũng sẽ cãi tới cùng. Mà quả thật, trước đây cậu chưa từng nghe Thanh Mẫn có tham gia đội bóng nào cả, nên cái này cho dù là sai cũng không thể sai nổi, chỉ có thể đành chấp nhận nghe tên này càm nhàm.
Đang còn vẩn vơ với mớ suy nghĩ hỗn độn thì cậu đã nhìn thấy Lệ Băng, Mạc Đỉnh, Tuyết Như đã đứng cạnh cậu từ lúc nào. Ba cô nàng đều nhìn bọn cậu bằng ánh mắt " long lanh ", đúng hơn là " vô số tội ".
Lệ Băng lên tiếng trước phá tan bầu không khí đầy căng thẳng này, cũng vì có mục đích cô mới nói :
- Tí nữa ba cậu cúp thể dục đi, tốt nhất nên đi lánh nạn, càng xa sân trường càng tốt !
Nghe những lời nói đầy " chân thành " của Lệ Băng dành cho mình, cả ba anh chàng đều gật đầu, họ thừa biết Lệ Băng sắp diễn trò rồi đây.
- TÂP HỢP ! - Ông thầy thể dục sau khi nghỉ giải lao, nước nôi đã đủ, đi tới tuýt còi, nói như hét, có khi chưa kịp học thể dục cả đám đã phải vào viện vì ù tai.
Nghe khẩu lệnh, tất cả " những đứa con tinh thần " của lớp 11A1 đều chạy lại, mặt ai cũng nhăn nhó khó chịu.
Sau khi tập hợp đông đủ mọi thành viên trong lớp và đã điểm danh một cách " chính xác " và " trung thực " nhất, ông thầy bắt đầu hô khẩu lệnh :
- Tất cả hôm nay đều phải ôn lại hết các kĩ thuật chạy cho tôi ! Trước tiên là chạy bền, nội dung chạy như hôm trước các em đã thực hiện . Bây giờ ... tất cả ... CHẠY !
Nghe hiệu lệnh của ông thầy, tất cả hì hục chạy, ai cũng kêu lên oan thán nhưng không dám nói trước mặt ông.
Lệ Băng nhếch môi cười nhẹ, cô cố chạy vào vòng và biểu hiện nhăn nhó khó chịu bắt đầu xuất hiện trước mặt cô. Cô vờ ngã khuỵ xuống đất, ôm bụng, hai mắt bắt đầu ngấn nước.
Thấy cô ngã, tất cả đám học sinh trong lớp bắt đầu bu kín lại, ai cũng hỏi han xem cô bị làm sao. Đám học sinh không chịu chạy mà tập trung thành một đám đã gây sự chú ý của ông thầy, ông đi đến, mặt nhăn nhó khó chịu hiện rõ. Ông quát :
- Còn ngồi đó mà tụm năm tụm bảy !
Nghe thấy tiếng quát đầy chói tai của ổng, đám đó giật mình quay sang, sau đó đưa đôi mắt thông cảm nhìn Lệ Băng sau đó cắm đầu chạy, chỉ còn lại Lệ Băng, Tuyết Như và Mạc Đỉnh.
Ông thầy nhìn ba bọn họ, sau đó nhìn Lệ Băng còn đang ôm bụng chau mày, vẻ mặt rất chi mệt mỏi, trên mặt cô còn có thể thấy những giọt mồ hôi đang lăn dài. Ông quan tâm hỏi :
- Lệ Băng, em làm sao vậy ?
Đưa ánh mắt nai tơ lên nhìn ông thầy, Lệ Băng lắc đầu ý nói không có gì :
- Em không sao đâu thầy ạ ! Chỉ là bị đau bụng một chút thôi.
- Đau bụng sao ? Thế làm sao mà chạy được ? - Ông thầy nhìn đứa học trò mà ông cho là " ngoan " với ông, dịu dàng hỏi.
- Bạn ấy van đau bụng từ khi sáng rồi thầy ạ ! - Mạc Đỉnh nhìn ông chằm chằm, Tuyết Như cũng gật đầu phụ hoạ.
- Không sao đâu mà ! - Lệ Băng đẩy đẩy cánh tay hai cô bạn.
- Thôi, em bị vậy rồi giờ học làm sao được ! - Ông thầy khuyên nhủ, quay sang hai cô bạn Mạc Đỉnh và Tuyết Như nhờ vả - Phiền hai em đưa bạn ấy lên phòng y tế nằm nghỉ giúp thầy.
- Dạ, dù sao bạn ấy cũng là bạn tốt của bọn em ạ ! - Cả hai cùng cười, sau đó đỡ Lệ Băng dậy nhằm hướng phòng y tế đi lên.
Ông thầy nhìn theo, cũng không chú ý lắm đến nụ cười quái gở của cả ba lúc đi.
rRr
- Thanh Mẫn ! - Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến anh quay đầu lại nhìn. Đập và mắt anh là ba cô gái Lệ Băng, Tuyết Như, Mạc Đỉnh đang đi tới.
- Có chuyện gì ? - Anh nhíu mày nhìn, hoá ra là Lệ Băng gọi.
- Cô y tá gọi anh lên phòng y tế có chuyện gì thì phải ! - Cô cười nhẹ, sau đó lôi hai người đi trước con mắt ngỡ ngàng của cả hai, họ không hề biết chuyện đó.
Nhíu chặt hàng lông mày đen sắc sảo rõ nét, anh nghiêng đầu nhìn theo dáng cô đi, khẽ nhún vai một cái, anh cũng bước theo sau, nhanh chóng đi lên phòng y tế nhưng bằng một con đường khác, không phải con đường mà cô đã đi.
rRr
Sau khi đã đứng trước cửa phòng y tế, Lệ Băng nhìn ra phía sân trường, giống như để chứng minh một điều gì đó.
Khi đã xác định được bọn họ không có ở đó, môi Lệ Băng khẽ mở một nụ cười, cô quay sang nhìn Mạc Đỉnh và Tuyết Như vẫn còn đang trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, có vẻ như đó là chuyện làm đẹp, đúng là con gái ! Giọng cô cất lên, vẻ lạnh lùng dường như đã biến mất từ lúc nào :
- Mạc Đỉnh, ra tay đi !
Mạc Đỉnh nghe lệnh, quay sang cười với cô :
- Ok ! - Liền ngay sau đó là một cái nháy mắt.
Mạc Đỉnh lấy trong túi ra một cái nút bấm, cô nhìn về phía sân trường, thấy đám học sinh vẫn còn hì hục chạy kia, cười gian :
- Xin lỗi nhé cả lớp, nhưng cũng vì lợi ích của mọi người thôi !
BỤP !
XÌ XÈO ... XÌ XÈO ... XÌ XÈO ...
Từ trong các gốc cây, không hiểu vì sao từ lúc nào có những luồng khí phun trào ra xâm nhập vào không khí nóng bức ở trường.
Một mùi kinh khủng bốc lên, những tiếng la hét của bọn học sinh bắt đầu vang lên :
- Á ! Trời ơi ! Mùi gì mà kinh khủng quá vậy !
- Thúi quá !
- Giống trứng gà thối quá !
- Thật kinh khủng !
Tất cả học sinh trong trường chạy toán loạn cả sân trường, giờ thì không ai còn để ý đến ông thầy thể dục kia nữa, bây giờ bọn họ chỉ có thể chạy đến chỗ nào không bốc mùi để trú thôi.
Mãi đến khi ông thầy không còn chịu nổi cái mùi đó nữa thì hét lên :
- TẤT CẢ ... VỀ LỚP !
Lập tức chưa đến một phút, trên sân trường đã vắng ngắt học sinh, chỉ trừ lại một vài người đang còn bước đi mệt nhọc, kiệt sức vì cái mùi kinh khủng đó !
Những luồng khí mùi đó, cuối cùng cũng có dấu hiệu thuyên giảm, nhưng vẫn xì ra bay khắp sân.
Cả ba người đứng nhìn từ trên cao, thấy tất cả, trên môi ai cũng nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Tuyết Như mơ hồ quay sang Lệ Băng hỏi :
- Khí gì vậy ? Trông bọn họ có vẻ khó chịu !
- Lưu huỳnh + Hiđrô --> Chắc cậu biết nhỉ ? - Lệ Băng nhếch môi, chỉ với khí đơn giản nhưng cũng khiến mọi người phải " chết khổ " với nó !
Tuyết Như cười cười, đưa tay chống cằm lên lan can :
- Không cần nói cũng biết ! Hi hi.
- Ra vậy ! Ít ra chúng ta cũng không bị dính khỏi khí độc đó !
- Ừm, nhờ Băng Băng hết á ! - Mạc Đỉnh im lặng từ nãy giờ giờ mới lên tiếng.
Cả ba nhìn nhau cười, một bóng người đứng nấp gần đó đã nghe thấy tất cả.
Đưa tay đút vào túi quần, dựa người vào bờ tường, trong đôi mắt đen lưu ly khẽ hiện lên một tia sáng, đôi môi người đó khẽ nhếch lên một đường cong thật hoàn hảo.