Các bạn độc giả ơi!
Hôm nay mình xin lỗi các bạn đang theo dõi truyện mình!
Mấy tháng rồi mình không viết truyện này do vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng, một phần cũng vì chuyện học hành.
Nhưng ngày mai nữa thôi mình sẽ thi xong!
Vấn đề là ở chỗ mình chưa thể viết truyện này được, mình xin lỗi các bạn.
Để chờ đợi mình nghĩ ra ý tưởng cũng vì để ủng hộ mình, các độc giả đọc hộ mình truyện " Bị muỗi cắn... sao lại không đau? " giúp mình nha! >.<
Truyện này mình đã đăng đến chương 17 và đang trên đường hoàn thành, mong các bạn sẽ thích nó.
" Cửu băng hà... em là thần chết của tôi! " nhất định sẽ quay trở lại và sẽ không làm các bạn thất vọng! >.<
Lần cuối cho mình xin lỗi vì sự chậm trễ này!
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình.
Chi Ri Đại Đại Ngốc
Bị muỗi cắn... sao lại không đau?
Tóm tắt truyện
BỊ MUỖI CẮN, SAO LẠI KHÔNG ĐAU ?
Tóm tắt truyện :
Long Nhãn, một vật thể quý báu của vị tiên tái thế, đã tặng cho Ngọc Hoàng đại đế, tiên đoán sau này viên Long Nhãn sẽ cùng một vật khác cùng nhau trấn định cung trời cho Thiên giới. Ngọc Hoàng vui mừng khôn xiết, cẩn thận giao phó cho người " đáng tin cậy ".
Là nàng tiên trông coi cung đình, được mọi người đời đời ngưỡng mộ bởi sắc đẹp không ai sánh bằng, việc nàng là người duy nhất được trông coi viên " Long Nhãn " của Ngọc Hoàng đã khiến cho bao vị tiên khác thầm bái phục, và không ít ghen tị. Nhưng chỉ trong một lần sơ xuất, làm rơi viên Long Nhãn quý giá xuống trần gian, Tuyết Du Bạch Nguyệt khiến Ngọc Hoàng tức giận vô cùng, đem nàng giam cầm trong Địa Phủ hai mươi ngày. Sau khi thả nàng ra, Ngọc Hoàng cho người đến ban chiếu cho nàng, nhất định phải tìm ra viên Long Nhãn trước khi cung trời bị phá huỷ. Nàng hoá thành muỗi luẩn quẩn quanh núi Phong Nhã, nơi làm rơi viên Long Nhãn.
Tuyết Du cắn một cái vào tay Hắc Phong, nhìn hắn đầy tình cảm, đôi môi đỏ mọng cất giọng ngọt ngào :
- Hắc Phong, chàng có đau không ?
Vốn dĩ là vì quen câu nói này, nhưng lần này, hắn lại trả lời khác đi, ghé sát môi mình vào tai nàng, thật nhẹ nhàng :
- Bị muỗi cắn, sao lại không đau ?!
Tại thành Lạc Hoa cách núi Phong Nhã năm dặm về phía Tây ...
Trong thành nô nức xôn xao, người người đều tươi cười buôn bán, ai cũng tràn trề niềm vui. Cũng tại nơi này, một số con nhà hào phú, quan trong triều đình đều thường xuyên ghé thăm thành, cũng tại có nhiều tửu lầu, nhiều mĩ nữ, tất nhiên không ai có thể bỏ qua được.
Trước lầu Ngưng Bích, cảnh hoa đang nở rộ các lòng quan khách đi ngang qua, ai cũng muốn vào đây nếm thử một lần.
- Các vị quan khách, các vị thiếu gia, lần sau nhớ ghé thăm lầu chúng tôi nhé ! - Dạ Lý Đường đưa khăn phe phẩy các quan khách khi ra về.
Trước đây, Dạ Lý Đường cũng từng là một giai nhân tuyệt sắc, khiến cho bao nhiêu chàng trai không ngừng yêu say đắm. Nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng trông bà không có vẻ gì là già đi, chỉ tiếc là thân hình cân đối ngày xưa được thay bằng dáng người béo ú, mập mạp.
Người của bà, hầu hết là những cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hoặc những người bán thân vào đây, không nơi nương tựa, ...được bà dày công nuôi dưỡng. Kết quả ... giờ đây trong lầu của bà, nương nào cũng xinh đẹp, thuỳ mị.
Sau khi khách về gần hết, Dạ Lý Đường thu hồi nụ cười hút khách của mình, không hài lòng đi vào :
- A Lan A Tú đâu ?! Ra đây ta gặp có chuyện !
Vừa dứt lời, ngay lập tức thân ảnh của hai cô nàng từ trên lầu đi xuống, nhìn bà ái ngại. Chưa đợi hai nàng đến nơi, bà gấp gấp quạt, cóc vào đầu hai nàng :
- Ta nghe các con tiếp đãi khách không chu đáo đúng không ?
Gặp lại câu nói này đã không biết bao nhiêu lần trong ngày, hai nàng mặt mày ủ dột, đường đen hiện rõ trên mặt, hai nàng tức giận chu mỏ, thân hình uốn éo trước mặt Dạ Lý Đường làm nũng :
- Ma ma nói như vậy là không đúng rồi ! Rõ ràng con đã tiếp đãi ông ta từ chân tơ đến kẽ tóc, cho ông ta sờ, ngắm thoải mái, vậy mà còn chê bọn con tiếp đãi không chu đáo sao ? - A Tú chê trách, nhìn trông tội vô cùng, thiếu gia nào nhìn vào nhất định không tự chủ được mà cắn má nàng một cái.
- Đúng đó ma ma ! A Tú ti tỉ nói có lí lắm ! - A Lan đồng ý kiến, quay sang cười trộm với A Tú.
Nói đi cũng phải nói lại, dẫu là không tiếp đãi khách chu đáo, Dạ Lý Đường cũng không chê trách gì nhiều, bà chỉ sợ, tiếp đãi mà không chu đáo, có thể sau này lầu Ngưng Bích sẽ ế khách, như vậy, bà lấy gì mà sống để nuôi một đàn vịt chứ ? Vẫn là Dạ Lý Đường chê trách nàng, khuyên bảo nhỏ, ghé vào hai nàng nói nhỏ cách làm cho các vị quan khách hài lòng. Nghe xong, ngay lập tức A Lan A Tú bật cười thành tiếng.
Hiếm khi không có khách quý đến chơi, Dạ Lý Đường không ngờ tới có một vị công tử có thân phận không hề nhỏ đã ở trong tửu lầu từ lúc nào.