Tham Lang vừa nói vừa chạy đến hai bước, tung người nhảy lên, động tác càng nhanh hơn ban nãy, tôi thấy vậy hoa cả mắt.
Huyền Kỳ nắm chặt hai tay, vô cùng căng thẳng, không kìm được kêu to cố lên, Thẩm Thiên Huy cũng nín thở tập trung, sợ bỏ lỡ một chi tiết nào.
Tham Lang mặc dù tấn công kinh người nhưng lại không biết bay, đối với Quỷ Ẩn có cánh, ban đầu còn có thể đối phó, nhưng càng về sau, lại càng có vẻ kiệt sức, dần dần thở hổn hển, mà càng như vậy anh ta lại càng gấp gáp mà càng gấp gáp lại càng lộ ra sơ hở, một vòng tuần hoàn ác tính như thế, qua mấy hiệp vô cùng nguy hiểm, thân giáp trên người đã bị vỡ không ít, nhiều chỗ còn bị chảy máu.
“Cứ theo đà này, e là không ổn đâu.” Thẩm Thiên Huy lầm bầm.
Quỷ Ẩn trên không trung thấy rõ ràng động tác của Tham Lang trên mặt đất, hơn nữa lại biến thân, năng lượng càng tăng, vốn là hai người không phân cao thấp, giờ đã có thể nhìn thấy thắng bại rõ ràng.
“Làm sao đây? Nếu không chúng ta đi giúp đi?” Huyền Kỳ bắt đầu sốt ruột.
Thẩm Thiên Huy không nói chuyện, thừa dịp Quỷ Ẩn xoay người lại, đưa lưng về phía chúng tôi, nhanh chóng đốt một tờ giấy vàng, ném ra.
Vậy mà Quỷ Ẩn cứ như mọc hai mắt đằng sau, một tay ngăn cản tấn công của Tham Lang, một tay khác khẽ vung ra sau, giấy vàng lập tức như một cái phi tiêu ba cạnh, phóng về phía chúng tôi.
“Mau tránh ra!” Thẩm Thiên Huy kêu to, đồng thời đẩy tôi và Huyền Kỳ ra, bản thân anh ta cũng lui về một hướng khác, giấy vàng rơi lên đất, nổ “ầm”, một ngọn lửa bốc lên cao, một lúc lâu mới dập tắt được.
Quỷ Ẩn dùng đuôi hất Tham Lang ra, quay đầu khinh miệt cười với chúng tôi: “Đây chính là hậu quả khi xen vào việc người khác.”
“Nè nè nè, đừng có nhìn bậy bạ, đối thủ của cô là tôi đây này.” Tham Lang sau khi rơi xuống lại lập tức nhảy lên, có lẽ là sợ Quỷ Ẩn dời sự chú ý rồi tấn công chúng tôi.
Quỷ Ẩn không lên tiếng nữa, vừa xoay người lại, cái đuôi đã bị Tham Lang dùng móng vuốt túm lấy, cào rách một mảng vảy lớn, chảy đầy máu.
Tham Lang thấy một chiêu này của mìh thành công thì vô cùng mừng rỡ, tiếp tục thừa thắng xông lên, càng lúc càng ác liệt hơn.
“Hai người không sao chứ?” Thẩm Thiên Huy chạy đến, dùng tay quạt quạt đi khói còn sót lại, hỏi.
“Không sao không sao.” Huyền Kỳ nói rồi thuận tay kéo tôi đến, lại quay sang theo dõi cuộc chiến.
“Quỷ Ẩn cũng đã không ổn rồi.” Thẩm Thiên Huy ngửa đầu nói “Tiếp theo là so ý chí và tố chất tâm lý xem ai mạnh hơn.”
“Nói như vậy, e rằng Tham Lang phải chịu thua mất thôi.” Huyền Kỳ nhìn tôi một cái, đều cho rằng Tham Lang không có cái thứ gì tên là “Tố chất tâm lý.”
Quả nhiên sau khi lại thành công, Tham Lang lại tiếp tục đứng lên, tấn công loạn xạ không ra chiêu thức gì, chỉ một lòng muốn bắt lấy đối phương, Quỷ Ẩn thấy anh ta như thế từ từ giảm bớt số lần đánh trả, không ngừng tránh né, đôi mắt chuyển động, có vẻ như đang tìm kiếm cơ hội, ra một chiêu cuối cùng.
Chúng tôi cũng không dám phát ra âm thanh, sợ khiến Tham Lang bị phân tâm, khiến Quỷ Ẩn có cơ hội, mà vẻ mặt không kiên nhẫn của Tham Lang càng lúc lại càng rõ ràng, cuối cùng điên tiết hẳn.
“Con giun chết tiệt, có ngon thì xuống đất đánh với tôi!” Anh ta kêu lớn như sấm.
“Không phải anh đang ầm ĩ muốn xem tôi làm trò gì sao?” Quỷ Ẩn chậm rãi nói “Đây là trò mới của tôi đó, tôi còn chưa chơi đủ đâu, anh gấp cái gì, không phải bảo là dù tôi có bay lên thì anh cũng có thể đối phó sao, đến đây, cho tôi xem khả năng của anh đi.”
Thẩm Thiên Huy khẽ nói một câu “Không tốt”, cao giọng nói: “Tham Lang, đừng nghe lời cô ta.”
Thế nhưng đã muộn, cùng lúc khi Thẩm Thiên Huy vừa lên tiếng, Tham Lang đã nghiến răng nghiến lợi, chân nhún mạnh nhảy lên ngang bằng với độ cao của Quỷ Ẩn, sau đó vươn móng vuốt, hét lớn rồi chộp về phía Quỷ Ẩn.
Quỷ Ẩn khẽ mỉm cười, dùng hai tay cầm lấy gai Thanh Thương, chặn sự tấn công của anh ta.
Khi chúng tôi cứ tưởng rằng Tham Lang có thể lui về sau một bước, đuôi của Quỷ Ẩn bỗng giơ lên, căng cứng, như một thanh kiếm dài đâm vào bụng Tham Lang.
Sau khi đánh trúng, Quỷ Ẩn cũng không ham chiến, đẩy mạnh Tham Lang xuống đất, bản thân mình vẫn vẫy cánh đứng nguyên tại chỗ,
Huyền Kỳ “A” một tiếng, đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng.
Sau khi Tham Lang bị ném xuống đất, phải lăn mấy vòng mới có thể đứng vững, hẳn là bị thương rất nặng, thân thể nằm nghiêng, nhưng vì đưa lưng về chúng tôi nên tôi không rõ vết thương của anh ta ra sao, chỉ thấy anh ta không ngừng giãy dụa muốn đứng dậy.
“Thân giáp của người cá, hóa ra cũng chỉ có thế.” Quỷ Ẩn nói rồi không thèm quan tâm đến anh ta nữa, xoay người về phía chúng tôi.
Thẩm Thiên Huy đã chuẩn bị từ trước, liên tiếp ném ra mấy tờ giấy vàng, khởi động một vách ngăn: “Không cần lo cho tôi, chạy mau!”
Quỷ Ẩn cứ như đang đuổi ruồi hất mấy tờ giấy vàng ra, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt chúng tôi: “Này pháp sư nhỏ, tao chỉ muốn mạng của cô ta, nếu mày và thằng nhóc kia không xen vào chuyện của người khác thì tao sẽ tha cho.”
Thẩm Thiên Huy cắn răng chưa nói gì, thấy chúng tôi vẫn không động đậy, chau mày nói: “Mau tránh ra, đừng làm tôi vướng tay vướng chân.”
Tôi biết anh ta đang muốn đuổi chúng tôi đi, để đảm bảo chúng tôi được an toàn, thế nhưng, bỏ lại mình anh ta để chạy trốn, tôi và Huyền Kỳ không thể làm được.
“Đừng nói nhảm nữa, cùng nhau đánh đi.” Huyền Kỳ và tôi một trái một phải đứng cạnh Thẩm Thiên Huy, cũng không quan tâm xem có giúp được hay không, cậu cởi Phật châu ngọc trên tay ra giơ lên trước người: “Không biết Diệu Diệu chạy đi đâu rồi, cái cô này, lúc nào cũng chạy đầu tiên, thật không nghĩa khí.”
Quỷ Ẩn thấy chúng tôi như thế, sắc mặt dần trầm xuống: “Tao lặp lại lần nữa, tao chỉ cần mạng của cô ta, người không liên quan cút qua một bên.”
“Chị ấy là chị ruột của tôi, sao lại không liên quan chứ?” Huyền Kỳ to gan cãi lại một câu.
“Tốt.” Quỷ Ẩn khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm Thiên Huy “Vậy còn mày? Cô ta là gì của mày?”
Thẩm Thiên Huy vẫn không lên tiếng.
Quỷ Ẩn lại nói “Tốt” lần nữa “Nếu đều muốn chết như thế thì đừng trách tao ra tay vô tình.”
Nói rồi, gai Thanh Thương trong tay được phóng ra, xé tan không trung như cắt giấy, một tay khác siết chặt, đấm mạnh vào bụng Thẩm Thiên Huy.
Lần này, Thẩm Thiên Huy thậm chí còn chẳng kịp kêu rên đã bị đánh bay vào nhà, va vào vách tường rồi hoàn toàn ngất đi.
Huyền Kỳ bị dọa đến hít thật sâu, cánh tay đang giơ Phật châu ngọc cũng bắt đầu khẽ run.
Quỷ Ẩn đáp xuống đất, híp mắt đánh giá chúng tôi: “Bất quá cũng chỉ là hai kẻ bình thường, ngay cả pháp thuật cơ bản nhất cũng chẳng có, bọn mày có tài đức gì để Thiên Cẩu, Vu Dương cứ khăng khăng một mực bảo vệ cho bọn mày?”
Dừng một chút, cô ta lại như nhớ đến điều gì: “Đúng rồi, Vu Dương muốn Di Thiên châu, còn Thiên Cẩu thì sao? Lẽ nào… trong hai người ai là chủ nhân mới của hắn ta?”
“Mày à?” Cô ta nhìn Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ lắc đầu theo bản năng.
“Là mày?” Cô ta nhìn về phía tôi.
Tôi không tỏ thái độ, xem như chấp nhận.
Quỷ Ẩn bật cười: “Như vậy cũng tốt, không còn ai có thể đánh lén sau lưng tao, làm tao bị thương, mày sẽ phải trả giá nhiều cho việc không biết trời cao đất rộng của mình, sau đó, không chỉ mày có thể đến Âm Phủ đoàn tụ với Vu Dương mà Thiên Cẩu cũng sẽ mất đi chủ nhân của mình, chủ nhân mới của hắn ta không chừng chính là tao.”
“Cô… nằm mơ đi!” Lúc này, Tham Lang đang nằm trong sân mở miệng, anh ta không nằm nữa nhưng vẫn không cách nào đứng vững, chỉ có thể quỳ, một tay chống trên đất, một tay che vết thương trên bụng, máu trên mặt đất đọng thành một vũng, hơn nữa vẫn đang tiếp tục rơi.
Quỷ Ẩn ngừng cười, vung tay ra sau, một tiếng hét thảm vang lên, một cái phi tiêu ba cạnh ghim chặt tay Tham Lang trên đất.
Huyền Kỳ bị dọa, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Trái một cái, phải một cái, phi tiêu này có xài hết chưa vậy?”
“Tốt lắm, tiếp theo đến phiên bọn mày.” Quỷ Ẩn nói.
Làm sao đây? Nhìn cô ta, tôi cảm thấy thật không biết làm sao. Vừa rồi lúc đánh lén thành công, tôi đã lập tức bị đánh bay, nên không kịp cầm lại chủy thủ, lúc này lại không khỏi ảo não, mặc dù biết đối phó với kẻ địch mạnh như thế, dù lúc này có cầm chủy thủ cũng không dùng được bao nhiêu nhưng còn tốt hơn việc không làm gì cả, đưa tay chịu trói.
“Còn chưa đến phiên họ đâu.” Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc, tôi và Huyền Kỳ sửng sốt, nhìn nhau một cái, sau đó quay đầu lại.
Vu Dương, quả nhiên là Vu Dương, anh sống lại thật rồi!
Lúc này Quỷ Ẩn đã khó nén vẻ kinh ngạc, nhìn thẳng vào anh, đôi môi phát run, không nói được tiếng nào.
“Hóa xà Quỷ Ẩn, tao nhớ ra rồi.” Sắc mặt Vu Dương còn hơi tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. anh đi đến trước người hai chúng tôi, lạnh nhạt nói “Khi đó, quả thật là thời điểm vô cùng căng thẳng giữa Cửu Vĩ Hồ tộc và Xà tộc, tao và vệ binh tuần tra của Ngân Hồ tộc quả thật đã bắt được một con Hóa xà ở biên giới. Bởi vì Hóa xà là chủng tộc sắp bị diệt chủng, vả lại nhìn cô ta cũng không giống thám tử, tao đã từng cầu xin giúp cô ta nhưng Bạch trưởng lão cứ cố chấp, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, cuối cùng cũng giết cô ta.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng giết cô ấy.” Quỷ Ẩn oán hận nói “Mày có van xin giúp hay không hay rốt cuộc là ai giết, mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là, lúc ấy người bắt cô ấy là mày mới khiến cô ấy đi đến con đường chết.”
Vu Dương im lặng một lúc rồi nói: “Đúng, mày nói không sai.”
“Cho nên, nộp mạng đi!” Quỷ Ẩn đang nói chuyện đột nhiên trở nên dữ dằn, dùng gai Thanh Thương múa thành một luồng ánh sáng xanh, mỗi một luồng sáng đều tấn công không chừa chút khe hở nào.
“Mạng của tao, mày có bản lĩnh thì cứ lấy.” Vu Dương không hề biến sắc, chậm rãi tránh né “Chỉ là, mày quá tham lam, không chỉ muốn mạng của tao mà còn muốn thêm mạng của bao nhiêu người khác, lại còn muốn lăng trì người ta, như vậy, e là không tốt lắm đâu.”
Quỷ Ẩn cười ha ha, vẫn không ngừng tay: “Thật ra thì cũng bình thường, lăng trì chỉ là vì muốn bọn nó chết không thoải mái, giết bọn nó cũng bởi vì bọn nó hết lần này đến lần khác xen vào chuyện không liên quan đến mình, quá đáng ghét.”