Cửu Biện Liên

“Cô có biết thần Chúc Long không?” Thẩm Thiên Huy hỏi tôi “Mặt người
thân rắn, da đỏ, mở mắt vào ban ngày, nhắm mắt vào ban đêm, một hơi thở
của nó đủ khiến đông hạ hoán đổi, truyền thuyết kể rằng nó thường ngậm
một cây nến, chiếu sáng nơi Tây Bắc âm u không có nắng mặt trời.”

Tôi gật gật đầu, đây là một trong các vị thần sáng thế thời Thượng Cổ.

“Từ rất xa xưa, Khâm Phi thật ra là một chi của Thần tộc ở núi Côn Lôn.”
Thẩm Thiên Huy nói tiếp: “Thần Chúc Long có một đứa con tên là Cổ, là
bạn tốt của một Khâm Phi, nhưng hai người không biết vì sao lại giết
chết một thiên thần là Tổ Giang. Sau khi Thiên Đế biết chuyện thì vô
cùng tức giận, ra lệnh giết chết hai người họ, dù vậy, người vẫn chưa
nguôi giận, đối với Chúc Long, dù sao người cũng đã giết chết con trai
nhà người ta, cũng không thể làm thêm điều gì, cho nên, người mới trút
giận lên tộc Khâm Phi, người trừng phạt nguyền rủa, khiến cho hậu duệ
của tộc Khâm Phi đều có nguyên hình là thân chim.”

“Như vậy, bọn họ cũng giống như Hóa Xà của Quỷ Ẩn, là đời sau của Thần tộc?” Tôi nghe thấy thì hơi kinh ngạc.

“Cái gì mà đời sau của Thần tộc chứ, đời sau không bằng đời trước.” Tham
Lang đứng bên cạnh khinh thường nói “Trước đây còn đỡ, càng về sau càng ỷ vào chút nhan sắc, tự cho mình là đúng, đều là mấy tên mặt trắng* thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”

(*mặt trắng/tiểu bạch kiểm: ý
chỉ những chàng trai da dẻ trắng trẻo, còn có nghĩa là trai bao, bám váy phụ nữ, nói chung là mang ý nghĩa châm chọc)

Mặt trắng? Tôi sửng sốt: “Hai người đã đấu nhau rồi à?”

Tham Lang lắc đầu: “Không có. Thế nhưng bọn chúng rất biết lấy lòng con gái, dụ dỗ mấy cô gái ấy hoặc hiến thân hoặc đưa tiền, nói chung là do mấy
cô gái kia tự nguyện, bọn kia không giết người phóng hỏa, không ăn trộm
ăn cướp, không cưỡng bức phụ nữ, còn nói năng đầy lý lẽ gì mà “đối xử
thật lòng”, nhưng dù sao thì mấy cô gái kia còn có thể làm gì được chúng chứ?”

“Nếu như muốn lấy tiền, vậy khác nào lừa gạt chứ?” Tôi không rõ, sao mấy cô gái kia lại không làm được gì?

Tham Lang bĩu môi: “Bọn tôi đâu phải bộ khoái, chưa kể, mấy cô gái kia dường như cảm thấy bọn đó không hề làm gì quá đáng cả, ngồi ngu ngốc ngồi chờ tình lang trở về, khi đó làm gì mà giống như bây giờ, dù có muốn đi nha môn kiện nhưng người trong cuộc sống chết đều không chịu đi, cô có thể
làm gì chứ?”


“Cũng không ai đi khuyên à?” Tôi nghĩ, người trong cuộc u mê, chẳng lẽ mấy người ngoài cuộc không tỉnh táo à?

“Khuyên chứ, tôi và Thiên Khu từng gặp một lần rồi.” Tham Lang bật cười “Cô
nghĩ đi, con gái mấy người thật không biết đầu óc ra sao nữa, đã biết rõ là bị lừa, chỉ với hai ba câu dễ nghe là mê mẩn đến không biết đông tây nam bắc, khuyên mãi, chẳng những không nghe còn nói bọn tôi dùng kế ly
gián, không có ý tốt.”

“Bản lĩnh của Khâm Phi thật không tồi.” Thẩm Thiên Huy cũng không nhịn được cười lên.

Tham Lang bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện tình yêu ấy mà, từ xưa đến nay, bao
nhiêu nam nữ vì tình mà khóc la, tìm cái chết, thật không đáng, thật
không đáng.”

“Sao nghe cách nói của anh, cứ như anh đã trải qua rất nhiều chuyện ấy.” Tôi không nhịn được giễu cợt anh ta “Đại sư đã rủ bỏ mọi hồng trần rồi
đúng không?”

(ý chị châm chọc bạn Tham Lang giống thầy chùa =)) )

Tham Lang “hừ” một tiếng: “Mấy trăm năm qua cũng không phải là khoảng thời
gian ngắn, mấy chuyện này nhiều lắm, không thể xen vào, không thể xen
vào, tuyệt đối không thể xen vào. Chỉ là, nói gì thì nói, con người mấy
cô, chả ai thoát được đâu, con nhóc như cô đừng có cười tôi, để tôi xem, cô cũng sắp rồi đó. Tiểu Thẩm, anh nói đúng không?”

Thẩm Thiên Huy cười không đáp, chỉ nhìn nhìn Vu Dương đang im lặng đứng cách đó không xa.

Tôi bị nói thế thì hơi ngượng ngùng: “Đừng có nói nhảm. Tôi là chủ nhân của anh, nhóc con nhóc con cái gì chứ.”

Tham Lang cười hắc hắc: “Bớt dùng mấy chữ “chủ nhân” này đến dọa tôi, năm đó Thiên Khu còn ngang hàng với tôi, xưng huynh gọi đệ, lẽ nào cô cảm thấy tôi sẽ sợ cô chắc.”

Tôi vừa đang định đáp lại,chợt cảm thấy đùi đau nhói, không khỏi “A” một tiếng, vỗ một phát lên đùi.

“Sao vậy sao vậy?” Tham Lang và Thẩm Thiên Huy đều khẩn trương.

“Có con muỗi.” Sau cơn đau nhói thì đùi trở nên ngứa ngáy, tôi vừa gãi vừa
oán trách: “Một vết thật to, vừa đau vừa ngứa, mấy con muỗi trong núi
thật quá lợi hại.”


Đồng thời, Thẩm Thiên Huy cũng vỗ một cái lên
cổ mình: “Đúng vậy đấy, muỗi bắt đầu nhiều lên rồi, bây giờ mà có răng
sữa của Diệu Diệu thì tốt biết mấy.”

Dừng một chút, anh ta lại
quay đầu nói với Vu Dương: “Vu Dương, nghĩ cách đi, cứ chờ như vậy, chắc bọn tôi sẽ bị cắn thành đầu heo mất.”

“Không có cách.” Vu Dương dứt khoát nói “Chỉ là con muỗi thôi, cắn hai cái cũng không mất miếng thịt nào.”

“Tôi thì không sao, da dày thịt béo, con muỗi cắn chừng hai phát chừng sẽ
không còn hứng thú nữa.” Thẩm Thiên Huy chớp chớp mắt nhìn Tham Lang
“Chỉ sợ Thanh Loan chịu không được thôi, chưa kể mấy con muỗi trong núi
này e là còn mang theo bệnh truyền nhiễm gì đó.”

“Đúng vậy đó,
đúng vậy đó.” Tham Lang hiểu ý, tiếp tục nói: “Con muỗi chắc chắn không
cắn tôi, lại không có hứng thú với Tiểu Thẩm, chẳng phải đều sẽ bám lên
người Thanh Loan ư?”

Vu Dương nhăn mặt, suy nghĩ một chút, vung
tay lên tạo kết giới, cắn răn nói: “Như vậy được chưa? Chú ý một chút,
đừng có khinh thường.”

“Vậy tôi không khách khí được thơm lây rồi, đa tạ “chủ nhân” ” Tham Lang vờ vịt chắp tay với tôi, còn nhấn mạnh hai chữ “chủ nhân”.

Tôi nghe xong cũng chả buồn đi cãi nhau vô nghĩa
với anh ta, Thẩm Thiên Huy chỉ cười hì hì, Vu Dương thì không thèm để ý, chỉ đứng ở chỗ rừng trúc cách đó không xa, không giống như đang đề
phòng mà như đang suy nghĩ chuyện gì đó.”

Thời gian dần trôi,
chúng tôi dần cũng mất đi hăng hái trò chuyện, Tham Lang ngáp ngắn ngáp
dài, không phải vì mệt mà vì chán, còn tôi thì rất mệt mỏi, mấy cái ngáp này càng có tác dụng ru ngủ, càng về sau, tôi càng bất tri bất giác mà
tựa vào tảng đá ngủ thiếp đi.


Tôi cảm giác được một lúc sau, có người vỗ mặt đánh thức tôi. Mở mắt ra, hóa ra chân trời đã hóa thành màu trắng bạc.

Lẽ nào, chúng tôi không công đợi cả đêm ư?

“Không lẽ thừa dịp chúng ta đi ngủ đã tới rồi à?” Tôi đứng lên, chỉ thấy đau lưng.

“Cô cho rằng ai cũng ngủ như heo chết giống cô à?” Tham Lang nói “Vu Dương và tôi lúc nào cũng nhìn chằm chằm.”

Nhìn dáng vẻ Thẩm Thiên Huy hình như cũng đã dậy từ sớm, đang hoạt động tay
chân: “Tôi cũng không dám ngủ say, nhưng quả thật là không ai đến gần
đây.”

“Có khi nào đi tìm bọn Huyền Kỳ không?” Tôi bỗng nghĩ đến một khả năng.

“Không đâu.” Thẩm Thiên Huy cũng rất chắc chắn “Thứ nhất, trên người Huyền Kỳ
và Diệu Diệu không có gì cả, mục tiêu của hắn là Di Thiên châu và Vu
Dương; thứ hai, cho dù có tìm đến thật, có Lưu Hà ở đó, sẽ không sao
đâu.”

Nghe anh ta nói vậy, tôi mới yên lòng.

Lúc đi đến dưới chân núi, rất nhiều người dậy sớm đã bắt đầu lên núi, tôi không khỏi lo lắng, lỡ như bọn họ thi thể của Đào Khuyển, có lẽ sẽ gây tiếng vang cực lớn.

“Ồ không sao.” Tham Lang chẳng buồn để ý phất tay “Con đường đi thông động của Hề Nang đã bị Khâm Phi giấu đi rồi, người bình thường không vào được, tối hôm qua khi tôi chạy vào, cô chạy theo tôi, không
thấy vẻ mặt của tên kia, chậc chậc, đúng là quá đặc sắc.”

“Khâm
Phi hình như không biết anh là ai.” Suy nghĩ lại cả quá trình ngày hôm
qua, hình như Tham Lang bị xem là một người không quan trọng.

“Có
lẽ Hề Nang chưa nói cho hắn biết, Quỷ Ẩn cũng không phải là người nhiều
lời.” Thẩm Thiên Huy tiếp lời “Bề ngoài của Tham Lang chỉ như một cậu
nhóc mười mấy tuổi bình thường, nều không phải bên trong thân thê này là Tham Lang, ai có thể phòng bị anh ta chứ? Khâm Phi nếu như muốn Di
Thiên châu, nhất định sẽ tránh Vu Dương, có lẽ trong mắt hắn, Lưu Hà
cũng chẳng phải đối thủ, nhiều loài người như vậy, hắn có gì phải ngại?”

Tham Lang đồng ý gật đầu, “Ừ, Hề Nang cũng biết chúng ta sẽ không để Thanh
Loan hành động một mình, cho nên, nếu như có thể lợi dụng tôi diệt trừ
Khâm Phi, hoặc làm Khâm Phi bị thương, nó lại đi lấy Di Thiên châu, có
lẽ sẽ dễ dàng hơn.”


“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy còn nói “Vì vậy,
sau khi Đào Khuyển xuất hiện, Hề Nang sẽ dụ Khâm Phi đi nơi khác, có lẽ
nó thật sự không biết thực lực của Tham Lang nên mới cho rằng lần này đã nắm chắc phần thắng, huống chi, lúc ấy, Đào Khuyển đã cắn Tham Lang một cái.”

“Nói nó đần, vậy mà nó lại biết tính toán vô cùng khôn
khéo.” Tham Lang bật cười “Nói nó thông minh, vậy mà nó lại nghĩ ra
chuyện kêu tôi đổi chủ nhân, thật buồn cười.”

Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ vai Tham Lang, nói: “Chim khôn biết chọn cành mà đậu, nó nói cũng không sai, huống chi, đây vốn là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, một con yêu
quái mới tu được hai ba trăm năm như nó, muốn sống sót, không khuất phục cường quyền, e rằng rất khó, với thực lực như anh, lại nhận Tham Lang
làm chủ, có lẽ nó nghĩ mãi cũng chẳng ra, bởi Thanh Loan chỉ là một
người bình thường, trong mắt nó, cô ấy chẳng đáng là gì, chỉ có thể làm
thức ăn.”

“Thanh Loan có gì không tốt.” Tham Lang dường như không
hiểu hoàn toàn “Cô ấy rất yếu, rất nghe lời, khiến tôi có vẻ rất lợi
hại, trước kia khi ở cùng Thiên Khu chưa bao giờ có cảm giác thành tựu
như thế.”

Lời nói của anh ta khiến tôi trừng mắt nhìn, đó là lời mà một thú cưng như anh ta dám nói à?

Khi về đến nhà bác cả, vừa bước vào cửa, mọi người đều ra đón.

“Mễ trưởng lão về chưa?” Vu Dương hỏi.

“Chưa.” Bác cả lắc đầu “Có chuyện gì xảy ra à?”

“Không sao.” Vu Dương nói rồi cũng không đứng lại, không biết định đi đâu.

Mà chuyện che giấu hiển nhiên là giao cho Thẩm Thiên Huy: “Không có việc
gì thật mà, chỉ là Mễ trưởng lão bảo chúng cháu truyền lời, nói trên núi có chút chuyện, bảo chúng cháu về trước nói một tiếng, tránh để mọi
người lo lắng.”

Bác cả “ồ” một tiếng, thoạt nhìn đã yên tâm, sau đó sắp xếp gọi mọi người vào ăn điểm tâm.

“Tối qua mọi người gặp phải thứ gì?” Sau khi cơm nước xong, Huyền Kỳ lập tức kéo tôi vào phòng, khẽ hỏi.

Tôi kể đại khái, rồi hỏi cậu lúc tôi không ở đây có chuyện gì.

“Không có việc gì cả.” Huyền Kỳ nghĩ “Đúng rồi, lúc rạng sáng em đi nhà vệ
sinh, hình như thấy cô giáo Hồ đang nói chuyện với ai đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận