Cửu Biện Liên

Tham Lang vỗ đầu một cái: “Một bề trên của Tần Lan qua đời, bà ấy cứ lôi kéo tôi phải đi cúng bái. Aizz, lại không về kịp, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Gần trường học của chúng tôi có mở một gian hàng bói toán, có từng nghe qua chưa?” Tôi hỏi anh ta.

Anh ta lắc đầu: “Toàn mấy thứ lừa gạt, tôi không có hứng thú, mau nói vào chuyện chính đi.”

“Đây là chuyện chính đó.” Tôi nói “Người bói toán trong gian hàng đó là một Ngôn Linh sư, còn có một đứa trẻ biết thuật phân thân. Khuya hôm trước, trong giấc mơ của tôi, Ngôn Linh sư đó đã dẫn tôi đến chỗ cô ta, muốn tôi giao hoa sen và Vu Dương cho cô ta.”

“Tại sao phải thế!” Lưu Hà vỗ bàn trà, xen ngang lời tôi.

“Đừng ồn, để cô ấy nói xong đã.” Tham Lang quát khẽ.

Tôi tiếp tục; “Cả ngày hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả, Vu Dương nói người phụ nữ kia có lẽ có liên quan đến kẻ kia nên sáng nay đã đi sang đó.”

“Phụ nữ? Người muốn cô giao Vu Dương là một người phụ nữ à?” Lưu Hà nghe thấy hai chữ “phụ nữ” thì đặc biệt để ý.

Tôi gật đầu: “Buổi sáng, lúc chúng tôi ở trường đã gặp phải đứa trẻ biết phân thân kia, nghe nó nói, có lẽ tình hình không quá tốt đẹp, lúc về nhà cũng không nhìn thấy Vu Dương đâu, Diệu Diệu trưa nay đã đi điều tra nhưng tới bây giờ vẫn không nghe thấy tin tức gì.”

“Lẽ nào…” Tham Lang chau mày, không nói nốt nửa câu sau.

“Tôi đã cho cô ấy Bạch Liên Vân, đến nay vẫn không thấy tín hiệu.” Lưu Hà chẳng buồn để ý nói.

Tham Lang “à” một tiếng, hình như đã yên tâm một chút.

“Anh không đi xem thử à? Lỡ như…” Huyền Kỳ hơi nóng nảy.

Tham Lang vẫy vẫy tay: “Đừng nhìn con mèo yêu kia bình thường không biết dùng đầu óc, cô ấy hiểu rõ cách ẩn núp, khó mà bị phát hiện. Chưa kể, Bạch Liên Vân không những có thể phát ra tín hiệu, trong tình trạng khẩn cấp còn có tác dụng tự vệ, mặc dù chỉ có thể bảo vệ trong khoảng chưa đến mười lăm phút, nhưng với khả năng chạy trốn của cô ấy, hẳn là đã đủ, ít nhất, chờ đến khi chúng ta chạy đến, cô ấy vẫn chưa mất mạng.”

Nói rồi, anh ta quay đầu, lực chú ý lập tức bị quảng cáo trên TV hấp dẫn: “Ấy, món mới của KFC kìa, không biết có ngon không.”

“Thanh Loan, chị có để ý chuyện gì không?” Huyền Kỳ chỉ vào màn hình TV nói: “Người ông mà thằng nhóc kia nói, sao giống….”

Trên TV đúng lúc xuất hiện một tiệm KFC, một ông lão mặc áo sơ mi màu trắng, đứng đằng sau mấy vị khách hàng, nở nụ cười chân thành.

Tôi nhìn vài giây, chợt hiểu ra rốt cuộc cậu đang nói gì.

Râu tóc bạc phơ, mang mắt kính, mặc áo sơ mi trắng, luôn cười tươi, trên cổ đeo nơ màu đen, tay chống gậy, không phải biểu tượng của KFC sao?

(*Biểu tượng KFC: https://thanhthoigian.files.wordpress.com/2015/02/chc6b0c6a1ng-9-10.jpg)

“Thằng nhóc thối tha, dám gạt bọn mình.” Huyền Kỳ oán hận nói “Chị nhìn đi nhìn đi, trên cái biểu tượng hình tròn kia chính là ông ấy đang mặc tạp dề màu trắng sọc đỏ.”

“Chuyện gì vậy? Hai người cũng muốn ăn à?” Tham Lang không rõ.

“Thằng nhóc biết phân thân kia bảo nó có một người ông.” Huyền Kỳ đáp “Nó còn tả ông nó trông thế nào, vừa rồi xem TV mới phát hiện ra là nó nói láo, người mà nó miêu tả chính là ông lão trên biểu tượng tiệm KFC.”

Tham Lang cười ha ha: “Nhóc con thật xấu xa.”

“Người ông này, rất có thể là kẻ chủ mưu kia.” Thẩm Thiên Huy lại hoàn toàn không thấy buồn cười: “Bây giờ kẻ kia đã dần lộ ra một vài đặc điểm cơ bản —- lớn tuổi, là đại hình quan bên cạnh Lang Vương. Tiên tử, gần đây Lang Vương có đến không?”

Lưu Hà lắc đầu, vừa định nói chuyện, bên ngoài chợt vang lên một tiếng “tách” lớn.

“Không ổn rồi!” Sắc mặt Lưu Hà lạnh lẽo, chạy ra ngoài sân.

Chúng tôi cũng theo ra, thấy cô ta đang ngửa đầu, miệng lẩm bẩm.

Trên không trung ngoài đám mây trắng lớn thì không có thứ gì khác.

“Cô thấy gì?” Huyền Kỳ nhìn xong cũng không phát hiện ra điều gì.

“Ở đó.” Lưu Hà chỉ một ngón tay “Đừng ồn, tôi đang xác định vị trí cụ thể.”

Nhìn kĩ lại, hóa ra ở đó có một đồ án trắng trông giống như một đám mây, có thể nhận ra là thuộc tộc Cửu Vĩ Hồ, một đồ đằng hình hoa sen chín cánh, tôi đang định nhìn kĩ hơn thì đồ đằng kia chợt biến thành màu đỏ, vài giây sau thì biến mất.

“Sen trắng nhuốm máu.” Lưu Hà biến sắc mặt.

“Màu đỏ, e không phải chuyện tốt rồi.” Tham Lang cũng đồng thời mở miệng.

“Diệu Diệu sao rồi?” Huyền Kỳ khẩn trương hỏi.

Tham Lang không đáp, chỉ bảo Lưu Hà: “Hồ ly, mau đưa chúng tôi đi.”

Lưu Hà gật đầu, khẽ vung tay, kiếm Vân Hải đã xuất hiện trong tay, sau đó cô ta niệm mấy câu, kiếm trong không khí đột nhiên cắm phập xuống đất.

Thế nhưng, không hề có chuyện gì xảy ra.

Điều này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Lưu Hà, cô ta hơi hoảng hốt, sau đó mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra: “Đáng chết, vướng kết giới rồi. Nhanh lên, chạy đến đó, có thể vẫn còn kịp.”

Vừa dứt lời đã lao ra khỏi cửa.

“Chỗ đó ở đâu?” Tham Lang lớn tiếng hỏi, không nhận được câu trả lời, cũng vội chạy theo.

Tôi, Huyền Kỳ và Thẩm Thiên Huy cũng không nghĩ ngợi chạy theo, không ngờ, vừa bước ra khỏi cửa, liền phát hiện trước mắt mình không phải đường lớn quen thuộc mà là một gian phòng u ám.

“Mau lui lại.” Thẩm Thiên Huy kịp phản ứng, kéo chúng tôi lùi về, đáng tiếc chỉ trong nháy mắt mà khoảng sân sau lưng đã không còn.

Ánh nến xanh được thắp lên, trên tấm màn trong phòng được ghi ba chữ “Ngôn Linh quán”, trên bàn vuông có bày một bộ Tarot, hoàn toàn giống hệt như tình cảnh trong mơ của tôi,

“Chính là nơi này à?” Huyền Kỳ khẽ hỏi tôi.

Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ, không biết Lưu Hà và Tham Lang đâu rồi.

“Chị Thanh Loan, anh Huyền Kỳ, hai người đến chơi với tôi à?” Giọng nói trẻ con non nớt, bóng dáng hơi mờ của đứa trẻ kia từ từ xuất hiện gần ánh nến. “Đây không phải anh Thẩm Thiên Huy à? Chào, tôi là Mão Tinh, anh cũng muốn chơi cùng à?”

Nó biết tên của chúng tôi.

Thẩm Thiên Huy kéo Huyền Kỳ đang định đi đến chất vấn, khẽ lắc đầu, cười híp mắt nói: “Chào, anh là Thẩm Thiên Huy, không biết em muốn chơi cái gì?”

Mão Tinh nhận ra sắc mặt Huyền Kỳ không tốt, đôi mắt đen khẽ đảo tới đảo lui trên người chúng tôi, cuối cùng nhìn Thẩm Thiên Huy nói: “Mang tôi đi chơi công viên giải trí đi.”

“Được.” Thẩm Thiên Huy đồng ý “Chúng ta đi ngay bây giờ.”

“Chị Thanh Loan và anh Huyền Kỳ phải ở lại đây.” Mão Tinh không hề gấp gáp như lúc sáng, từ từ đi đến.

“Tại sao chứ?” Thẩm Thiên Huy vẫn bình tĩnh, dáng vẻ vô cùng thân thiết dễ gần.

“Bởi vì trên người chị Thanh Loan có vật quý.” Mão Tinh trả lời rất quả quyết “Nhưng anh Huyền Kỳ nói vật quý kia chơi không vui, nên tôi không cần, tôi muốn đi công viên giải trí.”

“Là ai nói cho nhóc biết chị ấy có vật quý?” Thẩm Thiên Huy ngồi xổm xuống nhìn thẳng nó.

“Là bà chị luôn che mặt của tôi.” Mão Tinh vẫn nói vô cùng dứt khoát “Chị ấy còn nói cho tôi biết, mấy người cũng sẽ tới, bảo tôi giết hết mấy người, bảo rằng mấy người sẽ không đưa tôi đi chơi công viên giải trí đâu.”

Huyền Kỳ và tôi nghe vậy giật nảy mình, Thẩm Thiên Huy vẫn bình tĩnh như cũ: “Cô ta nói thế là vì bọn anh vẫn còn có chuyện không hiểu được, bây giờ, chỉ cần nhóc trả lời anh ba câu hỏi, anh sẽ lập tức dẫn nhóc đi chơi công viên giải trí, hơn nữa, để Thanh Loan và Huyền Kỳ ở lại đây, sao hả?”

Mão Tin nửa tin nửa ngờ cả buổi trời, rốt cuộc nói: “Được, chỉ ba câu thôi, không thể nhiều hơn.”

Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Chỉ ba thôi. Đầu tiên, ông của nhóc là ai?”

Mão Tinh nhíu mày: “Ông chính là ông thôi, còn có thể là ai? Hơn nữa, trông ông như thế nào tôi cũng đã nói rồi. Câu hỏi thứ hai thì sao?”

Thẩm Thiên Huy cười cười: “Chị luôn che mặt của nhóc là ai?”

“Thì chính là bà chị luôn che mặt.” Mão Tinh trả lời cho có lệ “Câu thứ ba?”

“Vu Dương đang ở đâu?” Thẩm Thiên Huy cũng không bực mình, hỏi xong câu thứ ba.

“Không biết. Được rồi, ba câu hỏi đã xong, chúng ta đi.” Mão Tinh nói rồi định kéo Thẩm Thiên Huy đi.

“Vậy mà cũng gọi là trả lời à?” Huyền Kỳ nhịn không được nói “Nói cũng như chưa nói.”

“Nhưng tôi đã trả lời rồi.” Mão Tinh không phục “Anh Thẩm Thiên Huy, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Thiên Huy cười cười, đứng lên nói: “Trả lời thì trả lời rồi nhưng bọn anh vẫn chưa hiểu mà.”

Mão Tinh thấy anh ta không định đi, sắc mặt dần trầm xuống: “Đồ lừa gạt, tất cả đều là đồ lừa đảo, chị tôi nói không sai, mấy người sẽ không đưa tôi đi chơi.”

“Bọn tôi mà là lừa gạt thì nhóc cũng là đồ lừa gạt.” Huyền Kỳ không cam lòng yếu thế đáp trả: “Nhóc cho rằng tôi không biết à? Ông gì đó của nhóc rõ ràng là ông lão trên biểu tượng KFC.”

Mão Tinh hình như cũng đã đoán được là lời nói dối của mình bị vạch trần, cười khúc khích: “Vậy thì sao? Mấy người cũng không bảo tôi không được nói láo. Bây giờ, tôi đã trả lời tất cả câu hỏi, mấy người cũng nói chẳng giữ lời.”

Lúc này, ánh nến vốn đứng yên đột nhiên chập chờn, nhưng trong phòng lại không hề có gió.

“Chị tôi nói đúng, mấy người nên bị giết chết!” Mão Tinh vừa nói, sắc mặt cũng càng âm trầm, hơn nữa thân thể từ từ lớn lên.

Thẩm Thiên Huy thấy thế vội móc một tờ giấy vàng ra, chắn trước chúng tôi, tạo một kết giới.

Mà gần như cùng lúc đó, thân hình Mão Tinh chợt lóe, xông thẳng vào.

Lực va chạm mạnh vô cùng, khiến sàn nhà khẽ rung động, tôi không khỏi lo lắng cho Thẩm Thiên Huy đứng đằng trước.

Hình như anh ta biết tôi đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu: “Không ngờ cũng khá lợi hại đó.”

“Đáng chết!” Mão Tinh đột nhiên hét lớn, tròng mắt đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành một đường thẳng, trông vô cùng kì dị.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, vừa rồi cảm thấy thân thể của nó biến hóa là vì hai chân nó cách mặt đất, bay lơ lửng trong không trung, chứ không phải trở nên cao lớn.

“Làm sao đây?” Huyền Kỳ nhìn quanh “Tiếp tục như vậy không ổn đâu.”

Đúng vậy, làm sao đây? Tôi nhất thời cũng không có cách nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui